• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WEB NOVEL

Chương 197

0 Bình luận - Độ dài: 1,253 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, tiểu đội của Inglis đã an toàn tiến vào lãnh thổ của Alucard. Tới rạng sáng, họ đã đến thị trấn Zihra, ngay cạnh biên giới quốc gia.

Nếu muốn tiếp tục ẩn mình cho đến khi vào được trung tâm của Alucard, họ nên hành quân dưới màn đêm và ẩn náu vào ban ngày. Tuy nhiên, Alucard không phải là một vương quốc đang trong tình trạng tốt nhất, và họ cũng phải tính đến hai đội quân sắp chạm trán ở biên giới. Tùy thuộc vào tình hình, họ có thể phải ưu tiên tốc độ hơn là sự thận trọng.

Nói tóm lại, họ không thể tự mình quyết định. Điều đó có nghĩa là họ cần có cơ sở để đưa ra quyết định. Họ cần thu thập thông tin.

Vì lý do đó, tiểu đội của Inglis quyết định giấu Tàu sân bay Flygear trong khu rừng ở ngoại ô thành phố và tiến vào Zihra.

「Được rồi, là một thị trấn, một thị trấn~! Nếu mình nhớ không lầm, đồ ăn cay ở đây ngon lắm đúng không nhỉ~???」

「Đồ ăn cay cũng làm chúng ta ấm lên, nên chúng chính là thứ chúng ta cần.」

「Aah, bụng mình trống rỗng quá~ Nhanh lên nào, Glis! Đến một thị trấn mới thật thú vị phải không~」

「Ừ, đúng vậy, Rani. Nó cũng làm chúng ta tò mò không biết sẽ được thưởng thức những món ngon nào nữa.」

Trước cảnh tượng hai người họ bùng nổ cơn thèm ăn, Leone chỉ biết thở dài.

「Chúng ta không đến đây để đi tour ẩm thực đâu, hai cậu. Đừng quên thu thập thông tin và…」

「Fufu. Cậu vẫn còn non và xanh lắm, Leone.」

「?」

「Nếu chúng ta cứ lén lút đi khắp nơi dò la tin tức, trông sẽ đáng ngờ lắm đấy, cậu biết không?」

「Giả vờ như chúng ta là khách du lịch trong một chuyến đi khám phá ẩm thực sẽ tự nhiên hơn nhiều, phải không, Rani?」

「Đúng vậy. Và vì thế, đây hoàn toàn không phải là do mình muốn càn quét hết các món ngon trong thành phố hay vì mình thấy việc nấu nướng phiền phức, hay thậm chí là mình đã chán ngủ trong lều vì quá lạnh và muốn chợp mắt trong một quán trọ hay bất cứ điều gì tương tự đâu nhé!」

「……Trời ạ. Nhớ làm nhiệm vụ của mình đấy. Chúng ta nấu ăn theo lượt, nghe chưa?」

「Nhưng mà, đồ cậu nấu ngon hơn của bọn tớ nhiều, Leone!」

Dường như, Leone từng tự nấu ăn khi còn ở Arlman. Khi anh trai cô, Leon, từ bỏ địa vị Thánh Hiệp sĩ và gia nhập Lữ đoàn Thiết Huyết, mọi người bắt đầu xa lánh gia đình Olpha, vì giờ đây nó bị xem là gia đình của một kẻ phản bội. Không thể tránh khỏi, Leone buộc phải tự chăm sóc bản thân, do đó kỹ năng nấu nướng của cô rất xuất sắc. Ví dụ, nồi lẩu mà họ đã ăn khi chờ đêm xuống ngày hôm qua là do Leone làm.

「Nịnh nọt cũng chẳng được gì đâu. Ăn uống đầy đủ và giữ gìn sức khỏe trong một cuộc hành quân là một phần nhiệm vụ của một Hiệp sĩ. Vì vậy, chúng ta cũng phải luyện tập nấu nướng cho thành thạo, nghe chưa?」

「Nhưng ở Học viện làm gì có khóa huấn luyện nấu ăn nào đâu.」

「Bản thân mình cũng không giỏi nấu nướng lắm, nên mình cũng muốn ăn ở ngoài thị trấn hơn……」

「Giờ cả cậu cũng nói thế nữa, Liselotte.」

Leone lại thở dài một hơi.

