Bạn có thích nhân vật chí...
Rinae Chikai Rinae Chikai
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 11: Lễ tốt nghiệp - Phần sau

Chương 483: Bạn có thích bị ép làm hòa không?

4 Bình luận - Độ dài: 1,876 từ - Cập nhật:

“Hai người nói chuyện xong rồi à?”

Đúng lúc Akaishi và Torikai vừa bắt đầu đụng đũa, Kureishi xuất hiện.

“Mitsuha…”

Thấy mặt Kureishi, Torikai vội lau mắt.

“Hai cậu làm gì nãy giờ thế?”

Kureishi hỏi với một nụ cười toe toét dán chặt trên môi.

“Bàn chuyện chia tay à?”

“Với hạng người này thì làm gì có chuyện đó…”

Torikai gắt lên, nhưng giọng cô nàng nhỏ dần về cuối câu.

“Còn cậu thì làm gì thế, Akaishi-kun?”

“Tớ bị bắt nạt.”

“Hả!? Mày dám…”

Torikai vung nắm đấm.

“Là mày bắt nạt tao thì có!”

“Trong thế giới của mày, người bị ném đá mà ném trả lại thì gọi là bị bắt nạt à?”

“Mày…!”

Torikai lại vung nắm đấm.

“Akane?”

“…Vâng.”

Chỉ một tiếng gọi của Kureishi, Torikai liền hạ nắm đấm xuống.

“Cậu đứng xem từ đầu đến cuối à?”

“Ừ.”

“Sao không vào can sớm hơn?”

“Nếu tớ vào giữa chừng thì mối quan hệ của cậu với Akane lại nhập nhằng như cũ, đúng không? Cho nên tớ muốn hai người cứ ở đây nói cho hết những gì muốn nói.”

“Cậu đúng là…”

Akaishi tỏ vẻ chán nản.

“Nhất là cậu đấy, Akane.”

Kureishi vẫn giữ nguyên nụ cười, quay sang Torikai.

“Lần trước cậu đã xin lỗi Akaishi-kun rồi, phải không? Sao bây giờ lại kiếm chuyện với cậu ấy nữa? Đã xin lỗi rồi sao còn nổi giận với cậu ấy? Lạ thật nhỉ? Sai quá rồi, đúng không?”

“Đâu, tớ có kiếm chuyện gì đâu, chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà…”

“Nếu chỉ là nói chuyện phiếm thì cậu đã chẳng bộc lộ cảm xúc ra mặt như thế, đúng không? Nhìn kiểu gì cũng thấy Akane đang tức giận mà? Đã xin lỗi rồi mà còn tức giận nữa, cậu không thấy lạ sao? Tự cậu không thấy vô lý à? Cậu tức giận vì lý do gì thế? Lý do đó có đủ để tớ chấp nhận không?”

“Thì, tớ là vì Mitsuha và Shiraha…”

“Tớ đã nói rồi mà, nếu thực sự nghĩ cho tớ thì đừng có cãi nhau, đúng không? Cậu định đổ hết trách nhiệm lên đầu tớ để thấy mình vô tội à? Xem ra đối với Akane, suy nghĩ của bản thân vẫn quan trọng hơn lời tớ nói nhỉ? Thôi được, nếu vậy thì cũng chẳng sao. Tớ sẽ chỉ làm những gì tớ muốn thôi.”

“Không phải như thế…!”

Torikai bật dậy khỏi ghế, rồi lại ngồi phịch xuống.

“Không phải thế đâu ạ… Tất cả đều là do cá nhân tớ tự ý hành động. Tớ xin lỗi.”

“Ừm.”

Kureishi mỉm cười, đi đến đứng sau lưng Torikai.

“Nào, thế thì xin lỗi Akaishi-kun đi chứ? Xin lỗi cho đàng hoàng vào? Nếu lần này cậu ấy không tha thứ, có khi cậu lại gặp chuyện kinh khủng nữa đấy? Có khi chúng ta lại vướng vào rắc rối nữa đấy?”

“Ư…”

Kureishi thì thầm vào tai Torikai.

Với vẻ mặt miễn cưỡng, Torikai nhìn Kureishi rồi lại nhìn Akaishi.

“Xin… lỗi.”

“Ừm.”

Kureishi tỏ vẻ hài lòng, quay sang phía Akaishi.

“Vậy Akaishi-kun tha thứ cho cậu ấy nhé?”

“Thì, tớ cũng có giận đâu…”

Akaishi lắc đầu.

“Nhưng mà, Akaishi-kun cũng có lỗi mà, nhỉ?”

“Hả…”

Akaishi hoang mang.

“Akaishi-kun lúc nào cũng thế, cậu dùng từ ngữ nặng nề quá, biết không? Vì lời lẽ của cậu quá gay gắt, nên người nghe cũng cảm thấy khó chịu, đúng chứ? Vốn dĩ cậu đã hay làm người khác phật lòng rồi, nên dù cậu có nói đúng đi nữa, đối phương vẫn có thể sẽ phản kháng lại. Cậu biết thừa điều đó mà vẫn nói, phải không?”

“Sức mạnh của từ ngữ chứ có phải trò chơi thẻ bài côn trùng gì đâu.”

“Nhưng đúng là thế mà, phải không?”

“Ý cậu là giống trò Vua Võ Mồm, Mojiking à? Kiểu như ‘Biến đi’ có sức mạnh 160, còn ‘Tiêu biến đi’ có sức mạnh 180 ấy hả?”

“Tớ không muốn nghe lý sự cùn lúc này, cậu hiểu mà, đúng không? Akaishi-kun thì chắc chắn là hiểu mà, nhỉ?”

“…Vâng.”

Kureishi cười cười tiến sát lại Akaishi.

“Akaishi-kun cũng xin lỗi Akane đi nào?”

“Hả…”

Akaishi nhăn mặt khó chịu trước Kureishi đang nói với nụ cười rạng rỡ.

“Cậu nghe lời tớ được mà, phải không?”

“…”

Kureishi toe toét cười, dí sát mặt vào Akaishi.

“Nào, cậu nghe lời tớ được chứ?”

“Tớ xin giữ quyền im lặng. Xin hãy gọi luật sư.”

“Cậu sẽ nghe lời tớ, đúng không?”

“…”

Trước vẻ mặt đầy áp lực của Kureishi, Akaishi cứng họng.

“Lời nhờ vả nhỏ này của tớ, cậu không nỡ từ chối chứ?”

Kureishi chắp hai đầu ngón tay lại, ngước mắt lên nhìn Akaishi như đang nài nỉ.

“Vâng…”

“Tốt lắm.”

Akaishi thở dài.

“Torikai, tao cũng xin lỗi.”

“…Không, tao cũng vậy.”

“…”

“…”

Một khoảng lặng ngượng nghịu bao trùm cả hai.

“Rồi!”

Kureishi vỗ tay đánh “bốp” một cái.

“Cãi nhau đến đây là chấm dứt! Nhé, hai cậu?”

“Vâng.”

“Vâng.”

“Hai cậu đã thực sự thông suốt và làm hòa với nhau. Đúng vậy rồi nhỉ?”

“Vâng.”

“Vâng…”

Kureishi bắt Akaishi và Torikai phải bắt tay nhau.

“Tớ ghét bạn bè cãi cọ hay xích mích lắm. Vì nó ảnh hưởng đến cả tớ nữa. Hai cậu hòa thuận được với nhau thì tốt quá rồi!”

Kureishi cười rạng rỡ với cả hai.

“Ha ha ha.”

“Ha ha ha…”

Cả hai chỉ biết cười trừ.

Kureishi ngồi xuống chiếc ghế cạnh Akaishi, tạo thành một nhóm nhỏ quây quần quanh cậu.

Suda thì vẫn chưa thấy quay lại.

“Ư…”

Một lát sau khi Kureishi ngồi xuống, Uemugi trở về. Cô nàng quay lại, lảo bà lảo đảo với một đĩa thức ăn đầy ắp.

“Này, này, này, này!”

Akaishi phát hoảng khi thấy Uemugi loạng choạng với cái khay đựng cả núi đồ ăn.

“Đổ bây giờ, đổ bây giờ!”

“Phù… phù… phù…”

Akaishi lại gần Uemugi, đề phòng để đồ ăn không bị rơi.

“Hộc… hộc… hộc…”

“Để tớ giúp cho?”

“Giờ chạm vào, đồ ăn sập, Shiraha khóc.”

“Khóc cái gì mà khóc.”

Akaishi vừa đi kèm để hỗ trợ Uemugi phòng khi có sự cố, vừa dìu cô nàng về chỗ.

“Hộc… hộc… hộc…”

Uemugi cuối cùng cũng đặt được đĩa đồ ăn xuống bàn một cách an toàn.

“Nước.”

Uemugi tu một hơi hết sạch cốc nước cam của Torikai.

“Không đủ!”

Uemugi lại tu một hơi hết sạch cốc nước táo của Akaishi.

“Nước táo của tớ!”

Cốc nước táo của Akaishi đã bị Uemugi uống cạn.

“Cậu làm cái quái gì thế! Cốc nước táo tớ vừa mới lấy mà!”

“Cậu có phải ong mật đâu mà.”

Kureishi xen vào khi thấy Akaishi đang nhìn chằm chằm cốc nước táo.

“Shiraha, không có nước.”

Uemugi chỉ đi lấy đồ ăn mà quên lấy đồ uống.

“Akane, Akaishi, đi quầy nước thôi.”

Uemugi rủ Akaishi và Torikai.

“À ừm…”

Torikai liếc nhìn Kureishi.

“Tớ đi sau cũng được, không sao đâu.”

“Vậy thì, Akaishi.”

“Đành phải đi thôi, nước của tớ hết rồi còn đâu.”

Akaishi và Uemugi cùng đi lấy đồ uống.

“Akaishi.”

Trên đường đi, Uemugi gọi Akaishi.

“Cậu và Akane, đã nói gì thế?”

“Ra là cậu cũng canh đúng thời điểm nhỉ?”

Akaishi đoán rằng Uemugi đã nhận ra cuộc nói chuyện của họ đang căng thẳng nên đã cố tình lựa thời gian quay lại. Hoặc cũng có thể, cô nàng chỉ đơn giản là mải mê với đồ ăn nên về muộn.

“Cậu ghét Akane à?”

“Thì tại cậu ta ghét tớ trước mà.”

“Vậy à.”

Uemugi và Akaishi đã đến chỗ máy rót nước ngọt.

“Shiraha thì, thích Akaishi.”

“Thế thì cảm ơn nhé.”

Với thái độ chẳng hề mảy may quan tâm đến chuyện yêu đương của Uemugi, Akaishi hiểu ngay rằng đây chỉ là sự quý mến đơn thuần. Và chừng nào Uemugi còn chưa nhận ra, cậu cũng cẩn thận không nói gì để khiến cô nàng phải suy nghĩ về điều đó.

“Akaishi, tính xấu.”

“Chuyện đó thì cậu đi mà nói với bố mẹ tớ ấy.”

“Hi hi.”

Uemugi rúc rích cười, hai vai rung lên.

“Akaishi, vui tính.”

“Vui cái gì mà vui, đứng ở lập trường của tớ thì chẳng vui chút nào. Chẳng cần vui tính cũng được, tớ chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên thôi.”

“Vui tính, nó đi kèm với, những điều dị thường.”

“Sâu sắc phết…”

“Sâu sắc.”

“Phải truyền lại cho con cháu đến đời chắt mới được.”

“Tớ có nói chuyện gì hay ho đến thế đâu.”

“Như một bí kíp hài hước độc truyền trong gia tộc.”

“Bí kíp hài hước…!”

“Vui tính, nó đi kèm với, những điều dị thường.”

Akaishi nói bằng giọng trầm ngâm, như thể đang răn dạy con cái.

“Shiraha, giọng, không đến nỗi tệ thế.”

“Giọng cậu nghe như tiếng bóng bay nổ ấy.”

“Đâu có khó chịu đến thế! Không tha cho cậu đâu!”

Uemugi đá vào ống quyển của Akaishi.

“Đau!”

“Đau, là quan trọng.”

“Tớ thì nghĩ mấy cái đau không cần thiết thì chẳng quan trọng đâu.”

“Akaishi, cậu ‘đau’ thật đấy.”

“Câu đó lại thành nghĩa khác rồi đấy.”

Uemugi cầm cốc, đứng trước máy rót nước.

“Akaishi, soda.”

“Ừ, soda.”

“Soda, dưa gang.”

“À, cậu muốn lấy loại đó à?”

Nút bấm của món soda dưa gang nằm ở vị trí cao nhất trên máy. Akaishi đoán Uemugi không với tới. Cậu liền nhấn nút và rót soda dưa gang ra cho cô bé.

“Lấy được rồi.”

“Thế bình thường cậu làm thế nào?”

“Khóc rồi bỏ cuộc.”

“Chỉ vì một ly soda dưa gang thôi á.”

“Soda dưa gang, là vĩ đại.”

“Chắc cả ly soda dưa gang cũng đang sốc lắm đấy. Kiểu như, ‘Ủa, đang nói về em đó hả?’, nó đang ngạc nhiên lắm cho xem.”

Uemugi mỉm cười, hai bàn tay nhỏ bé trân trọng ôm lấy ly soda dưa gang.

“Cả kem nữa.”

“Ra là vậy.”

Akaishi cũng rót cho mình một ly soda dưa gang.

Uemugi đi đến quầy kem và múc kem ra đĩa.

“Định làm cream soda chứ gì.”

“Ừm.”

“Thông minh gớm.”

“Shiraha, thông minh mà.”

“Đây có lẽ là khoảnh khắc thông minh nhất của Uemugi mà tớ từng thấy đấy.”

“Suốt hai năm qua, Shiraha toàn kém hơn thế này sao…!?”

Uemugi sửng sốt.

“Về chỗ thôi.”

Lấy kem xong, Uemugi quay người đi thẳng.

“Này này, tớ còn chưa lấy kem. Lấy hộ phần của tớ luôn đi chứ.”

“Tự đi mà lấy. Shiraha muốn ăn kem ngay cơ.”

“Hả…”

Akaishi đành tự mình đi lấy đĩa.

“Đến con hạc trong truyện cổ tích còn biết trả ơn nữa là…”

Uemugi bỏ mặc Akaishi và đi về chỗ. Akaishi đành ngậm ngùi một mình đi lấy kem.

----------

“Cậu có người thương chưa?”

Cùng lúc đó, Suda bị Kurono gọi ra một góc.

“Suda, nếu cậu chưa có ai trong lòng, tớ muốn được hẹn hò với cậu.”

Kurono vừa tỏ tình với Suda.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

tôi không quan tâm , tôi chỉ muốn end harem
Xem thêm
End harem thì rác như sakurai, tìng yêu san sẻ chả baoh là 1 tình yêu tốt, có khi vì nó mà đám gái còn buồn hơn
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Cảm giác no hope quá.
Xem thêm