• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WEB NOVEL

Chương 199

0 Bình luận - Độ dài: 3,005 từ - Cập nhật:

「Đó là một Hyrule Menace tên là Tiffany. Cô ta có mái tóc dài màu nước trong, đôi mắt to và sáng, trông rất xinh đẹp. Cô ta cũng xinh đẹp như cháu vậy, mà phải công nhận là cháu cũng xinh đẹp tuyệt trần rồi.」

Bà chủ quán nói khi nhìn Inglis.

「…Cháu cảm ơn bà rất nhiều. Bà có thể cho cháu biết thêm đặc điểm nào khác của cô ta không ạ?」

「Cô ta mang theo rất nhiều người Highland. Tất cả bọn họ đều tôn thờ cô ta một cách điên cuồng, mỗi khi mở miệng ra là lại Quý cô Tiffany thế này, Quý cô Tiffany thế kia. Thật lòng mà nói, cảnh tượng đó trông thật lố bịch. Nhưng những kẻ đó thực sự rất độc ác, tôi nói cho mà biết… Chúng cưỡng đoạt thức ăn của chúng tôi, và bất cứ ai không tuân lệnh đều bị giết hoặc bị bắt đi! Và Hyrule Menace tên Tiffany này dường như rất thích thú khi chứng kiến cảnh đó. Một người lính hàng xóm đã nhìn thấy sơ hở và xông vào tấn công trực diện cô ta, nhưng anh ta đã bị xé thành từng mảnh ngay lập tức… Tôi thậm chí còn không nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra.」

Sắc mặt bà chủ quán tái đi, nhưng bà vẫn cung cấp những thông tin rất cần thiết.

「Người ta nói Hyrule Menace được cho là để bảo vệ chúng ta khỏi Ma Thạch Thú, nhưng theo một nghĩa nào đó, điều đó có nghĩa là họ còn đáng sợ hơn bất kỳ Ma Thạch Thú nào… Một số hàng xóm và người quen của tôi đã…」

「Cháu hiểu rồi… Nghe có vẻ họ là một lũ khá tàn bạo…」

Nghe không tệ chút nào. Nếu có thể chạm trán với họ, thì Inglis có thể mong đợi một trận chiến chất lượng rất cao. Những Hyrule Menace mà Inglis biết cho đến nay không phải là loại người sẽ sử dụng bạo lực một cách vô cớ, và họ sẽ không chiến đấu nếu không có lý do chính đáng.

Một Hyrule Menace sẽ tấn công vô cớ là điều mà Inglis không thể mong muốn hơn. Dù sao thì, cô cũng không cần phải mất công bịa ra lý do để chiến đấu.

Tình hình lương thực ở vùng đất này có vẻ không tốt, và họ cũng không có hy vọng được thưởng thức các món ăn địa phương nổi tiếng. Nếu đã vậy, thì ít nhất Inglis phải đảm bảo rằng cô không bỏ lỡ mục tiêu ban đầu của mình; đó là có một trận đấu hay.

「Họ có thường đến thị trấn này không ạ?」

「Hyrule Menace chỉ đến đây một lần, trong khi tay sai của cô ta, những người Highland, thì thỉnh thoảng lại đến. Chúng đã đến đây vài lần rồi. Và mỗi lần như vậy, lại có người trong chúng tôi bị…」

「Cháu hiểu rồi… Thưa bà chủ, một câu hỏi cuối cùng… Bà có biết chúng đến từ đâu không ạ?」

「Tôi đoán là Lekrea. Dường như những người bị bắt đều đang bị giam giữ trong một nhà tù ở Lekrea!」

「Một nhà tù ở Lekrea!? Tôi chưa bao giờ biết có một nhà tù ở đó!」

Ian cao giọng, vẻ mặt kinh ngạc. Chắc hẳn nó được xây dựng sau khi Ian rời Alucard và xâm nhập vào Gánh hát Weissmall trong nhiệm vụ bí mật của mình. Điều đó có nghĩa, đó là một sự phát triển khá gần đây.

「Khoan đã, Lekrea chẳng phải là…」

Theo thông tin mà Inglis đã nhận được từ Ian và Lahti trước đó về tình hình ở Alucard…

「Vâng… Đó là quê hương của tôi, thị trấn đã bị Ma Thạch Thú tàn phá!」

Đó là thị trấn đã bị san bằng bởi một thứ dường như là Prisma. Thiệt hại mà nó phải chịu đựng kinh hoàng đến mức Vương quốc Alucard đã thay đổi chính sách của mình. Họ bắt đầu phụ thuộc sâu hơn vào Highland và đặt mục tiêu tăng cường quốc phòng sau sự hủy diệt đó. Thị trấn Lekrea là điểm khởi đầu của tất cả.

「Tôi không thể tin được rằng, sau một thảm họa như vậy, họ lại tập trung và hành hạ rất nhiều người vô tội ở đó một lần nữa…」

Lahti vỗ nhẹ lên đôi vai rũ xuống của Ian để an ủi.

「Chết tiệt! Không thể tha thứ! Tại sao họ cứ nhắm vào thị trấn đó?!」

「Có… ai trong số các cậu đến từ Lekrea sao? Tôi ngạc nhiên là cậu vẫn ổn sau những gì đã xảy ra ở đó. Cậu nên trân trọng mạng sống của mình bây giờ khi đã sống sót sau một thảm họa như vậy, được chứ? Dù sao thì, đó là điều duy nhất một người sống sót có thể làm. Bà không có ý xấu gì đâu, nhưng đừng dại dột làm gì để Hyrule Menace hay đám tay sai của cô ta để ý tới, nghe chưa?」

Bà chủ quán cất tiếng với sự quan tâm chân thành.

「Tất nhiên rồi ạ, thưa bà chủ. Xin lỗi vì đã khiến bà phải nhớ lại những ký ức tồi tệ. Chúng cháu vào phòng nghỉ ngơi có được không ạ? Nào, mọi người. Chúng ta đi thôi.」

Inglis gọi cả nhóm và bước vào căn phòng đã được phân cho họ. Việc hỏi thêm bà chủ quán sẽ chỉ gợi lại cho bà những điều đau khổ hơn mà bà đã trải qua, và chắc hẳn cũng có những điều bà không thể nói ra. Chi tiết nên để cho mỗi người tự giữ lấy.

Khi họ bước vào phòng, điều đầu tiên Inglis nghe thấy là tiếng Ian lẩm bẩm với vẻ mặt u ám.

「Theo những gì bà ấy kể… Mọi chuyện đã trở nên tồi tệ hơn cả khi tôi rời Alucard… Tôi không ngờ một Hyrule Menace đã đến và đang cướp đoạt lương thực của người dân…」

「Có lẽ họ đang cố đổ thêm dầu vào lửa?」

「……Ý cô là sao, cô Inglis?」

「Nói nhanh đi, Glis.」

Rafinha, người đã yên vị trên giường, cũng yêu cầu một lời giải thích. Cô bé thậm chí còn ngáp một cái thật dài. Thật là một hành động bất lịch sự. Dù vậy, Inglis cũng không thể trách cô bé, vì cô đã thức suốt đêm.

「……Mình sẽ nói, Rani. Đừng ngủ gật và nghe mình nói cho kỹ nhé, được không?」

「Tất nhiên rồi. Oáp~」

「…………」

Mí mắt của cô bé đã trông rất nặng trĩu, nhưng vì những người khác dường như cũng tò mò, Inglis vẫn sẽ tiếp tục.

「Khi mình nói đổ thêm dầu, ý mình là họ đang cố gắng thúc giục cuộc xâm lược của quân đội Alucard vào Charalia ở biên giới.」

「Nhưng, nói ngược lại, chẳng phải điều đó có nghĩa là quân đội Alucard thực sự không muốn xâm lược Charalia sao?」

「Mình cứ nghĩ quân đội sẽ tấn công ngay khi họ sẵn sàng, nhưng… cậu đang nói rằng thực tế không phải vậy sao, Inglis?」

Liselotte và Leone đều tỉnh như sáo và hướng câu hỏi về phía Inglis. Cả hai đều là những cô gái khá siêng năng và xuất sắc. Rafinha nên học hỏi một hai điều từ họ mới phải.

