The Hero King, Reincarnat...
Hayaken Nagu- WEB NOVEL
- Chương 01 : Vol 1
- Chương 02
- Chương 03
- Chương 04
- Chương 05
- Chương 06
- Chương 07
- Chương 08
- Chương 09
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51 : Vol 2
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93 : Vol 3
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148 : Vol 4
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158
- Chương 159
- Chương 160
- Chương 161
- Chương 162
- Chương 163
- Chương 164
- Chương 165
- Chương 166
- Chương 167
- Chương 168
- Chương 169
- Chương 170
- Chương 171
- Chương 172
- Chương 173
- Chương 174
- Chương 175
- Chương 176
- Chương 177
- Chương 178
- Chương 179
- Chương 180
- Chương 181
- Chương 182
- Chương 183
- Chương 184
- Chương 185
- Chương 186
- Chương 187
- Chương 188
- Chương 189
- Chương 190
- Chương 191
- Chương 192
- Chương 193
- Chương 194
- Chương 195
- Chương 196 : Vol 5
- Chương 197
- Chương 198
- Chương 199
- Chương 200
- Chương 201
- Chương 202
- Chương 203
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206
- Chương 207
- Chương 208
- Chương 209
- Chương 210
- Chương 211
- Chương 212
- Chương 213
- Chương 214
- Chương 215
- Chương 216
- Chương 217
- Chương 218
- Chương 219
- Chương 220
- Chương 221
- Chương 222
- Chương 223
- Chương 224
- Chương 225
- Chương 226
- Chương 227
- Chương 228 : Vol 6
- Chương 229
- Chương 230
- Chương 231
- Chương 232
- Chương 233
- Chương 234
- Chương 235
- Chương 236
- Chương 237
- Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
「Em cũng thấy anh ta đáng sợ, chỉ là không nhiều như ngài Leon nghĩ thôi. Còn cậu thì sao, Glis?」
Vẫn đi theo sau Leon, Rafinha bĩu môi.
「Cậu nói đúng, anh ta có hơi đáng sợ một chút.」
Quả thực như cô nói, Rahal hoàn toàn không lớn lên thành một quý ông đàng hoàng.
「Em tự hỏi liệu tất cả người Highland có như vậy không. Nếu vậy, em nghĩ sẽ khó cho em để thích họ.」
「Chà, đây là lời từ tôi, người đã thấy khá nhiều người Highland, nhưng tôi nghĩ hầu hết họ đều như vậy. Điều này cũng áp dụng cho những người Highland sinh ra ở Highland.」
Leon nhún vai.
「Từ quan điểm của những người Highland vĩ đại, chúng ta, những người Midland, giống như những kẻ nghèo đói và thiếu thốn, bò lết trên cùng một vũng bùn mà chúng ta ị ra. Thực tế, chúng ta cần những Thánh Tích họ đưa để bảo vệ mạng sống của mình ở dưới này. Tất nhiên chúng ta sẽ bị coi như những kẻ hạ đẳng. Cô cảm thấy thế nào không quan trọng, tất cả những gì chúng ta có thể làm là cúi đầu trước họ để họ cho chúng ta Thánh Tích.」
Inglis tin chắc rằng mối quan hệ giữa Highland và Midland đúng như Leon mô tả.
Mặc dù, vì Ymir phần lớn là một vùng nông thôn, khu vực này không thực sự thu hút sự chú ý của người Highland.
「Mạng sống của chúng ta thực sự nằm trong tay họ. Đó là lý do tại sao, bất kể cô có suy nghĩ gì, chỉ cần giữ nụ cười của mình trước mặt họ, cô hiểu ý tôi chứ? Hai cô là những cô bé dễ thương. Cho nó một hoặc hai năm, hai cô sẽ trở thành những quý cô thực thụ. Vì vậy, nếu cô bị làm nhục, bị sờ mó đây đó, bị động chạm trên dưới, hãy cứ chịu đựng. Ngay cả tôi cũng bị họ đối xử như một kẻ yếu thế. Tôi thậm chí sẽ liếm giày của họ nếu phải làm vậy!」1
Đó có phải là điều anh ta nên cười không? Thật là một người vô tư lự. Inglis nghĩ.
「Aahahaha! Thật buồn cười! Ngài Leon, em không biết ngài có thể đùa đấy!」
Rafinha tỏ ra thích thú, cười toe toét.
「Tất nhiên rồi. Suy cho cùng, vẻ ngoài của tôi không thể nào sánh được với đồng nghiệp Raphael của tôi. Vì vậy, tôi đang vận dụng cái miệng dẻo quẹo này của mình để thu hút những quý cô như hai cô… Ồ, cô ấy kia rồi! Lối này, các cô gái!」
Leon nói khi anh dẫn hai người đến một cái cây đứng ở sân trong, ngay bên ngoài sảnh tiệc.
Có một bóng người duy nhất ở đó, đang cầm một thứ có vẻ là một ly rượu.
Vẻ ngoài của cô ấy là của một cô gái ở độ tuổi cuối thiếu niên, với mái tóc vàng óng ả huyền ảo. Đôi mắt xanh thẳm của cô ấy có cảm giác như chúng sẽ hút bạn vào trong.
Ngoại trừ bản thân và Rafinha, Inglis chưa bao giờ thấy một cô gái nào xinh đẹp hơn người trước mặt cô. 2 Mặc dù đang ở một bữa tiệc tối, cô ấy lại mặc một bộ áo giáp hiệp sĩ thay vì một chiếc váy dạ hội.
Có một cặp song kiếm treo trên hông cô ấy. 3
Nhìn từ cách cô ấy quyết định ở một mình, xa lánh sự ồn ào náo nhiệt, giống như sự cao quý của một con mèo sống trong sự cô lập, Inglis có thể nói rằng sẽ không phải là một nhiệm vụ dễ dàng để tiếp cận cô ấy. Mặt khác, cô cũng cảm thấy rằng cô gái này chắc hẳn khá cô đơn.
Đối với một cô gái mảnh mai như vậy, Leon tiếp cận cô ấy với vẻ sôi nổi như mọi khi.
「Yo, Eris! Đừng tự cô lập mình ở một nơi như thế này, vào trong và vui vẻ một chút đi. Đồ ăn bên trong khá ngon đấy, cô biết không?」
Cô gái mà anh gọi bằng cái tên Eris thở dài.
Vẻ mặt cô ấy khi nhìn chằm chằm vào Leon giống như một con mèo mang lòng hận thù với kẻ đã vuốt lông nó mà không được phép. 4 Nhưng điều thực sự khiến Inglis ngạc nhiên là cô gái đó chỉ có thể được xem như một cô bé khó gần, dù nhìn cô ấy thế nào đi nữa.
Một cô gái như thế này là một Hyrule Menace?
Và họ nói cô ấy có thể biến thành một Thánh Tích Tối Thượng?
Trừ khi Inglis tận mắt nhìn thấy, cô thực sự không thể tin được.
「Chính vì tôi không muốn, nên tôi mới ở đây. Đừng làm phiền tôi.」
「Ồ thôi nào, đừng như vậy. Cô có khách đấy. Những cô gái này muốn gặp cô.」
「Hả? Tôi?」
「Không ai khác. Họ là em gái của Raphael, Rafinha và em họ của cậu ấy, Inglis!」
Ngay khi Leon giới thiệu Inglis và Rafinha với cô ấy, Eris, Hyrule Menace, đã mở to mắt và đột nhiên nổi giận.
「Anh đúng là đồ ngốc! Dừng lại đi!」
Đó là một tiếng hét lớn nhắm vào Leon.
Tuy nhiên, tiếng hét dường như là chưa đủ. Tay cô ấy cũng đã tìm đến má của Leon.
「Ối da! Bỏ cái thói bạo lực đi, những cô gái này đã rất mong được gặp cô đấy, cô biết không?」
Thái độ đe dọa đó của cô ấy cũng được truyền đến cả Inglis và Rafinha.
「Ư-, ừm… có chuyện gì—?」
Khi nhận được câu hỏi ngạc nhiên của Rafinha, Eris tránh nhìn vào mắt cô bé.
「T-, tôi xin lỗi…!」
Chỉ để lại những lời đó, cô ấy rời khỏi nơi này như thể đang cố gắng chạy trốn.
「Ơ-, ờ… Ngài Leon, chúng em đã làm gì sai sao…?」
「À, có lẽ chúng ta nên xin lỗi cô ấy…?」
「Không, không sao đâu. Không phải lỗi của hai cô. Là do tôi không biết đọc tình hình. Xin lỗi vì đã làm hai cô ngạc nhiên. Vậy thì, sao chúng ta không quay vào trong và ăn chút gì đó trong khi tôi kể về tình hình gần đây của Raphael nhỉ? Hai cô không muốn nghe sao?」
「Yay! Anh Rafa có khỏe không ạ?」
「Ồ, cậu ấy rất khỏe. Suy cho cùng, cậu ấy là một chàng trai khá tài năng, cậu ấy đã liên tiếp lập được nhiều chiến công. Tôi sẽ kể cho hai cô nghe từng chút một.」
「Xin ngài kể đi ạ???」
Inglis nheo mắt nhìn Rafinha đang vui mừng.
Điều ước của Rafinha là về sức khỏe của Raphael, và cô bé có thể nghe điều đó qua Leon.
Tạm thời, điều đó có thể có nghĩa là điều ước của mình cũng có thể trở thành sự thật.
Đó là lúc…
「「「GYaaah!」」」
Những tiếng hét thất thanh vang lên từ bên trong sảnh tiệc.


0 Bình luận