Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau

Chương 459: Bạn có thích quyết đấu không? (1)

1 Bình luận - Độ dài: 1,333 từ - Cập nhật:

“Mày, quyết đấu với tao.”

Sakurai chỉ thẳng vào mặt Akaishi và tuyên bố.

“……”

Trước sự xuất hiện đột ngột của Sakurai, Akaishi chỉ biết ngơ ngác.

Akaishi quay sang nhìn Uemugi.

“Người ta đang gọi cậu kìa.”

“Akaishi.”

Akaishi lại nhìn sang Yatsugai.

“Người ta đang gọi cậu đấy.”

“……”

Bị kẹp giữa Akaishi và Sakurai, Yatsugai lúng túng cúi gằm mặt. Ở nơi có mặt Sakurai, cô vẫn chưa thể cười một cách tự nhiên. Cảm giác tội lỗi với Akaishi và cả với Sakurai cứ quẩn quanh trong lòng, khiến cô chỉ biết cúi đầu, bất lực chờ cho thời gian qua đi.

“Tao nói mày đấy.”

Sakurai tiến sát lại, túm cổ áo Akaishi.

“Quyết đấu với tao.”

“Ấy ấy~”

Akaishi giơ hai tay lên trời, ra vẻ phản đối bạo lực.

“Tại sao tao phải quyết đấu với một thằng như mày chứ?”

“……”

Sakurai liếc nhìn Yatsugai.

“Có lẽ… tao đã sai.”

“Chẳng cần có lẽ, mày sai rõ ràng rồi.”

Vẫn túm chặt cổ áo Akaishi, Sakurai bắt đầu nói.

“Nhưng, dù thế!”

Sakurai gằn giọng.

“Tao không thể cứ thế để yên cho mày được. Mỗi lần mày làm tổn thương một ai đó, tao sẽ lại dằn vặt vì đã nhắm mắt làm ngơ. Cả trước đây và sau này, tao không thể để thêm bất kỳ ai bị một thằng khốn như mày làm tổn thương. Biết rõ mày là kẻ gieo rắc nỗi buồn, tao không thể khoanh tay đứng nhìn.”

“Ui, sợ quá sợ quá.”

Akaishi cười khẩy.

“Trông tao giống kẻ giết người trong mắt mày hay sao ấy nhỉ?”

“Mày đã làm bao nhiêu người phải khóc rồi?”

“Quan hệ con người vốn là một vòng luẩn quẩn làm tổn thương nhau. Gây tổn thương, xâu xé, khóc lóc đau khổ, rồi lại vờ như đã thấu hiểu, sau lưng thì đâm chọc. Mày biết không, mối quan hệ giữa người với người luôn được cấu thành từ ác ý thuần túy và lòng căm thù đối phương đấy.”

“Xem ra tao càng không thể bỏ qua cho mày được.”

Sakurai siết chặt tay, ghì cổ áo Akaishi mạnh hơn.

“Ngon thì thử xem.”

Akaishi nhếch mép cười, giọng đầy khiêu khích.

“Dừng lại!”

Uemugi lao tới húc thẳng vào người Sakurai. 

Bị Uemugi tấn công bất ngờ, Sakurai buộc phải buông Akaishi ra.

“Không được động tay động chân với Akaishi của Shiraha.”

Uemugi chỉ thẳng mặt Sakurai.

Akaishi, vừa thoát khỏi bị bóp cổ, ho khẽ vài tiếng.

“Nếu mày thắng tao thì được cái gì?”

Vừa ho, Akaishi vừa nhìn Sakurai.

“Nếu tao thắng, mày phải tránh xa Kyouko ra.”

Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Sakurai nhìn Yatsugai với ánh mắt dịu dàng.

“Cái…!”

“Tớ hiểu mà!”

Ngay khi Yatsugai định lên tiếng, Sakurai đã nói át đi.

“Không sao đâu, Kyouko. Tớ hiểu hết. Cậu không cần phải nói gì đâu. Cảm xúc của cậu, tớ là người hiểu rõ nhất.”

Như để dỗ dành, Sakurai nói.

“Tớ biết là mình sai. Nhưng tớ phải xử lý thằng này ngay tại đây, ngay bây giờ. Tớ cũng biết cậu đang ở trong tình thế không thể nói gì với nó. Đúng, đúng là tớ có thể sai. Nhưng! Tớ không muốn phải tiếp tục nhìn thấy gương mặt buồn bã của cậu nữa!”

Sakurai hét lớn.

“Ch-chuyện đó đâu phải--”

“Còn nếu tao thắng thì sao?”

Ngay khi Yatsugai định xen vào, lần này đến lượt Akaishi cắt lời.

“Tao sẽ không bao giờ nói gì với mày nữa.”

“……”

Akaishi đứng im, lặng lẽ đối mặt với Sakurai.

“Như thế thì Akaishi chẳng được lợi gì cả.”

Thôi đi mà, Uemugi níu vạt áo Akaishi.

“Tớ đi đây.”

“Akaishi…”

Akaishi bỏ lại Yatsugai và Uemugi, một mình cất bước.

“Hai người về trước đi.”

“A, Akaishi…”

Akaishi để hai cô gái lại và một mình rời đi.

“Kyouko… Có thể tớ sai. Nhưng tớ chỉ muốn nhìn thấy cậu vui vẻ mà thôi. Chỉ đơn giản vậy thôi. Cậu của bây giờ, cậu có thực sự cười không? Cậu của bây giờ, trong lòng có thực sự không vướng bận gì không? Cứ tiếp tục đi theo Akaishi như vậy, cậu thấy có ổn không?”

Này, Sakurai tiến lại gần Yatsugai.

“Gần đây, cậu có cười thật lòng không?”

Sakurai khuỵu người xuống, để tầm mắt ngang với Yatsugai.

“Dừng lại.”

Uemugi lại chen vào giữa Yatsugai và Sakurai.

“Chỉ cần cậu có thể cười một cách tự nhiên, với tớ thế là đủ rồi.”

Sakurai nở một nụ cười vụng về với Yatsugai. Rồi tớ đuổi theo Akaishi và biến mất.

“……”

“……”

Yatsugai và Uemugi bị bỏ lại phía sau.

“Đi thôi, Uemugi-chan.”

“Đi.”

Yatsugai và Uemugi vội vã đuổi theo Akaishi.

“Này~”

Vài phút sau khi Yatsugai và Uemugi rời đi, Suda, Takanashi và Arai mới từ trong quán bước ra.

“Mua xong rồi đây~… Hửm?”

“Ba người kia đâu rồi?”

Ba người Suda bị bỏ lại.

Akaishi đi xuyên qua khu phố mua sắm và ra đến bờ sông.

“Quyết đấu đi.”

Sakurai đứng cách xa Akaishi.

“Tại sao mày lại làm thế này?”

Đối mặt với Sakurai, Akaishi hỏi.

“Tao đã nói rồi. Để bảo vệ Kyouko…”

“Muốn bảo vệ thì nói thẳng với cô ấy đi.”

“……”

Sakurai lườm Akaishi, ánh mắt đằng đằng sát khí.

“Mày không nói được, đúng không? Vì mày sợ bị Yatsugai từ chối thẳng mặt. Sợ bị cô ấy cự tuyệt thẳng thừng.”

“……”

Sakurai mím chặt môi, im lặng nghe Akaishi nói.

“Quyết đấu thôi.”

Chẳng đợi Akaishi nói thêm, Sakurai đã bắt đầu xoay vai khởi động.

“Không, tao không quyết đấu.”

Ngay khi Sakurai lao tới, Akaishi lại lùi về sau.

“Chính mày đã lôi tao đến đây cơ mà.”

“Ừ thì, đúng là thế.”

Sakurai nhìn Akaishi với một vẻ mặt đáng sợ.

“Gì chứ?”

Phụt, Sakurai bật cười.

“Chẳng qua mày chỉ muốn làm màu trước mặt Kyouko thôi, đúng không?”

Sakurai cười khẩy.

“Tao chỉ đưa mày ra xa để bọn họ không bị mày làm hại thôi.”

“Hả?”

Sakurai nhăn mặt.

“Nếu Yatsugai hay Uemugi bị mày đánh, chắc tao gặp ác mộng mất.”

“Mày nghĩ tao sẽ đánh con gái à? Kẻ động tay động chân với con gái là mày thì có.”

“Chẳng phải mày mới là thằng lúc nào cũng muốn giải quyết mọi chuyện bằng nắm đấm sao?”

“Tao!”

Sakurai hét lên.

“Tao! Tuyệt đối không bao giờ đánh con gái!”

Nắm đấm siết chặt, Sakurai giận dữ tột độ.

“Một thằng dám ra tay với đàn ông, sớm muộn gì cũng sẽ đánh cả đàn bà thôi.”

Akaishi cười khẩy, “Ha ha.”

“Một thằng không thể giải quyết vấn đề bằng lời nói như mày, rồi cũng sẽ đánh đàn bà thôi. ‘Mày không hiểu tao nói gì à?’, ‘Nghe lời tao đi!’, ‘Mày không hiểu lời tao nói thì mày là đồ ngu’. Mày sẽ ép buộc phụ nữ như thế, rồi cuối cùng cũng sẽ ra tay thôi. Kể cả bây giờ mày chưa làm, nhưng cái cách mày đang đối xử với tao, rồi mày cũng sẽ làm y hệt với phụ nữ thôi.”

“Tao đã nói là không bao giờ!”

Sakurai gầm lên, mặt đằng đằng sát khí như ác quỷ.

“Loại đánh đàn bà là thứ cặn bã!”

“Loại đánh đàn ông cũng là thứ cặn bã thôi.”

Akaishi nhún vai.

“Một thằng không thể giải quyết vấn đề bằng đối thoại thì đừng có ra vẻ ta đây hiểu chuyện. Một thằng chỉ biết dùng bạo lực thì đừng có nói mấy lời đạo đức giả.”

“……”

Sakurai nghiến răng ken két.

“Họ đang nói cái quái gì vậy trời…”

Từ xa, Yatsugai và Uemugi lo lắng quan sát cuộc đối đầu giữa Akaishi và Sakurai.

“Lo cho Akaishi quá.”

“Làm sao bây giờ…”

Yatsugai và Uemugi nín thở theo dõi diễn biến.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

thg sakurai vẫn bị ngáo à , thi rớt thì lo học cho đợt sau không lo , lo đi sĩ gái
Xem thêm