Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau
Chương 493: Bạn có thích Hirata Kiyoshi không? (4)
2 Bình luận - Độ dài: 1,526 từ - Cập nhật:
Akaishi và Kureishi cùng nhau đợi Hirata bên ngoài bệnh viện.
Có lẽ để giúp bệnh nhân thanh thản tâm hồn, cây cối được trồng ở khắp nơi. Hai người nhìn khung cảnh ấy và khẽ thở phào.
“Lâu thật đấy.”
“Ừ nhỉ?”
Akaishi và Kureishi chỉ vào chú chim nhỏ đang đậu trên cành cây, tán gẫu vài câu.
“Chắc cũng có nhiều chuyện muốn nói mà, phải không?”
“...Chắc vậy.”
Giữa không gian yên ả, cả hai cùng chờ Hirata quay về.
“Là Hirata.”
Akaishi nhìn vào trong bệnh viện, thấy Hirata đang vừa dụi mắt vừa đi về phía họ.
“Hirata.”
“Hức... hức...”
Hirata dùng cả hai tay liên tục dụi mắt, bước ra khỏi bệnh viện.
“Hirata...?”
“A... Aka... Akaishi.”
Vừa ra khỏi bệnh viện, Hirata liền chạy ngay đến chỗ Akaishi.
“Tao... tao... hức... tao muốn nói lời... cảm ơn... với Akaishi.”
Hirata nắm chặt cả hai tay Akaishi.
“Cảm... ơn... mày... vì đã... nổi giận... với tao...”
“À, ừm...”
Thấy Hirata rõ ràng đã không còn giữ được bình tĩnh, Akaishi trở nên bối rối.
“Cảm ơn mày... hức... vì đã... làm bạn... với tao...”
“...Ừ.”
Hirata nức nở không ngừng, liên tục nói lời cảm ơn với Akaishi.
“Vì tao... thực sự... là một đứa... hư hỏng.”
Hirata vừa khóc nức nở, vừa cúi đầu trước Akaishi.
“Vì tao là đứa hư hỏng... nên... Akaishi... đã mắng tao... c... cảm... ơn mày.”
Hirata gục đầu lên đôi tay của Akaishi.
Akaishi bối rối nhìn sang Kureishi.
“Chúng ta tìm chỗ nào ngồi đi.”
Akaishi và Kureishi đưa Hirata đến một nơi yên tĩnh hơn.
“Tao... tao đã nói chuyện... xong với bố... rồi.”
“Ừ.”
“Bố... hức... bố... bố đã... xin... xin lỗi... tao.”
“Ừ.”
“Bố... bố... hức... rõ ràng là tao... tao sai... mà bố... cứ... xin lỗi... mãi.”
“...Vậy à.”
“Tao... tao... đã nghĩ... là mình... không... không được... khóc.”
Dù giọng nói đứt quãng, Hirata vẫn cố gắng thốt ra từng lời một.
Tình cảnh của Hirata cũng dần được Akaishi và Kureishi thấu hiểu.
“Ra là vậy...”
Chắc hẳn cô đã không thể khóc trước mặt cha mình.
Chắc hẳn cô đã không muốn làm cha mình phải lo lắng.
Hirata, người đã cố hết sức để kìm nén nước mắt, giờ đây òa khóc nức nở như vỡ đê.
“Tao... tao... hức... tao đã... nói... toàn những lời... tồi tệ... với bố.”
Họ dẫn Hirata đến một nơi yên tĩnh và để cô ngồi xuống.
“Bố... b... bố... bố ơi...”
“Khụ, khụ,” Hirata ho sặc sụa.
Akaishi và Kureishi cùng vỗ về lưng cô.
“B... bố... bố... không hề... hức... giận... tao... một chút nào... dù... tao... là một đứa... hư hỏng... mà bố... không hề... hức... không hề... giận...”
“Cứ nói từ từ thôi.”
Akaishi dịu dàng an ủi Hirata đang cố nói cho nhanh.
“B... bố... nói... bố hối hận... vì đã... không thể... làm... gì... cho tao... nên cứ... cứ xin lỗi... tao... mãi.”
Hirata vừa khóc nức nở vừa kể.
“Tao... tao mới là... người có lỗi... mà bố... cứ xin lỗi... tao... suốt.”
“Khụ, khụ,” cô lại ho.
Akaishi nhẹ nhàng xoa lưng Hirata.
“Tại... tại... tao... mà... bố uống nhiều rượu... tất cả... là... tại... tao... mà...”
“...”
Chuyện đó, có lẽ, cũng là một phần trách nhiệm của Hirata.
Người cha, vì không thể ngăn cản những hành vi sai trái của con gái, đã cảm thấy gánh nặng trách nhiệm.
Có lẽ ông cũng tức giận với chính bản thân mình vì đã không thể nuôi dạy con gái nên người.
Và nguyên nhân sâu xa của tất cả, đúng như cô bé nói, có lẽ chính là Hirata.
Những hành vi của Hirata có lẽ đã gián tiếp dồn người cha vào chân tường.
“Là... là... tại... tao... mà.”
Akaishi đưa cho Hirata một chiếc khăn tay.
Hirata dùng khăn lau đi những giọt nước mắt.
“Tao... tao đã... nói với bố... nói với bố... ‘chết đi’... hức... tao đã nói... nói rất nhiều lần.”
“...”
Những lời nói của Hirata, có lẽ đã tác động xấu đến người cha.
Người cha, vì đau khổ bởi những lời nói của Hirata, đã tìm đến rượu để giải sầu, đó có lẽ cũng là sự thật.
Chính Hirata, có lẽ đang hối hận khi nghĩ lại những lời nói và hành động của mình.
“Tao... tao đã... hức... nói với bố... nói với bố... ‘chết đi’... rất... rất nhiều lần...”
“...”
“Bố... hức... bố... sẽ chết... vì tao mất.”
Hirata khóc nức nở, úp mặt vào chiếc khăn tay.
“...”
“...”
Akaishi và Kureishi nhìn nhau, rồi cùng xoa lưng cho Hirata.
“Không phải lỗi của cậu đâu.”
Akaishi thì thầm với Hirata.
“Là... là lỗi... của tao... hức... là... lỗi của tao... mà bố... không hề... giận tao... tao... tao đã... làm... những chuyện... rất... tồi tệ...”
“...”
Không một lời nào có thể thốt ra.
“Bố... bố... bố... sẽ... sẽ... ch... chết... mất.”
Hirata lại òa khóc khi nhớ lại hình ảnh người cha gầy rộc với ánh mắt vô hồn.
“Chuyện... chuyện... trong game... tao... bị... hức... bị bắt nạt... bố vẫn... nhớ... Bố cứ nói... nói mãi... là bố... đã làm... chuyện xấu... hức... chuyện tồi tệ... với tao. Một... chuyện... vớ vẩn... như thế... mà bố... cứ nói... ‘con đã đau khổ lắm, nhỉ’...”
Đối với Hirata, đó có lẽ chỉ là một kỷ niệm nhỏ nhặt. Nhưng với cha cô, nó đã trở thành ký ức tội lỗi về việc đã làm con gái mình phải khóc.
Sự thật “đã làm con gái khóc” cứ ám ảnh, trở thành một biểu tượng gợi nhắc về tội lỗi ông đã gây ra. Chỉ những ký ức tồi tệ cứ lặp đi lặp lại và lớn dần trong tâm trí ông, trở thành một trong những nỗi hối hận về con gái.
Và rồi, những ký ức làm con gái khóc cứ chồng chất lên như một bộ sưu tập, đến nỗi cả những chuyện nhỏ nhặt, những chuyện mà Hirata chẳng hề để tâm, cũng trở thành một nguyên nhân khiến ông cảm thấy tội lỗi.
Dù tốt hay xấu, nó đã khắc sâu trong tâm trí người cha như một trải nghiệm về việc đã làm con gái mình phải rơi lệ.
Ông cứ nghiền ngẫm mãi về lỗi lầm với con gái, và mỗi lần như vậy, cảm giác tội lỗi lại càng thêm nặng trĩu.
Có lẽ ông đã tự áp đặt kết luận rằng mình là một người cha tồi tệ đến nhường nào, và cứ thế tự dằn vặt mình một cách vị kỷ.
Sự tự chán ghét ngày một lớn, và giờ đây, khi đối mặt với cái chết, tâm trí ông có lẽ chỉ tràn ngập cảm giác tội lỗi và hối hận với con gái.
“B... bố... bố... nói... hức... bố nói... vì... vì... tao... mà bố... chỉ có thể... chết... chỉ có thể... chết... thôi.”
Liệu những lời “chết đi” của Hirata có thực sự ảnh hưởng đến cha cô không?
Cha cô đã để tâm đến những lời đó đến mức nào?
Đối với cha của Hirata. Đối với người cha tự nhận mình là kẻ bất tài, vô dụng, có lẽ ông cho rằng việc một người cha tồi tệ như ông biến mất khỏi cuộc đời con gái, mới chính là hạnh phúc lớn nhất của cô.
Rất nhiều lần.
Rất, rất nhiều, nhiều, nhiều, nhiều, nhiều lần.
Bản thân ông, người đã và đang tiếp tục làm khổ con gái.
Ông có thể làm được gì cho con gái mình?
Mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, thân thể gần như bất động, ông có thể làm được gì cho con gái?
Có lẽ.
Điều đó, chính là cái chết.
Biến mất khỏi cuộc đời con gái, để bản thân mình không còn tồn tại, ông đã nghĩ đó là hạnh phúc lớn nhất dành cho cô.
Hirata có lẽ đang nghĩ rằng cha cô cận kề cái chết là do những lời “chết đi” của mình, nhưng thực tế có lẽ không phải vậy.
Cha của Hirata, đang tự mình, trừng phạt, bản thân một cách nghiệt ngã.
“Là... tại... tao... hức... là tại tao. Là tại... tao... là tại... tao.”
Hirata bật khóc thành tiếng.
Không còn để tâm đến ánh mắt của người khác.
Hệt như... một đứa trẻ mớ sinh.
Hirata cứ thế nức nở, khóc không ngừng.
“Con... xin... xin lỗi. Con... xin... xin... lỗi. Con xin lỗi. Vì đã là... một đứa con... hư hỏng... con xin... xin lỗi. Con đã... nói với bố... ‘chết đi’... rất... rất nhiều lần... con xin lỗi... xin lỗi bố. Con... xin... xin lỗi. Vì đã là... một đứa con hư hỏng... con... xin... xin... lỗi. Vì đã... gây ra... bao nhiêu... phiền... phức... con... xin lỗi.”
Hirata vừa khóc nức nở, vừa không ngừng nói lời xin lỗi với người cha không có mặt ở đó.
“...”
Akaishi chẳng thể làm gì hơn, ngoài việc lặng lẽ, vỗ về tấm lưng đang run rẩy của Hirata.


2 Bình luận