「A, Liselotte đúng là người hiểu chuyện~」

「Tất nhiên rồi. Nếu mình dọn món ăn mình nấu ra cho mọi người và các cậu bị đau bụng rồi đổ bệnh, chẳng phải sẽ rất phiền phức sao?」

「Ế?! C-, cậu nói vậy là sao……?」

「Không, cậu thấy đấy, có lần mình đã mang món ăn tự nấu về cho Cha ở quê nhà, và rồi ông ấy đổ bệnh ngay sau đó…」

「C-, cậu chắc đó không phải chỉ là sự trùng hợp chứ? Có lẽ không phải do đồ ăn của cậu, có lẽ cựu Thủ tướng chỉ tình cờ bị ốm từ trước thôi!」

「Nhưng mà, chuyện đó không chỉ xảy ra một hai lần…」

「M-, mình hiểu rồi…」

「Ngài Althea chắc hẳn đã vất vả lắm…」

Chứng kiến cách ông ấy liều mình vì con gái hết lần này đến lần khác, người đàn ông luôn có vẻ nghiêm nghị và cứng nhắc đó có lẽ là một người cha cưng chiều con gái hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Nếu vậy, có lẽ ông và Inglis có thể hiểu nhau hơn. Dù sao thì, họ cũng có chung một tình yêu thương của bậc cha mẹ.

Mặc dù cô giống một người bà hơn là một người mẹ, Rafinha luôn trông thật đáng yêu trong mắt Inglis. Cô sẵn sàng liều mình vì Rafinha. Cô mong cho cô bé được hạnh phúc từ tận đáy lòng. Nói đi cũng phải nói lại, mối quan hệ bất chính với người khác giới lại là một vấn đề hoàn toàn khác. Đối với Rafinha, chuyện đó vẫn còn quá sớm.

「K-, không sao đâu ạ. Tôi sẽ giúp. Nếu cô làm sai chỗ nào tôi sẽ chỉ cho.」

Ian nghe lỏm được cuộc trò chuyện và xen vào. Cậu đang mặc một chiếc áo choàng lông thú với mũ trùm kéo xuống che cả mắt, che khuất khuôn mặt một cách hiệu quả. Thị trấn Zihra gần với lãnh thổ mà gia đình Ian cai quản, vì vậy cậu lo rằng một số cư dân ở đây có thể quen biết mình.

Lahti cũng làm tương tự, giấu mặt dưới mũ trùm. Dù sao thì cậu cũng là Hoàng tử của vương quốc này, cậu nên cảnh giác hơn cả Ian. Tuy nhiên, Pullum đứng cạnh họ lại không hề che mặt.

「Tôi cảm kích lắm. Nhờ cậu chăm sóc nhé.」

「Vâng. Cứ để tôi làm bất cứ điều gì có thể giúp được. Đó là điều tối thiểu tôi có thể làm để chuộc lỗi……」

「Thôi, nói chuyện đủ rồi, đi kiếm gì ăn thôi! Ăn xong, chúng ta sẽ ngủ trên một chiếc giường ấm áp! Dù sao thì cũng không thể để mất ngủ được!」

「Vậy thì một quán trọ có nhà ăn sẽ giải quyết được cả hai vấn đề.」

「Đúng vậy, Glis. Uầy, hay là chúng ta đến chỗ kia đi?」

「Ừ, trông có vẻ được đấy.」

「Thẳng tiến nào!」

「A, Rani. Tuyết trơn lắm đấy, nên đừng vội vàng quá.」

「Kyaah?!」

「Aah, vừa mới nói xong!」

「À ha ha. Trông họ đúng là những khách du lịch vui vẻ. Họ diễn tròn vai thật đấy.」

Nhìn Inglis và Rafinha, Lahti bật cười gượng gạo.

Cho đến lúc đó, nhiệm vụ của họ đặc biệt không gặp trở ngại gì, nhưng…

「Tôi xin lỗi, nhưng hiện tại chúng tôi không phục vụ đồ ăn. Chúng tôi đang thiếu lương thực. Và không chỉ quán trọ của chúng tôi, mà tất cả các quán ăn khác trong thị trấn cũng vậy.」

Gương mặt bà chủ quán trọ sa sầm lại khi bà thở ra một hơi thật sâu.

「「ẾẾẾếếếhhh?!」」

Ọc ọcc ọọọọcc~!

Tiếng hét của Inglis và Rafinha gầm lên cùng lúc với tiếng bụng họ réo.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận