Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom
Chương 39: Bạn có thích bạn cùng lớp không? (7)
1 Bình luận - Độ dài: 3,765 từ - Cập nhật:
Lại một ngày nữa, trường học bắt đầu.
Vẫn như mọi khi, Sakurai và nhóm tùy tùng của cậu ta vẫn giữ im lặng.
Yatsugai hốc hác thấy rõ, dưới mắt hiện rõ quầng thâm, trông dáng vẻ vô cùng tiều tụy.
“Yatsugai-chan à~, hôm nay mày trông cũng xinh gái đấy nhỉ.”
Hirata vừa nói lời chào, vừa hất cốc nước đang cầm trong tay vào mặt cô.
Nước từ mặt Yatsugai nhỏ giọt tong tong xuống.
“Gyahahahaha, gương mặt xinh xắn bị phá hỏng rồi kìa, Yatsugai-chan~”
“Dù vậy thì mọi người vẫn yêu quý Yatsugai-chan lắm đó~”
“Đúng đó~, đồ tự cao tự đại~”
Đám đàn em của Hirata cười rộ lên hùa theo.
“Yatsugai đúng là khó ưa thật nhỉ.”
“Thật ra tớ cũng thấy vậy từ lâu rồi.”
“Hiểu luôn~. Kiểu như đang thả thính cả lớp cùng lúc, thật không hiểu đang nghĩ gì nữa.”
Các bạn học xung quanh cũng bắt đầu lên tiếng chỉ trích Yatsugai.
Hơn một nửa lớp giữ im lặng, sợ rước họa vào thân. Họ cố gắng thu mình lại, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, để tránh trở thành đối tượng bị bắt nạt tiếp theo.
Nếu tố cáo việc bắt nạt, có lẽ chính mình sẽ trở thành nạn nhân. Rào cản tâm lý đó cũng đang tác động.
Trong lớp này, không một ai dám đứng ra bảo vệ Yatsugai dù phải liều mình. Không một ai tràn đầy tinh thần nghĩa hiệp như vậy có mặt ở đây.
Sakurai cũng đã rời xa Yatsugai, Akaishi cũng đã rời xa Yatsugai.
Yatsugai, trong lớp học này, đã trở nên đơn độc.
“Này Yatsugai-chan~, mày thật sự nghĩ gì về Akaishi thế~? Có quan hệ thể xác với nhau rồi đúng không~? Nói cho bọn tao biết đi chứ~?”
Hirata nắm tóc Yatsugai, ép cô trả lời.
“…………………………”
Yatsugai im lặng.
Hôm qua đã cãi nhau với Akaishi đến mức đó, điện thoại cũng bị phớt lờ, Yatsugai giờ đây chẳng còn ai đứng về phía mình.
Hoàn toàn kiệt sức, cô không nói một lời.
“Này Akaishi~, mày cũng nói gì đi chứ~, thật đấy~”
Hirata chĩa mũi dùi sang Akaishi.
——Dừng lại đi, bây giờ nói gì cũng vô ích.
——Mình không muốn dính dáng gì đến Yatsugai nữa.
Akaishi cố gắng, cố gắng hết sức để kìm nén bản thân. Phải hành động hợp lý, mọi thứ đều phải hợp lý, cậu tự ép mình như vậy.
Akaishi liên tục viện cớ cho bản thân, bờ vai run lên.
“Áh ha ha~, không được rồi~, Yatsugai-chan. Bị cả Akaishi phản bội, thật đáng tiếc nhỉ~”
Hirata đánh vào đầu Yatsugai.
“Này Yatsugai-chan~, nói cho bọn tao biết bọn tao sai ở điểm nào đi chứ~? Này~, nói đi~. Con đĩ Yatsugai-chan.”
Ngày này qua ngày khác, một cách dai dẳng, họ liên tục giày vò Yatsugai.
Hợp lý, hợp lý, hợp lý, hợp lý.
Bây giờ mình có hành động cũng chẳng được lợi lộc gì. Chẳng có gì cải thiện được. Vốn dĩ, mình không muốn hành động vì Yatsugai.
Akaishi cũng giữ im lặng. Đằng sau suy nghĩ đó, còn có cả nỗi sợ bản thân cũng sẽ bị bắt nạt.
“Này~, Akaishi mày cũng nói gì đi chứ~, thật đấy. Mày cũng thích Yatsugai đúng không? Nhắm vào cơ thể của nó đúng không? Mà, Yatsugai thì ngoài cơ thể ra chẳng có gì đáng nhìn, tính cách thì như c*t nên cũng phải thôi~, mày cũng nói gì đi chứ~, thật.”
Hirata càng nói càng hăng.
