• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WEB NOVEL

Chương 55

0 Bình luận - Độ dài: 2,182 từ - Cập nhật:

Kyah Kyah!

Ufufufufufu~

Ahahahaha!

Xung quanh cô rộn rã tiếng cười nói của những thiếu nữ.

Mỗi lần đưa mắt nhìn quanh, Inglis lại cảm thấy từng cơn tội lỗi như dao đâm vào tim mình.

——Bởi lẽ, tất cả mọi người đều đang khoả thân.

「Biết nhìn vào đâu bây giờ…」

Cô lẩm bẩm một mình trong lúc ngâm mình dưới làn nước.

Nữ sinh chiếm khoảng ba đến bốn mươi phần trăm tổng số học viên, và số lượng của họ rất đông.

Và phòng tắm của ký túc xá nữ thì cực kỳ rộng lớn.

Nó không xa hoa lộng lẫy như nhà tắm công cộng trong lâu đài của Nova, nhưng vẫn rất khổng lồ và thẩm mỹ.

Điều đó thì tuyệt đấy, nhưng số người sử dụng nhà tắm cũng nhiều tương ứng, thế nên bất cứ nơi nào Inglis nhìn đến cũng là thân thể trần trụi của các cô gái.

Rafinha là họ hàng, lại giống như cháu gái của cô, nên Inglis vẫn thấy ổn khi tắm cùng con bé. Tuy nhiên, nếu là một cô gái khác, cô không khỏi bị một cảm xúc xấu xa tấn công, rồi chuyển thành cảm giác tội lỗi.1 Dù đã tự nhủ không nên nhìn, mắt cô vẫn cứ liếc ngang liếc dọc.

Thấy Inglis bối rối như vậy, Rene đang ngâm mình trong nước, ngước nhìn cô từ khe ngực.

「Trông em có vẻ vui nhỉ, Rene——」

Rene ngoan ngoãn nép mình vào khe ngực của Inglis, trang nghiêm quan sát xung quanh.

Vì có vẻ thích được các cô gái nuông chiều, có lẽ Rene đang tìm kiếm một người hợp gu mình.

Không hiểu vì sao, nó không nhảy vào Raphael, mà lại nhảy vào Leone và Inglis, nên có lẽ đó là sở thích của nó.2

Nếu nhìn theo hướng đó, có lẽ Phu nhân Cyrene thực chất là một người phụ nữ thích những người phụ nữ khác

——Rafinha mạnh dạn phỏng đoán.3 Và vì đã biến thành một Ma Thạch Thú, lý trí của bà đã phai nhạt và hành động theo ham muốn xác thịt——hay đại loại thế.

Sẽ khá phiền phức nếu không phải vậy, nhưng bản thân Rene không thể khẳng định hay phủ nhận, nên họ cũng chẳng làm được gì.

Một ngày nào đó, khi Inglis có thể biến Phu nhân Cyrene trở lại, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Chừng nào kỹ thuật Ether còn có thể làm được, việc theo đuổi khả năng đó là điều bắt buộc.

Gã Mặt Nạ Đen từ Lữ đoàn Thiết Huyết đã tuyên bố hắn không thể đảo ngược quá trình biến đổi.

Điều đó có nghĩa là, nếu Inglis làm được, cô đã vượt qua hắn về mặt kỹ thuật Ether.

Dù vậy, đó là với tiền đề rằng họ có thể tin lời hắn nói.

「Có chuyện gì vậy, Inglis? Cậu thấy cô đơn vì Rafinha bị giành mất à?」

Leone vừa nói vừa bước đến gần cô.

Làn da trắng ngần ấm nóng của cô ửng lên một sắc hồng tựa hoa anh đào, và bộ ngực của cô cũng đầy đặn như của Inglis.

Phần hông và đùi hơi đầy đặn, tròn trịa của cô thực ra lại quyến rũ đàn ông hơn, nhưng——

Nếu Inglis hiện tại nói ra điều đó, sẽ không mấy thuyết phục, nên cô chẳng nói gì.

Tuy nhiên, Inglis vẫn không thể không liếc trộm một cái.

Có lẽ lòng cô sẽ nhẹ nhõm hơn nếu xem đây là đặc quyền của mình và cứ thế thưởng thức cảnh đẹp.

「Kh, không… Không phải vậy đâu.」

Lúc này, Rafinha đang bận rộn với các học viên khác đến bắt chuyện.

Con bé thu hút sự chú ý của mọi người vì là em gái của Thánh Kỵ Sĩ, bản thân lại hòa đồng và có tính cách rạng rỡ.

Con bé đáp lại những lời bắt chuyện bằng nụ cười tỏa nắng, và thế là vòng tròn những người xung quanh ngày càng lớn hơn, tạo ra một không khí càng thêm vui vẻ.

Việc Rafinha được yêu mến là một điều tốt.

Và cá nhân Inglis, cô sẽ vui vẻ dõi theo con bé từ xa.

Nhưng bất kỳ con côn trùng nào cố gắng đến gần con bé đều sẽ bị diệt trừ.

Trong nhà tắm chỉ có con gái, nên đây cũng là một khu vực an toàn. Inglis sẽ để con bé làm bất cứ điều gì nó muốn.

「Cậu ấy nổi tiếng quá… làm mình thấy ghen tị.」

Xét đến hoàn cảnh của Leone, Inglis có thể hiểu được ý nghĩa đằng sau tiếng thở dài của cô.

Rafinha và Leone đứng ở hai thái cực hoàn toàn trái ngược vì những yếu tố nằm ngoài tầm ảnh hưởng của họ.

「Không sao đâu, Leone. Có vẻ như Rene rất quý cậu đấy.」

Rene cố gắng di chuyển từ khe ngực của Inglis sang của Leone.

「Ahahaha. Con bé này thật sự thích ở đó nhỉ.」

「Đúng vậy.」

「Nó cứ nhảy qua lại giữa cậu và tớ, không biết có gì khác biệt nhỉ.」

「Ai biết được? Dù sao thì Rene cũng không nói được.」

「Vậy thì, để tớ xác nhận cho!」

Bất thình lình, khuôn mặt của Rafinha chen vào khoảng giữa Inglis và Leone.

「Oa!? R-, Rani…! Hyaau!? T-, tớ đã bảo là không mà….!」

「C-, cậu đến từ khi nào… Khoan đã, cậu đang sờ ở đâu thế…!」

Cả hai bị Rafinha ôm choàng lấy, ngực của họ bị con bé sờ soạng——

「——Của Glis thì đàn hồi và mềm mại, còn của Leone thì chắc tay? Haah~ Hai cậu to thật đấy, thích ghê…」

「B-, bỏ ra đi…!」 4 「C-, cậu xong rồi, phải không….!」

「Hmm~? Được rồi, tắm xong chúng ta đi ăn tráng miệng nhé?」

Nhà ăn của Học viện vẫn hoạt động đến khá muộn, nên bây giờ vẫn còn mở cửa.

「Ừ, đi thôi. Vì thế, bỏ ra đi, được không?」

「H-, hai cậu lại ăn nữa à…? Mọi người đã ăn bao nhiêu món tráng miệng rồi mà.」

「Và bọn tớ vẫn có thể ăn thêm nữa…! Đồ miễn phí mà, không ăn thì lãng phí, phải không?」

「T-, tớ thì chịu thôi, nên tớ xin rút trước nhé? Ăn nhiều quá tớ sẽ béo mất…」

Nói rồi, Inglis và Rafinha đến nhà ăn để thưởng thức vài món tráng miệng rồi quay về ký túc xá. Khi họ làm vậy, họ phát hiện một vụ náo động đang xảy ra ở hành lang tầng ba cánh đông, nơi có phòng của họ.

「Và tôi đang nói là, tôi không thể chịu đựng được việc ở trong căn phòng này! Cô ta là máu mủ của Thánh Kỵ Sĩ đã phản bội Vương quốc, tôi không thể tin nổi! Các người bảo tôi phải ngủ với cô ta, không biết lúc nào sẽ bị lấy mạng khi không phòng bị sao!? Ngay từ đầu, tôi đã nghi ngờ tư cách của các người khi cho phép một kẻ như cô ta vào học tại trường này!」

「Không, cô ấy đã… và ngay cả từ quan điểm của tôi, tôi đã đánh giá rằng bản thân cô ấy không liên quan gì đến hành động của anh trai mình, và vì vậy——」

Cô gái tóc vàng đang quát tháo vào mặt hiệu trưởng Miliera.

「Và tôi đang nói là tôi nghi ngờ chính sự phán xét của bà!」 5

Cô là một trong những học viên đã thể hiện kết quả xuất sắc trong trò đuổi bắt ở khu vực Trọng Lực Cao, một cô gái tên là Liselotte.

Đánh giá từ Ấn trên tay, cô là người sở hữu Ấn Cao Cấp.

Không có người mang Ấn Đặc Cấp nào trong thế hệ của Inglis, vì vậy những cô gái mang Ấn Cao Cấp này là những người ưu tú nhất trong lứa. Trừ bản thân Inglis.

Có vẻ như cô gái này có vấn đề với Leone.

Người sau đang đứng gần đó, cúi gằm mặt.

Hai học viên ở chung một phòng trong ký túc xá nữ, Inglis và Rafinha ở chung phòng.

Và, rõ ràng, Leone được xếp ở chung phòng với Liselotte.

Và Liselotte phản đối quyết định đó——có vẻ là như vậy.

「Tôi không thể chịu đựng được, cho đến khi cô ta hoặc tôi đổi phòng.」

「Haah… Hết cách rồi. Erm——Có ai ở đây muốn đổi phòng không…?」

Hiệu trưởng Miliera sau đó nhìn quanh đám học viên đang tụ tập.

Nhưng mọi người đều lắc đầu hoặc tránh ánh mắt của bà.

——Xem ra, không ai sẽ ở chung phòng với Leone.

Có vẻ như tin đồn Leone là em gái của cựu Thánh Kỵ Sĩ Leon đã lan truyền.

「Đây ạ! Cứ đến phòng của bọn cháu!」

Và người giơ tay trong bầu không khí hỗn loạn đó chính là Rafinha.

‘Rafinha dĩ nhiên sẽ làm vậy,’ Inglis nghĩ.

Phẩm chất tương đồng và đẹp đẽ nhất mà hai anh em Raphael và Rafinha cùng sở hữu, là họ sẽ hành động theo công lý của mình mà không bị ảnh hưởng bởi xung quanh.

「Mọi người thật tàn nhẫn! Leone đã một mình chiến đấu chống lại Ma Thạch Thú để bảo vệ dinh thự Arlman! Cô ấy thậm chí còn không được biết ơn vì điều đó! Một cô gái như vậy không thể nào là người xấu được!」

「Rani. Tớ hiểu cảm giác của cậu, nhưng hãy bình tĩnh lại.」

Rafinha tức giận đến mức dường như sẵn sàng cắn bất cứ ai trước mặt.

Inglis đặt tay lên vai Rafinha để trấn an con bé.

Thật bực bội, nhưng cũng có một thực tế là rất khó để tin vào một điều không xảy ra ngay trước mắt mình.

「Ba chúng ta sẽ ở chung một phòng! Được mà, phải không? Glis?」

「Dĩ nhiên rồi. Đi thôi, Leone.」

Inglis kéo tay Leone và đưa cô đến phòng của họ.

「… Tớ xin lỗi, hết lần này đến lần khác…」

Leone nói, nước mắt gần như trào ra.

Sau đó, họ lấy đồ đạc của Leone từ phòng của Liselotte và mang đi.

「Ta đã dự đoán rằng các học viên sẽ phản ứng, nhưng… ta không ngờ nó lại xảy ra sớm như vậy. Haah——」

Hiệu trưởng Miliera, người đã giúp một tay trong quá trình này, nói với Inglis và Rafinha.

「…. Bà biết điều đó mà vẫn cho phép cô ấy nhập học sao?」

「Chà, cô ấy có sự tiến cử từ Điện hạ Wayne và cậu Raphael, suy cho cùng——người lớn cũng có những nỗi khổ riêng. Và không chỉ vậy, tiểu thư Leone còn là người sở hữu Ấn Cao Cấp, và chúng ta không thể để một tài năng như vậy bị lãng phí. Thêm vào đó, ta tin rằng tiểu thư Leone phải học cách tôn trọng bản thân mình.」

Nói rồi, Hiệu trưởng cúi đầu trước Inglis và Rafinha.

「Ta xin lỗi vì chuyện này, nhưng ta giao con bé cho hai em. Ta sẽ xem liệu có thể kiếm được một phòng lớn hơn cho ba em không——」

「Vâng ạ!」

「Em hiểu rồi.」

Cả hai trở về phòng và cùng với Leone, kết thúc một ngày.

Tốt nhất là nên quên đi những chuyện tồi tệ bằng một giấc ngủ ngon.

「Tớ sẽ ngủ trên sàn.」

Leone khẳng định, lời nói của cô không có chút sức lực.

Vì phòng của họ có một chiếc giường tầng cho hai người, người thừa không có chỗ để ngủ.

「Không sao đâu. Lại đây. Chúng ta ngủ chung đi.」

Inglis, người nằm ở tầng dưới, mời Leone đến bên cạnh mình.

Hơi chật một chút, nhưng không phải là không thể để họ ngủ cạnh nhau.

「A. Vậy thì tớ cũng xuống nữa.」

Không hiểu sao, Rafinha ở tầng trên cũng đi xuống, và giờ cả ba người cuối cùng lại rúc vào nhau như cha mẹ và con cái.6 Hơi chật chội——

Nhưng, đó có lẽ là một điều tốt, vì hai người họ có thể trông chừng Leone khi cô ấy đang ở thời điểm suy sụp nhất.

Một lúc sau, Rafinha ngủ thiếp đi trước.

「…Cậu ấy, ừm, cậu ấy đang——」

「Cậu ấy đang ngáy. Cậu ấy luôn như vậy khi mệt. Tớ quen rồi.」

「Nhưng mà, đã lâu lắm rồi tớ mới ngủ cùng người khác. Tớ nghĩ bây giờ tớ đã bình tĩnh lại rồi…」

「Cậu không đơn độc đâu, Leone. Đừng lo, có chúng tớ ở đây với cậu.」

「Cảm ơn cậu, Inglis——」

「Ừm.」

Inglis nhắm mắt lại khi cô ôm Leone, người có đôi vai run lên khi nức nở không thành tiếng.

Trong quá khứ, cô từng dỗ dành Rafinha, người hay nói những câu như “Con sợ ma” hay “Con gặp ác mộng.”

Trong lúc Inglis đang đắm mình trong cảm giác hoài niệm đó, không biết từ lúc nào, cả ba đã chìm vào giấc ngủ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận