Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau
Chương 494: Bạn có thích Hirata Kiyoshi không? (5)
2 Bình luận - Độ dài: 1,719 từ - Cập nhật:
Thăm Hirata Kiyoshi xong, cả nhóm của Akaishi bắt đầu ra về.
“…”
Ngồi trên chiếc xe buýt chòng chành, Akaishi lặng lẽ phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Hirata ngồi cạnh Akaishi, còn Kureishi thì ngồi cạnh Hirata.
“Cậu ấy ngủ rồi.”
“Ừ.”
Sau khi đi thăm bố và khóc một trận đã đời, Hirata ngủ thiếp đi ngay trên xe buýt.
Mệt lử vì khóc, cô ngủ say như một đứa trẻ, đầu tựa vào vai Akaishi.
“Ngủ say thật.”
“Chắc cậu ấy cũng có nhiều tâm sự.”
Bố mẹ của Akaishi vẫn còn sống và hoàn toàn khỏe mạnh. Họ không nghiện rượu, cũng chưa từng bị thương nặng. Họ cũng không bị bệnh tật tàn phá, và mối quan hệ giữa Akaishi với bố mẹ cũng chẳng có gì sóng gió. Vì vậy, cậu không tài nào hiểu hết được cảm xúc của Hirata.
“Dễ thương quá đi~”
Kureishi lấy ngón trỏ chọc chọc vào đôi má phúng phính của Hirata.
“Cậu ấy mà tỉnh là ăn mắng đấy.”
“Không sao đâu, miễn là không bị phát hiện thì không sao hết.”
“Này, này…”
Kureishi vừa cười tủm tỉm vừa tiếp tục chọc má Hirata.
“Trông như em bé ấy.”
“Cái tính trẻ con thì từ hồi cấp ba đã thế rồi còn gì.”
Sống theo ý mình, lợi dụng người khác, lừa dối, Hirata luôn hành động chỉ để thỏa mãn ham muốn của bản thân. Giống hệt một đứa trẻ sơ sinh, hay một cô bé con, cô luôn hành xử ngang ngược theo ý mình.
Phải chăng những ham muốn lệch lạc của Hirata cũng bắt nguồn từ mối quan hệ với cha mẹ cô?
Akaishi liếc nhìn Hirata.
“Giống em bé, dễ thương thật.”
“Phư phư phư,” Kureishi cất một tiếng cười đầy ẩn ý. “Trông chúng ta cứ như bố với mẹ ấy nhỉ?”
“Cậu đang tưởng tượng ra cái gia đình kiểu gì vậy?”
Bị kẹp giữa Akaishi và Kureishi, Hirata thỉnh thoảng lại nhăn mặt khó chịu mỗi khi xe buýt xóc nảy.
“Hay là mình chụp một tấm nhỉ?”
“Đừng có chụp ảnh một cô gái đang ngủ chứ. Cứ để cậu ấy yên đi.”
“Đùa thôi mà, đùa thôi.”
“Phư phư phư,” Kureishi vẫn dán mắt vào khuôn mặt Hirata.
Sau khi đổi xe buýt rồi lại lên tàu, nhóm Akaishi cuối cùng cũng về đến nhà ga gần nhà.
-----------
“Hôm nay… cảm ơn hai bây…”
Hirata cúi đầu trước Akaishi và Kureishi.
“Ừm.”
Akaishi đáp lại Hirata, người đang ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
“Để tôi đưa cậu về.”
“Thôi, không cần đâu.”
Chuyến đi tốt nghiệp đã kết thúc, buổi thăm bệnh cũng đã xong, đêm đã về khuya. Akaishi đề nghị đưa Hirata về tận nhà.
“Hiếm thấy mày biết quan tâm người khác thế đấy?”
“Kệ tôi.”
Hirata trêu chọc Akaishi.
Thực ra, nhà Akaishi và Hirata vốn cùng một hướng, nên nếu cứ thế đi về thì cũng chung đường. Đây cũng là cách Akaishi ngầm báo cho Kureishi biết.
“…”
Và trong một thoáng, cô ngước nhìn lên trời.
“Thôi.”
Hirata đổi ý.
“Vậy thì, hay là nhờ mày hộ tống tao về nhà nhé.”
“Được thôi.”
Akaishi quyết định sẽ đưa Hirata về nhà.
“Tớ cũng sẽ đưa cậu về.”
“…Ừm.”
Kureishi cũng nói sẽ đưa Hirata về.
“Vậy, từ đây đi bộ nhé.”
“Nhà cậu ở quanh đây à?”
“Mày đến nhà tớ bao nhiêu lần rồi còn hỏi?”
Cả ba bắt đầu đi bộ về phía nhà Hirata.
“Hể~, cậu đến nhiều lần rồi cơ à?”
Kureishi nhìn Akaishi bằng đôi mắt vô hồn.
“Ừ, bọn tớ hay mượn nhà Hirata để họp thượng đỉnh ấy mà.”
“Họp thượng đỉnh cái gì chứ.”
Hirata bật cười.
“Akaishi-kun, không ngờ sau lưng tớ cậu lại năng nổ thế đấy nhỉ~”
Kureishi trách móc Akaishi bằng một giọng ngang phè, không chút cảm xúc.
“Không, là cô giáo nhờ tớ mang tài liệu đến thôi.”
“Nhà cậu gần mà, phải không?”
“Nhà Akaishi-kun với Tomomi gần nhau à, hể~”
Vẫn với giọng điệu vô cảm đó, Kureishi nhìn Akaishi.
“Chắc là từ bé hai người đã thân nhau lắm nhỉ?”
Kureishi vừa xoa cằm vừa lái câu chuyện về phía Akaishi.
“Người ta gọi là bạn thuở nhỏ đấy.”
“Có gì to tát đâu.”
“Thật mà. Vốn dĩ bọn tao cũng chẳng thân nhau lắm.”
“Vậy giờ thì thân rồi à?”
“…”
Hirata im bặt.
“Mà, tao ghét Akaishi vì nó xấu trai thôi.”
“Im đi.”
Hirata cười ha hả.
“Akaishi-kun, có khi nào cậu âm thầm làm gì sau lưng mà tớ không biết không nhỉ? Có phải vậy không ta?”
Kureishi dí sát vào Akaishi.
“Tớ chẳng làm gì âm thầm cả. Tớ không hoạt động ngầm cũng chẳng hoạt động nổi. Tớ chỉ là một khán giả thôi. Ảnh hưởng tớ có thể gây ra cho người khác, nhiều nhất cũng chỉ là quyết định thực đơn bữa ăn trong ngày của họ.”
“Thật không đây~”
Kureishi khúc khích dùng khuỷu tay huých vào người Akaishi.
“Tao rất biết ơn Akaishi. Với tư cách là một người bạn, tao biết ơn nó một cách thật lòng, một cách thuần túy.”
“Hể~”
Hirata nói, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, không ngoái lại nhìn Kureishi và Akaishi đang đi sau.
Kureishi liếc xéo Akaishi một cách đầy ẩn ý.
“Thế à, thế thì chị đây cũng mừng lắm đấy.”
Kureishi huých vai vào Akaishi.
“Những gì cậu làm được, tất cả đều là nhờ hành động của chính cậu. Tôi chẳng làm gì cả.”
Chắc là cô ấy đang nói đến mối quan hệ với cha, và cả với mẹ nữa, Akaishi thầm nghĩ. Hirata có lẽ đang nghĩ rằng chính cậu là người đã thay đổi tình hình của người cha đang nguy kịch, và cả mối quan hệ với người mẹ mà cô vẫn luôn thờ ơ. Trong mắt Hirata, có lẽ cậu giống như một người hùng đã cứu vớt cô ra khỏi vũng lầy.
“Cậu cũng không cần phải cảm ơn tớ nhiều thế đâu. Tôi chỉ tình cờ xuất hiện ở một chặng đường trong đời cậu thôi, chứ tớ chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc đời cậu cả. Chắc chắn là cậu chỉ đang tìm một nơi để gửi gắm lòng biết ơn của mình thôi.”
Nhưng, người thực sự thay đổi mối quan hệ đó là chính Hirata, còn cậu chẳng làm gì cả. Việc cảm ơn và mang ơn cậu là vô lý. Đó là một lòng biết ơn đặt sai chỗ, chỉ là một sự áp đặt lòng biết ơn mà thôi. Cậu chỉ tình cờ có mặt khi mối quan hệ của họ tốt lên, đó hoàn toàn là thành quả do chính Hirata nỗ lực mà có, vậy mà cậu lại được cảm ơn. Akaishi cảm thấy khó chịu.
“Cuộc đời cậu là do chính cậu bước đi và thay đổi. Cậu không cần phải ép mình tìm một ai đó để biết ơn, hay tìm một nơi để gửi gắm lòng cảm kích vì cuộc đời mình đã thay đổi đâu.”
Liệu sau này Hirata sẽ cứ sống như vậy mãi sao? Tự mình đạt được thành quả, nhưng chỉ vì tình cờ có người khác ở bên mà lại đi cảm ơn họ, rồi làm sâu sắc thêm mối quan hệ. Liệu cuộc đời cô ấy có trở thành một vòng lặp như thế không? Liệu người mà Hirata đang nghĩ đến có thật sự xứng đáng với lòng biết ơn đó không? Hay cô ấy chỉ đang mang ơn một người tình cờ ở bên cạnh mình mà thôi?
Giống như con chim non coi vật thể đầu tiên nó nhìn thấy sau khi nở là mẹ. Liệu Hirata có đang nhầm lẫn về cha mẹ mình, và cả những người sẽ nâng đỡ cô sau này không?
Akaishi nhìn Hirata với vẻ mặt lo lắng.
“Không đâu.”
Hirata chắp tay sau lưng, rồi bất ngờ quay lại đối mặt với Akaishi.
“Dù vậy, tao vẫn muốn cảm ơn mày, vì đã ở bên cạnh tao lúc này.”
Hirata nở một nụ cười dịu dàng với Akaishi.
“…!”
Akaishi định nói gì đó, nhưng rồi lại nuốt những lời đó vào trong.
“Vậy sao.”
Nếu Hirata thấy ổn, thì có lẽ như vậy là được rồi. Nếu cô ấy không còn lo lắng về tình hình hiện tại nữa, thì mình cũng chẳng cần nói thêm gì. Akaishi lặng lẽ cất giấu những lời định nói vào sâu trong lòng.
“Tao nghĩ… bố tao có chút giống mày.”
Hirata lại quay đi, tiếp tục bước về phía trước. Cô bắt đầu giải thích lý do vì sao lại gọi Akaishi đi cùng.
“Ông cứ nói với tao mãi, rằng ông hối hận lắm. Tao đã nghĩ, biết đâu sau này, mày cũng sẽ hối hận về một điều gì đó.”
Giọng Hirata khẽ run lên.
“Chúng ta đều muốn sống một cuộc đời không hối tiếc, phải không?”
“…”
“…”
Akaishi và Kureishi nhìn nhau.
“Ừ, đúng vậy.”
Chắc chắn là còn những lý do khác nữa. Có lẽ cô ấy muốn cho người cha đang nguy kịch thấy rằng mình vẫn ổn. Có lẽ cô ấy muốn nói rằng mình đã có những người bạn đáng tin cậy như thế này. Có lẽ cô ấy chỉ muốn làm cha mình an lòng. Chắc hẳn là có những ý định như vậy. Nhưng Hirata không phải kiểu người có thể thẳng thắn nói ra những điều đó.
Con đã cắt đứt những mối quan hệ mờ ám rồi. Giờ con đang sống vui vẻ bên bạn bè như một cô gái bình thường.
Có lẽ cô ấy muốn cho cha mẹ biết điều đó. Muốn họ được an lòng trước khi rời xa cõi đời.
“Để sau này không phải hối tiếc, có lẽ chúng ta cũng phải nhìn về phía trước, và cùng nhau nương tựa lẫn nhau.”
Nhưng, như vậy cũng được rồi. Có lẽ đó là điều tốt nhất cho Hirata.
Akaishi và Kureishi lặng lẽ đi theo sau cô.
“Ừm, ừm…”
Vầng trăng khuyết dịu dàng soi tỏ con đường cho ba người họ.


2 Bình luận
Chắc điểm khác là nu9 bên kia tsun nhưng là winner