「Đúng vậy. Chà, nói một cách chính xác, có lẽ họ không hoàn toàn chống lại mệnh lệnh của Highland, nhưng mình nghi ngờ rằng quân đội Alucard cũng không tuân theo chúng một cách răm rắp.」

「Tại sao họ lại không làm vậy?」

Leone một lần nữa đặt câu hỏi.

「Họ đang cố gắng tránh làm hao mòn quân đội của mình hết mức có thể. Như chúng ta đã biết, quân đội Venefian đang tiếp cận từ phía đông của Charalia. Mình cho rằng quân đội Alucard đang chờ đợi một tình huống mà thế trận nghiêng về phía họ để họ có thể dễ dàng xâm lược Charalia từ bên sườn. Một khi điều đó xảy ra, họ có thể giành được công lao cần thiết với ít nỗ lực và thương vong để chính thức có được Hyrule Menace.」

Nếu Inglis đặt mình vào vị trí của Vua Alucard, ít nhất cô cũng sẽ đọc được đến đó.

Venefique là một quốc gia láng giềng ở phía đông có lịch sử thù địch lâu dài với Charalia. Hiện tại, quân đội Venefian đang áp sát biên giới phía đông của Charalia, nơi Hiệp sĩ đoàn Thánh chiến bao gồm Raphael, Eris, Ripple và các Hiệp sĩ của họ được cử đến để đối phó.

Cuộc chiến càng tập trung vào cuộc xâm lược của Venefique, Charalia càng phải dồn lực lượng quân sự của mình về mặt trận phía đông, và điều đó càng có lợi cho Alucard, quốc gia đang có kế hoạch xâm lược từ phía bắc.

Mục tiêu của họ là đạt được lợi ích quốc gia lớn nhất với số lượng thương vong ít nhất. Đây chính là ý nghĩa của việc cai trị dân chúng. Dựa trên những tiền đề đó, việc dùng đến cách này chẳng qua cũng là điều hiển nhiên.

Với tư cách cá nhân là một Hầu cận tên Inglis Eux, cô thà được điều động và lao đầu vào chiến trường nguy hiểm nhất có thể và thu được lượng kinh nghiệm chiến đấu tối đa, nhưng lựa chọn đó sẽ hoàn toàn bất khả thi nếu cô ở vị trí của một vị Vua hay một Chỉ huy Hiệp sĩ đoàn. Tóm lại, việc thăng tiến sự nghiệp của cô là điều không thể.

「Mình nghĩ âm mưu ám sát Bệ hạ Charleas cũng là để câu giờ. Và vì họ đã đi nước cờ đó, nên bây giờ họ đang trong thế chờ xem. Rốt cuộc, họ có thể viện một cái cớ như thế này; phát động cuộc xâm lược sau cái chết của Vua Charleas sẽ có lợi hơn.」

Khi Inglis nói ra giả thuyết của mình, Ian trông sửng sốt.

「Có lẽ cô nói đúng… Ý tôi là, âm mưu ám sát không phải do Đại Lãnh chúa Abel khởi xướng, mà là do các cận thần của nhà Vua…」

「Tuy nhiên, Highland đã bắt đầu mất kiên nhẫn với sự thiếu hoạt động của Alucard. Có thể là họ chỉ đơn giản thay đổi chính sách sau cái chết của Lãnh chúa Abel, nhưng họ vẫn cử một Hyrule Menace đi trước thời hạn và bắt cô ta cướp bóc lương thực của người dân để đổi lấy. Và vì chính phủ không thể để sự tàn bạo đó tiếp diễn, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc buộc quân đội phải vội vàng xâm lược Charalia… và một khi cuộc xâm lược được tiến hành, họ sẽ yêu cầu Highland ngăn chặn Hyrule Menace của họ chiếm đất và cướp bóc lương thực! Rốt cuộc, họ không thể chống lại Highland, dù thế nào đi nữa.」

「Biết đâu, có lẽ quân đội Venefian thực sự đang gặp khó khăn ở biên giới phía đông. Và, vì thế, Highland đang mất kiên nhẫn, và rồi…」

Leone gật đầu đồng tình với nhận định của Inglis rồi nói ra suy nghĩ của mình.

「Điều đó cũng rất có thể.」

「Đúng vậy. Việc truyền tin của Highland có lẽ cũng nhanh hơn của chúng ta nhiều.」

「Dù sao đi nữa, chúng ta không thể để người dân Alucard bị tước đoạt lương thực cũng như người dân Charalia bị cuốn vào cuộc chiến! Chúng ta phải ngăn chặn điều này!」

Rafinha nói với đôi lông mày nhíu chặt.

「Rani!! Điều đó thật đáng ngưỡng mộ… nhưng đó không phải là điều cậu nên nói trong khi đầu đang vùi vào gối đâu, được chứ?」

Tư thế của Rafinha đúng hệt như Inglis đã miêu tả. Leone, Liselotte, và Pullum đều ngoan ngoãn và ngăn nắp, vậy mà… Việc cô bé như thế này thật phiền phức, nhưng điều phiền phức hơn là trông cô bé lại rất đáng yêu khi làm vậy.

「Đừng trách mình. Mình buồn ngủ mà.」

「Rồi, rồi. Vậy thì, mình đoán chúng ta nên kết thúc cuộc nói chuyện sớm thôi. Tạm thời, chúng ta cần quyết định xem sẽ làm gì từ bây giờ! Chúng ta nên đến thủ đô của Alucard, hay nên đi thẳng đến nhà tù ở Lekrea?」

Theo những gì Inglis thấy, cha của Lahti, Vua của Alucard, dường như hành động theo cách giảm thiểu tổn thất cho đất nước của mình. Ông ấy có vẻ đã có quyết tâm của riêng mình.

Ông ấy hẳn là một người có thể nói chuyện phải trái. Nói chuyện với ông có thể đáng để thử, nhưng… nếu kết thúc không tốt, điều đó có nghĩa là họ sẽ chỉ lãng phí công sức.

Xa hơn thế, Vua Alucard thậm chí có thể ra lệnh giết hoặc bắt giữ nhóm của Inglis, ngoại trừ Lahti và Pullum, vì đã xâm nhập từ Charalia.

Nếu họ nhắm đến việc giải phóng thị trấn Lekrea, họ có khả năng sẽ chạm trán với Hyrule Menace được đồn đại và những người Highland dưới trướng cô ta. Và nếu vậy, cô gần như chắc chắn có thể mong đợi một trận chiến sẽ xảy ra. Càng sớm giải thoát những người bị giam cầm ở Lekrea, họ càng có thể cứu được nhiều mạng sống hơn.

Nhưng, làm như vậy mà không có sự chấp thuận của Vua Alucard sẽ gây ra một thảm họa chính trị khác. Rốt cuộc, họ sẽ cản trở kế hoạch của Alucard mời Hyrule Menace đến để tăng cường quốc phòng chống lại Ma Thạch Thú.

「……Hmm, mình phân vân quá. Mọi người nghĩ sao?」

Khi Inglis hỏi họ điều đó, tất cả những người khác đều nhìn cô như thể cô vừa khiến họ hụt hẫng.

「Thật đáng ngạc nhiên. Vì là cậu mà, Inglis, mình cứ nghĩ cậu sẽ nói rằng cậu muốn chiến đấu với Hyrule Menace ở Lekrea.」

「Đúng vậy. Có lẽ nào cậu bị đau bụng sao?」

「Không phải ngược lại chứ? Cậu ấy đói quá nên đầu óc có vấn đề rồi?」

「Này, Lahti, nói thế là thô lỗ với Inglis đấy.」

「Đ-, đúng vậy. Cô Inglis đang suy nghĩ nghiêm túc cho sự an nguy của Alucard mà.」

「Fufufu…」

Inglis chỉ cười khúc khích một cách bí ẩn trước những phản ứng của họ.

「Ngây thơ, tất cả các cậu!!」

Rafinha, người đã chứng kiến tất cả, nhìn Inglis một cách hờn dỗi.

「Nếu chúng ta ghé qua thủ đô trước, chúng ta có thể gặp rắc rối và cuối cùng vẫn được chứng kiến rất nhiều trận chiến??? là những gì Glis đang nghĩ!」

「……Kh-, không phải thế. Không, không hề!!」

「Nói dối. Thấy chưa, má cậu đang giật giật kìa! Đó là cử chỉ của cậu khi nói dối, mình biết mà!」

Má phúng phính của cô liền bị véo.

「Khô- ph-ải! Khô- ph-ải!!」¹

Chà, đúng là có những ưu và nhược điểm trong việc ưu tiên một trong hai lựa chọn, nên Inglis hẳn là có thể thêm vào sở thích của riêng mình.

Đầu tiên, họ sẽ đến Hoàng đô và cố gắng thảo luận với Vua Alucard, nhưng ông sẽ không chấp nhận lời đề nghị của họ và nhanh chóng cố gắng xử tử họ. Đó sẽ được tính là một trận chiến.

Sau đó, họ sẽ xuống Lekrea và chiến đấu với Hyrule Menace đang hành hạ những người dân vô tội. Đó sẽ là hai trận chiến.

Đồng thời, quân đội Alucard gần biên giới sẽ bắt đầu cuộc xâm lược vì tiểu đội nhỏ của Inglis mất quá nhiều thời gian đi từ nơi này đến nơi khác để ngăn chặn họ. Họ vội vã đến biên giới và kêu gọi quân đội hủy bỏ cuộc xâm lược, nhưng do thiếu thông tin về việc Hyrule Menace gây hại cho người dân của họ đã bị đánh bại, quân đội sẽ không chịu nghe, và do đó họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chiến đấu để ngăn chặn họ. Có nghĩa là ba trận chiến.

Và đó sẽ là diễn biến lý tưởng nhất về mặt mở rộng kinh nghiệm thực chiến của Inglis.

Nếu họ đến Lekrea trước, cuộc xung đột chính trị sau đó sẽ rất lộn xộn, nhưng cuộc chiến đó chủ yếu sẽ thuộc về phạm vi của Lahti với tư cách là một Hoàng tử của Vương quốc này, trong khi bản thân trận chiến có lẽ sẽ kết thúc chỉ trong một trận duy nhất.

Dù lời buộc tội của Rafinha không trật lất, Inglis vẫn muốn khẳng định rằng ưu tiên hàng đầu của cô là giải quyết tình hình này. Cô không phải là một người vô tâm đến thế.

「Ch-, chà, dù sao đi nữa, Lekrea và thủ đô cũng cùng một hướng, nên chúng ta hãy suy nghĩ về nó trên đường đi, được không?」 Lahti đề nghị.

「Cậu ấy nói đúng. Chưa kể, chúng ta cũng có thể có thêm thông tin trên đường đi.」 Ian đồng ý.

「Dù sao đi nữa, chúng ta nên nhanh lên thì hơn.」 Pullum cũng gật đầu.

「Vậy thì, một khi chúng ta đã chợp mắt xong, chúng ta sẽ lên đường.」

「Cậu nói đúng, Leone. Chúng ta sẽ làm vậy.」

Cuộc thảo luận dường như sắp kết thúc, nhưng…

「Khoan đã, mọi người. Mình biết là chúng ta cần phải nhanh lên, nhưng chúng ta vẫn phải làm những gì có thể… để giúp đỡ người dân của thị trấn này!」

Rafinha là người duy nhất đưa ra ý kiến đó, gương mặt cô lộ rõ vẻ quyết tâm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận