• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WEB NOVEL

Chương 200

0 Bình luận - Độ dài: 1,601 từ - Cập nhật:

Ha ha ha——A ha ha ha—Fu fu fu fu——

Một dàn hợp xướng của tiếng cười và niềm vui vang lên trong quảng trường thị trấn Zihra.

「Trời ơi, các cô cậu đúng là cứu tinh của chúng tôi!」

「Chúng tôi thực sự biết ơn! Chúng tôi không biết phải đền đáp thế nào cho đủ!」

「Ngon quá~~! Đã lâu lắm rồi tôi mới được nếm thứ gì ngon như thế này~!」

Ở trung tâm quảng trường, một cái vạc mà Inglis và Rafinha đã mua cho chuyến hành quân của họ đang được đặt trên ngọn lửa trần, những nguyên liệu được hầm bên trong cái nồi khổng lồ đang tỏa ra hơi nước và một mùi thơm ngon lành. Và những người vây quanh cái vạc đều đang tận hưởng khoảng thời gian của họ.

Nói tóm lại, đó là một buổi phân phát thực phẩm khẩn cấp.

「Đây là ý của cậu khi nói về việc chúng ta có thể làm…」

「Đúng vậy! Thấy mọi người vui chưa kìa? Mình biết rõ là chúng ta cần phải nhanh lên, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể nhắm mắt làm ngơ trước những người đang đau khổ ngay trước mắt mình.」

Rafinha trả lời bình luận của Inglis bằng một nụ cười rạng rỡ.

「Mình thực sự nghĩ rằng điều này thật tuyệt vời. Rõ ràng là mọi người đều rất vui.」

「Đúng vậy. Phải thừa nhận là mình đã nghĩ chúng ta mang quá nhiều lương thực một cách vô ích, mình không ngờ nó lại hữu dụng trong những lúc như thế này.」

Đương nhiên, nguồn nguyên liệu được sử dụng trong món hầm là số lương thực mà tiểu đội của Inglis đã mang theo. Sau khi chợp mắt, họ đã mang Tàu sân bay Flygear mà họ đã giấu ra và lấy thức ăn từ bên trong.

Cư dân của thị trấn có vẻ ngạc nhiên khi tiểu đội của Inglis có nhiều thức ăn đến vậy, nhưng hơn thế nữa, họ rất vui mừng với việc phân phát thực phẩm. Dường như, tất cả họ đều đang gặp khó khăn trong việc kiếm miếng ăn qua ngày.

「Cậu đã làm một việc tuyệt vời cho thị trấn này, cảm ơn cậu. Tôi xin bày tỏ lòng biết ơn của mình.」 Lahti cúi đầu về phía Rafinha.

「Không có gì đâu. Mình chỉ làm điều hiển nhiên thôi.」 Nụ cười của Rafinha tựa như trăm mặt trời.

Ọọọọc~

Và tiếng bụng cô réo cũng hoành tráng không kém. Dù sao thì cô cũng đã nhường phần ăn của mình cho mọi người, việc cô phải chịu đói là điều hiển nhiên.

Rốt cuộc, bản thân Rafinha sẽ không động đến bất kỳ món ăn nào được phân phát.

Điều này cũng áp dụng cho cả Inglis, nhưng chắc hẳn đối với Rafinha với khẩu vị khổng lồ của mình, việc tiếp tục chịu đựng cơn đói là rất khó khăn. Cô ăn nhiều hơn người bình thường gấp nhiều lần, nên cơn đói của cô cũng tương đương như vậy.

Đó là lý do tại sao hành động này của cô thật cao cả. Inglis, người đã trông nom cô từ khi cô mới sinh ra, rất tự hào về cô. Dù vậy, tiếng bụng réo thì không được lịch sự cho lắm.

「…………」

Nói đi cũng phải nói lại, trong khi lựa chọn hành động của Rafinha thực sự đáng ngưỡng mộ, giờ đây Inglis cũng phải chịu trận cùng cô. Thật khó khăn. Quá khó khăn! Cô thậm chí còn đói hơn bao giờ hết, vậy mà cô chỉ có thể cắn móng tay khi nhìn đồ ăn trước mặt. Có lẽ, đây là một thử thách khó vượt qua nhất, còn khó hơn cả bất kỳ đòn tấn công của quái vật hay kẻ thù mạnh nào.

「Có chuyện gì vậy, Inglis? Cậu cứ mím chặt miệng thế.」

「Đừng nói với mình là, cậu không đồng ý với việc phân phát thực phẩm nhé?」

「Không, không phải vậy! Chỉ là, nếu mình nói quá nhiều, bụng mình sẽ chỉ cảm thấy trống rỗng hơn thôi…」

Ọọọọọọc~

Bụng của Inglis réo to không kém gì của Rafinha.

Có lẽ nhận thấy điều này, một cô bé nhỏ trong số các cư dân lạch bạch đi về phía nhóm của Inglis. Cô bé có lẽ sáu hoặc bảy tuổi, không lớn hơn Alina, cô bé mà họ đã gặp vài ngày trước và được gia đình đưa đến Ymir.

「Các chị ơi, hai chị cũng đói ạ? Đây, cho hai chị này!」

Cô bé mỉm cười khi đưa ra một bát lẩu nóng. Cô bé thật dễ thương làm sao. Trong mắt Inglis, cô bé là một thiên thần.

「C-, cảm ơn em…」

Sẽ thật vô ơn nếu từ chối những gì một cô bé ngây thơ như vậy trao cho mình. Rafinha cũng không nên phàn nàn nếu Inglis ăn món này. Nó chỉ là một lượng nhỏ so với khẩu vị của Inglis, nhưng cô vẫn rất vui với nó. Cô nên ăn nó một cách biết ơn. Tuy nhiên, Rafinha còn nghiêm khắc hơn Inglis nghĩ.

「Không được, Glis! Dừng lại!!」

「Ế?! Chỉ một muỗng thôi mà!」

「Vẫn là không. Nếu chúng ta ăn dù chỉ một chút ở đây, chúng ta sẽ không thể kìm lòng được nữa đâu. Chúng ta sẽ ăn hết phần của mọi người mất! Đó là lý do tại sao, cậu phải nhịn!」

「Ư-, ư ưh……」

「Cảm ơn em nhé. Bọn chị chỉ nhận tấm lòng thôi. Đừng lo cho bọn chị, em cứ giữ lấy mà ăn đi.」

Đúng lúc xui xẻo, bụng của họ lại réo lên ầm ĩ ngay lúc đó.

「Nhưng, hai chị đói mà, phải không ạ?」

Cô bé nghiêng đầu.

「Ờ…… Ừm, chà ờ……」

Rafinha dường như không thể nghĩ ra một cái cớ hay ho nào, nhưng Inglis sẽ không giúp cô. Rốt cuộc, cô muốn ăn bát đồ ăn đầy phúc lành được trao cho mình.

「A, đúng rồi!」

Rafinha nhìn quanh và dường như đã nảy ra một ý tưởng.

「Em thấy đấy, các chị ở đây không thể ăn đồ nóng vì lưỡi của bọn chị rất nhạy cảm. Đó là lý do tại sao bọn chị thích đồ ăn lạnh hơn! A, mình tìm thấy gì đây này!」

Cô đưa tay ra chỗ tuyết chất đống ven đường xung quanh.

Quảng trường thị trấn được bao quanh bởi những bức tường tuyết ở những phần không có đường đi. Cô thọc tay vào đó và xúc một nắm tuyết trắng tinh.

Nhoàm!

Và rồi cô ăn nó ngay trên tay mình.

「——?!」

Chị ấy đang làm gì vậy? Cô bé chỉ có thể nghĩ như vậy.

「Hm~ lạnh và ngon quá! Phải không, Glis? Cậu cũng ăn một ít đi.」

「Ế?!」

「Thôi nào!」

「Đ-, được rồi…」

Nhoàm.

Sau khi chắc chắn rằng nó, ít nhất, không bẩn, Inglis cho cô bé thấy cách cô ăn nó.

Nó không có vị gì đặc biệt, nhưng… nó lạnh, và những hạt băng nhỏ có cảm giác giòn giòn khi cắn. Đáng ngạc nhiên là, nó không tệ đến thế về mặt cảm giác trong miệng.

「Thấy chưa? Các chị ở đây không cần món hầm cũng ổn, được chứ?」

「V-, vâng ạ…」

Dường như cô bé đã bị thuyết phục, một cách tạm thời.

「……Này, Glis. Cậu vừa nghĩ rằng nó thực ra cũng không tệ lắm, phải không?」

「Nhưng mà, nó không có vị gì cả, cậu biết đấy?」

「Vậy là nó có thể ngon nếu có vị? Ia~n, mang ít đường ra đây~!」

Dường như Rafinha muốn rắc đường lên nó và ăn. Điều đó có nghĩa là, Inglis cũng có thể ăn món này. Tuyết là băng, và băng về cơ bản là nước, nên nó sẽ không làm họ no dù có ăn, nhưng có còn hơn không.

「……Anh Ian, mang cho tôi một ít nữa!」

Inglis cũng giơ tay lên.

「Ừm… Hai cô định ăn tuyết rắc đường sao? Tốt nhất là không nên. Hai cô sẽ bị đau bụng đấy.」

Dù đã cảnh báo họ, anh vẫn mang đường ra, điều đó rất đúng với phong cách của Ian.

「Không sao đâu! Bụng của bọn tớ không bình thường… dù điều đó cũng gây ra rắc rối!」

「Chà, người ta nói có gan làm giàu mà…」

「T-, tôi hiểu rồi……」

Rafinha lấy đường và rắc lên tuyết một cách đáng kể, vơ một nắm lớn, và cho vào miệng trong một ngụm.

「Ồ?! Ngon quá, giống như một món tráng miệng vậy!」

「Ừm… Không tệ?」

「Và có rất nhiều xung quanh đây!!」

「Khẩu phần ăn khẩn cấp, phải không?」

Nhoàm nhoàm, nhoàm nhoàm.

Bụng họ còn thừa rất nhiều chỗ trống và, như dự đoán, họ không thể dừng lại một khi đã bắt đầu.

「À ha ha. Họ đang dọn tuyết bằng cách ăn nó kìa~」

「Họ làm thế không bị mẹ mắng sao?」

Những đứa trẻ nhìn Inglis và Rafinha một cách tò mò.

「Họ đang làm cái quái gì vậy!」

「Thật vậy…」

Leone và Liselotte thở dài ngao ngán.

Tuy nhiên, ngoài hành vi kỳ quặc của Inglis và Rafinha, vẻ mặt của mọi người đều vui vẻ. Sự giúp đỡ mà họ mang lại có thể là nhỏ bé, nhưng đó vẫn là một sự giúp đỡ rất cần thiết. Không lâu sau, một khoảng thời gian yên bình như vậy, theo đúng nghĩa đen, đã bị một bóng đen bao trùm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận