Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau
Chương 487: Bạn có thích giai cấp thượng lưu không?
3 Bình luận - Độ dài: 2,721 từ - Cập nhật:
“Tới nơi rồi!”
Cả nhóm Akaishi đã đặt chân đến sân bay.
“Ha~, ngủ một giấc đã thật.”
“Mày ngủ nhiều quá rồi đấy.”
“Yuu cũng ngủ say lắm mà.”
Vừa xuống xe buýt, nhóm của Akaishi cuối cùng cũng tới được sân bay. Giờ chỉ còn việc lên máy bay về nhà nữa thôi.
“Nhưng mà chẳng phải chúng ta đến hơi sớm sao?”
Arai liếc nhìn điện thoại để xem giờ.
Vẫn còn vài tiếng đồng hồ nữa chuyến bay mới khởi hành.
Với quỹ thời gian còn lại, cả nhóm đã đến sân bay một cách khá thong thả.
“Đến sớm cũng chẳng có gì là không tốt cả.”
“Ừm…”
Arai nhìn sang Uemugi.
“Mọi người ơi, máy bay còn lâu mới tới. Mọi người có thể đi tham quan loanh quanh đây một chút nhé.”
Nói rồi, Uemugi lóc cóc đi đâu đó và biến mất tăm.
“Máy bay không phải cứ đến trước năm phút là được lên ngay đâu. Mọi người nên tập trung trước khoảng ba mươi phút cho chắc. Ai lo lắng thì cứ ở đây đợi đến khi máy bay tới. Tạm thời giải tán!”
Takanashi vỗ tay, giải tán cả bọn.
“……”
Sau khi giải tán mọi người, Takanashi lảo đảo nhìn quanh quất.
[Thà đâm đầu vào tường rồi vỡ tan, còn hơn là phải hối hận.]
Lời nói của Kureishi như một mũi dao đâm vào trái tim Takanashi.
Cô ôm đầu nghĩ, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của mình.
Lẽ ra, mình mới là người tỏ tình.
Lẽ ra, mình mới là người đang hẹn hò với Akaishi.
Tất cả những điều đó, đã bị cướp đi.
Ả đàn bà từ trên trời rơi xuống đó đã cướp đi tất cả rồi cao chạy xa bay.
Takanashi cảm thấy toàn thân bị thiêu đốt trong ngọn lửa tủi nhục.
“……!”
Cô nghiến chặt răng.
Tại sao mọi việc mình làm lại cứ trắc trở thế này?
Takanashi tìm kiếm Akaishi quanh khu vực sân bay.
“……”
Lần theo hướng Akaishi vừa đi, cô tìm kiếm suốt ba mươi phút. Cuối cùng, Takanashi cũng phát hiện ra cậu.
Akaishi đang ngồi ăn một mình, trên bàn là những hộp đồ tráng miệng đặt trên chiếc bàn gỗ cùng băng ghế gỗ có sẵn của sân bay.
Chớp lấy thời cơ, Takanashi lập tức tiến về phía Akaishi.
“Akaishi-kun.”
“……?”
Akaishi vừa nhồm nhoàm miếng bánh, vừa ngước nhìn Takanashi.
“À, Takanashi à.”
Nói gọn một câu, cậu lại tiếp tục với món tráng miệng tiếp theo.
“Cậu làm gì ở đây thế này?”
“Thì, chỉ là đang ăn mấy món tráng miệng mua ở cửa hàng gần đây thôi.”
Takanashi ngồi xuống băng ghế đối diện với Akaishi.
“Con trai gì mà lại ăn đồ ngọt, cậu nữ tính thật đấy.”
Cứ mỗi lần đối mặt với Akaishi, cô lại buột miệng nói ra những lời khó nghe.
Càng thân thiết, cô càng mất cảnh giác và hành xử thoải mái như ở nhà.
“Ít nhất cũng phải cho tôi ăn đồ ngọt chứ.”
“Hừ.”
Takanashi liếc nhìn những hộp đồ tráng miệng trên bàn.
“Cứ ôm khư khư mấy món đồ tráng miệng bé tẹo, trông như bán ở mấy cửa hàng tiện lợi ven đường. Cậu cũng trở thành một gã đàn ông tẻ nhạt rồi đấy nhỉ?”
“Đừng nói thế chứ. Đây là đặc sản của Hokkaido đấy.”
Takanashi cầm lấy một hộp.
“Tôi ăn nhé.”
“Cứ tự nhiên.”
Akaishi vừa nhai rồm rộp, vừa ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ trải dài trước mắt.
“Đẹp thật…”
Akaishi bị choáng ngợp trước vẻ đẹp hoang dã, hùng vĩ đặc trưng của Hokkaido.
Chứng kiến một thiên nhiên trang nghiêm khác hẳn với quê nhà khiến cậu nhận ra mình chỉ là một sinh vật nhỏ bé đến nhường nào.
“Đang nói tôi đấy à?”
“À, ừ, đúng thế.”
Takanashi chống cằm, nhìn Akaishi không chớp mắt.
Akaishi chỉ liếc cô một cái rồi lại nhìn đi chỗ khác.
“Cậu thích thiên nhiên nhỉ?”
“Ừ, rất thích.”
“Trời, rừng, sông, núi. Cậu đúng là một người yêu thiên nhiên đến cuồng dại.”
“Chắc là vậy.”
“Nghe cứ như tội phạm ấy.”
“Thôi đi, đừng có dùng cái luận điệu kiểu tội phạm thích ngắm thiên nhiên vì không muốn đối mặt với tội lỗi của mình nữa.”
Akaishi bật cười khúc khích.
“Nếu đã thích thiên nhiên đến vậy, lần sau tôi lại dẫn cậu đi đâu đó chơi nhé.”
“Được vậy thì tốt quá.”
Một lời gợi mở nho nhỏ từ Takanashi.
Akaishi đáp lại một cách lúng túng.
“Khi nào có bằng lái, tôi sẽ chở cậu đi.”
“Thôi, sợ lắm.”
Akaishi lườm Takanashi.
“Thế nào rồi cũng gây tai nạn cho xem.”
“Thất lễ thật. Tôi sẽ tập luyện cẩn thận rồi mới đến đón cậu.”
“Làm ơn chọn chỗ nào gần gần thôi nhé.”
“Biết rồi.”
Gò má Takanashi khẽ ửng hồng.
Cô thầm giơ nắm đấm ăn mừng vì đã chốt được một buổi hẹn hò lái xe.
“Chuyến đi này kết thúc là chúng ta thành sinh viên đại học cả rồi.”
“……”
Lên đại học, Akaishi và Takanashi sẽ học khác trường.
“Háo hức thật, đời sinh viên.”
Akaishi vô tư nói về những niềm vui sắp tới ở trường đại học.
“Chắc sẽ có biết bao cuộc gặp gỡ mới mẻ nhỉ?”
“……”
“Chắc sẽ được trải nghiệm đủ thứ chuyện chưa từng làm.”
“……”
“Người ta vẫn bảo sinh viên là tự do mà.”
“……”
Sắc mặt Takanashi ngày một tối sầm lại.
“Nghe nói còn có vụ sinh viên tự đứng ra tổ chức lễ hội trường thành công nữa đấy.”
“……”
“Đúng là những bước ngoặt trong đời lúc nào cũng khiến người ta phấn khích.”
“……”
“Takanashi cũng học trường top đầu cả nước mà, chắc cũng có nhiều thứ hay ho lắm.”
“……”
“Có tới bốn năm để trì hoãn trưởng thành, chắc sẽ làm được bao nhiêu việc chưa từng thử.”
“……”
“Háo hức ghê.”
“……”
“Mong nhanh đến lúc thành sinh viên đại học quá.”
“……”
Sắc mặt Takanashi càng lúc càng u ám.
Akaishi khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Dường như cậu ta đang vui mừng vì sắp được rời xa cô.
Dường như cậu ta muốn nói rằng, thoát khỏi cô thật nhẹ nhõm.
Nhìn cái cách Akaishi đang muốn rũ bỏ hết các mối quan hệ cũ, cô tức giận đến tận xương tủy.
Đối với Akaishi, bọn họ chỉ là những mối quan hệ vô giá trị, và có vẻ như cậu ta đang mong chờ được xây dựng những mối quan hệ tốt đẹp hơn.
“…Làm gì có chuyện đó.”
Cô buột miệng nói ra trong vô thức.
“Hả?”
Takanashi nhìn Akaishi với một nụ cười co giật.
“Một người như cậu làm sao mà sống tốt ở trường đại học được chứ.”
“……”
Với khuôn mặt cứng đờ và một nụ cười méo xệch, Takanashi nói với Akaishi.
“Một kẻ kém cỏi như cậu, làm gì có cửa mà tận hưởng cuộc sống đại học. Chẳng có tài cán, cũng chẳng có sức hút, đừng có mà ngồi đó mơ mộng hão huyền nữa. Nhìn thảm hại lắm. Cái bộ dạng ngu ngốc của cậu làm tôi không thể chịu nổi.”
Một khi những lời nói đã tuôn ra, chúng không thể nào dừng lại được nữa.
“Đến cả ở trường cấp ba mà cậu còn chẳng xây dựng nổi một mối quan hệ cho ra hồn, thì lên đại học làm sao mà khá hơn được? Ảo tưởng và làm nũng cũng phải có giới hạn thôi. Một kẻ kém thông minh hơn tôi xa như cậu, thì làm được cái trò trống gì cơ chứ?”
Không phải.
“Đầu óc thì dốt, tài năng không có, lại còn lười biếng. Một kẻ bất tài vô dụng như cậu thì làm sao có được cuộc sống đại học vui vẻ. Cùng lắm là lại bị bắt nạt rồi chấm hết thôi. Từ trước đến giờ cậu sống được là nhờ mọi người xung quanh giúp đỡ, vậy mà lại tự mãn ảo tưởng tất cả là công lao của mình. Cậu ngu ngốc thật đấy.”
Mình không muốn nói những lời như vậy.
“Sau khi đã nói bao nhiêu lời cay độc với người khác, cậu chẳng qua chỉ được những người tốt bụng xung quanh che chở mà thôi. Mọi người chỉ đang rộng lượng bỏ qua cho một kẻ vô dụng như cậu thôi. Không biết tự lượng sức mình, cứ mù quáng lao đầu vào nguy hiểm, kéo theo cả mọi người. Cậu thật sự khiến người khác khó chịu đấy.”
Những điều Takanashi chôn giấu tận đáy lòng.
Sự nũng nịu của Takanashi, tất cả trút hết lên Akaishi.
Khoảng cách càng gần, lời nói càng cay độc.
Nếu là cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ tha thứ cho mình dù mình có nói những lời này.
Dù nói đến mức này, cũng sẽ chấp nhận mình.
Akaishi thân thiết như người nhà, chắc chắn cậu ấy sẽ chấp nhận dù mình có nói nặng lời đến đâu.
Chắc chắn cậu ấy sẽ dịu dàng đón nhận cả những lời cay nghiệt của mình.
“Chẳng phải cuối cùng cậu vẫn thất bại vì không chịu nghe lời khuyên của tôi đó sao? Không có tôi, cậu chỉ toàn thất bại. Cuộc đời cậu từ trước đến nay là một chuỗi thất bại liên tiếp. Cậu thất bại vì không chịu làm theo lời tôi. Nếu ngay từ đầu cậu nghe lời tôi, thì mọi chuyện đã không đến nông nỗi này.”
Việc Akaishi chọn Kureishi chứ không phải mình khiến cô tức điên lên.
Tại sao lại không chọn mình?
Tại sao lại chọn Kureishi?
Rốt cuộc mình đã sai ở điểm nào?
Tất cả mọi hành động, cử chỉ của Akaishi đều khiến cô thấy chướng tai gai mắt, không thể chịu đựng nổi.
Khó chịu không thể tả.
Cô nghĩ rằng mình phải cho Akaishi, kẻ đã không chọn mình, một bài học.
Cô nghĩ rằng mình phải trừng trị Akaishi, kẻ lại một lần nữa đưa ra lựa chọn sai lầm.
“Một người cứ phạm sai lầm hết lần này đến lần khác như cậu, mà nghĩ rằng lên đại học sẽ đột nhiên biết lựa chọn đúng đắn sao? Rằng lên đại học đầu óc sẽ thông minh ra, rồi xây dựng được những mối quan hệ tốt đẹp sao? Làm gì có chuyện đó. Ngay cả hồi cấp ba, cậu cũng bị mọi người ghét vì không nghe lời tôi. Rốt cuộc cậu muốn cái gì? Cứ ngồi đó mà ghen tị với cuộc sống đại học còn chưa tới, nhìn cậu lố bịch thật sự. Nực cười không chịu nổi.”
Mỗi lần buông lời với Akaishi, người mà cô có thể trút hết mọi thứ mà không cần giữ kẽ, cô lại cảm thấy lời nói của mình ngày càng giống cha mình.
À, thì ra mình đúng là con gái của ông ấy.
Những lời nói đã từng khiến mình đau khổ.
Những lời nói của cha đã từng khiến mình buồn bã.
Giờ đây, chính mình lại đang nói những lời đó với Akaishi.
Mình đang dần trở thành hình bóng của chính người cha mà mình đã luôn căm ghét.
“Cậu hèn hạ lắm, biết không! Từ đầu đến cuối đều như vậy. Bỏ ngoài tai lời khuyên của tôi để làm việc ích kỷ, tự mình đâm đầu đi gây chuyện rồi phiền đến mọi người, cuối cùng lại quay về khóc lóc với chúng tôi. Nhìn cậu chỉ thấy ngứa mắt thôi! Nhìn thấy cậu là tôi thấy khó chịu! Nếu cậu đã hiểu ra chút nào rồi thì cúi đầu xuống! Ngay bây giờ! Ngay tại đây! Xin lỗi đi! Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho chúng tôi, cúi đầu ngay tại đây cho tôi!”
Takanashi đứng phắt dậy, quát thẳng vào mặt Akaishi.
“……”
Akaishi vẫn cúi gằm mặt, im lặng một lúc lâu.
“……”
Akaishi ngước lên nhìn Takanashi.
“……”
Và rồi.
“…Sao cậu lại nỡ nói những lời như vậy?”
Akaishi buồn bã lẩm bẩm, nhìn Takanashi.
“Thì ra từ trước đến nay, cậu vẫn luôn nghĩ về tôi như thế.”
Mình đã từng tin tưởng cậu ấy.
Mình đã từng tin rằng, Takanashi không phải là người như vậy.
“A, ờ…”
Takanashi run lên bần bật.
“Đúng là cậu cũng thuộc giới thượng lưu có khác. Vẫn luôn coi thường một kẻ thuộc tầng lớp dưới như tôi.”
Akaishi tự giễu mà lẩm bẩm.
“Không, không phải, không phải thế…”
Toang rồi.
Mình đã nghĩ Akaishi sẽ chịu đựng được.
Mình đã nghĩ cậu ấy sẽ cho rằng đây chỉ là một trò đùa và bỏ qua.
Mình đã nghĩ Akaishi chắc chắn sẽ hiểu được cảm xúc của mình.
Mình đã nghĩ cậu ấy sẽ nhận ra rằng việc hẹn hò với Kureishi là một sai lầm.
Mình đã nghĩ rằng, giữa chúng ta, những người đã nói với nhau bao nhiêu lời, đã trêu chọc nhau, chắc chắn sẽ hiểu được ý đồ của đối phương.
Mình đã tự huyễn hoặc rằng cậu ấy sẽ nhận ra việc mình đang làm là sai, và sẽ hiểu cho mình.
Akaishi, chắc chắn sẽ hiểu.
Hiểu rằng mình đang làm một việc điên rồ đến mức nào.
Và cả sự tức giận của mình khi cậu ấy hẹn hò với Kureishi, chắc chắn cậu ấy cũng sẽ nhận ra.
“Không phải, không phải…”
Đôi mắt Takanashi ngấn lệ.
Tất cả chỉ là ngụy biện.
Takanashi chỉ đơn giản là muốn chì chiết Akaishi vì đã không chọn mình, muốn đến phát điên.
Cô ghét cay ghét đắng Akaishi vì cậu không bao giờ làm theo ý mình.
Sự bất mãn tích tụ vì tình cảm không được đáp lại, và Akaishi, người cô thầm thích, lại không để ý đến mình, điều đó khiến cô khó chịu, bực bội, không thể chịu nổi.
“Tôi xin lỗi.”
Akaishi dọn dẹp mấy hộp tráng miệng, rồi cúi đầu trước Takanashi ngay tại chỗ.
“Tất cả là lỗi của tôi.”
Akaishi ngẩng lên, nở một nụ cười nhạt với Takanashi.
“Không phải, không phải… Không phải như thế…”
Mình đã chọc giận Akaishi.
Dù cậu ấy đang cười, nhưng cô có thể thấy rõ sự tức giận đang sôi sục bên trong.
“Đùa…”
Takanashi cười.
Một nụ cười méo mó.
“Đùa thôi, là đùa thôi mà. T-tôi không nghĩ thế đâu. Chỉ thử cậu thôi. Việc gì phải nghiêm trọng thế.”
“……”
A ha ha, Takanashi vã mồ hôi lạnh, vung tay lia lịa.
“……”
Akaishi vẫn mỉm cười, nhìn cô.
“Vậy à.”
Akaishi quay lưng lại với Takanashi.
“Cậu đi đâu vậy!?”
“Sắp đến giờ ra sân bay rồi. Muộn thì phiền lắm.”
“Ch-chờ đã…!”
Takanashi vội vàng gom đồ rồi đuổi theo bóng lưng Akaishi.
“S-sốc lắm phải không, Akaishi-kun!”
Takanashi đuổi kịp và gọi cậu từ phía sau.
“Ừ, sốc lắm.”
Akaishi không quay đầu lại, cứ thế bước đi.
“Là đùa thôi, thật đấy!”
“Ừ, tôi biết rồi.”
“Thật sự chỉ là đùa thôi!”
“Ừ.”
Akaishi, không hề quay lại.
“……”
Takanashi, đứng sững tại chỗ.
“……”
Cô nghiến chặt răng, nước mắt lưng tròng.
Mình đã, chọc giận Akaishi.
Chắc chắn cậu ấy đang giận mình.
Sự nũng nịu của mình.
Sự tự mãn ngu ngốc của mình.
Tâm hồn vẩn đục của mình, đã làm tổn thương Akaishi.
Trong khi chính mình mới là người không muốn nghe những lời đó nhất.
Trong khi chính mình đã từng đau khổ biết bao vì những lời cha nói.
Vậy mà, mình lại vô thức ném những lời đó vào Akaishi.
Mình đã làm tổn thương Akaishi.
Sự phẫn uất với bản thân, sự căm ghét chính mình, đã khoét một vết thương sâu trong lòng Takanashi.
“……”
Takanashi đứng chết trân tại chỗ, không thể cử động.
“Mình thật tồi tệ…”
Takanashi khuỵu gối, ngồi sụp xuống đất.
Akaishi không một lần ngoảnh lại, cứ thế một mình tiến về phía sân bay.


3 Bình luận