“Này Akaishi~, nói nhanh đi~. ‘Yatsugai, mày là loại con gái chẳng có gì ngoài cơ thể.’ Nói thế đi~, rồi tao sẽ cho mày cơ thể của nó đấy~”
Liên tục, liên tục, càng nói càng hăng.
“Này Akaishi~, nói nhanh đi~. Rằng nó là con đĩ chỉ có mỗi cơ thể là hấp dẫn.”
Hirata bắt đầu vỗ tay theo nhịp.
“Nào, nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi.”
Bị cô ta kích động, đám đàn em và những học sinh vốn đã ác cảm với Yatsugai cũng nhao nhao hưởng ứng.
“““Nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi”””
Số người mỗi lúc một đông, tiếng hô vang vọng khắp phòng học.
Nghe thấy tiếng hô đó, học sinh lớp bên cạnh cũng kéo sang xem.
“““Nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi”””
Lớp học bị bao trùm bởi tiếng đồng thanh của Hirata và đám đông, một bầu không khí nặng nề bao phủ.
“““Nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi”””
Yatsugai, chỉ có cơ thể là hấp dẫn.
Đồ lẳng lơ.
Đồ dâm đãng.
“““Nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi”””
Yatsugai, chẳng có chút hấp dẫn nào.
“““Nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi”””
Loại con gái như Yatsugai, là đồ rác rưởi không có giá trị về mặt tính cách.
“““Nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi”””
Yatsugai, là một kẻ xấu xa không thể cứu chữa.
“““Nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi”””
Yatsugai, không có giá trị làm người.
“““Nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi, nói~ đi”””
“………………”
Lúc đó, có âm thanh như thứ gì đó tựa như cốt lõi tạo nên Akaishi sụp đổ loảng xoảng.
Những cảm xúc đen ngòm bị dồn nén bỗng tuôn trào ra ngoài. Tựa như đê vỡ, cặn bã đặc quánh cuồn cuộn chảy.
Như con đê nứt toác sắp vỡ tung, thứ gì đó đang niêm phong trái tim Akaishi đã mạnh mẽ vỡ tan.
Akaishi, nở một nụ cười toe toét.
Trong mắt là sự căm hận, khóe miệng là sự méo mó của tinh thần, đuôi mắt là ý muốn trả thù, một khuôn mặt điên cuồng với đủ loại cảm xúc có thể đọc được từ đó, đã được tạo ra.
Akaishi, đã bị cơn điên loạn nuốt chửng.
Bị nuốt chửng bởi thứ cặn bã đen ngòm được nuôi dưỡng trong tiềm thức một cách vô thức.
Một sự hỗn loạn như thể tất cả các giá trị quan tồn tại từ trước đến nay của Akaishi đều bị viết lại, đã chi phối cậu.
Akaishi đã bị chính tiềm thức của mình nuốt chửng.
“Đúng vậy.”
Khi nhận ra, Akaishi đã mở miệng.
Hirata từ từ quay đầu lại, nhìn Akaishi với nụ cười toe toét.
“Nào nào~, Akaishi-kun~, nói thêm cho con khốn Yatsugai-chan này nghe đi chứ~”
Yatsugai, đôi mắt vô hồn, khuôn mặt hốc hác, chỉ còn lại nỗi buồn le lói trong mắt, nhìn Akaishi.
“Đúng vậy. Yatsugai là đồ khốn. Khinh miệt đối phương, chế nhạo, coi thường, hạ thấp người khác. Đúng vậy, cô ta là loại người như thế.”
Akaishi phơi bày nội tâm của mình.
“Một kẻ ích kỷ không thể cứu chữa. Một kẻ khốn nạn chỉ biết nghĩ cho bản thân.”
Như trút ra chất độc, cậu tuôn lời về phía Yatsugai.
“Cô ta là loại người sống chỉ để tiếc rẻ vẻ ngoài dễ thương của mình. Chẳng có chút giá trị nào, một kẻ ích kỷ không thể cứu chữa.”
Yatsugai nghe những lời của Akaishi, cúi gằm mặt.
Nước mắt rơi lã chã, bờ vai run lên.
Yatsugai đã không còn chút sức lực nào để trốn chạy nữa.
“Ai mà thích loại người này, ai mà yêu loại người này. Loại người như cô ta không thể nào được yêu thương.”
Akaishi dang rộng tay, buông lời độc địa bằng một giọng đủ lớn để đám đông ngoài hành lang và các bạn cùng lớp đều nghe thấy.
Tiếng nức nở và giọng nói nghẹn ngào trong nước mắt của Yatsugai bị át đi bởi giọng nói lớn của Akaishi, bị át đi bởi tiếng xì xào của đám đông.
Trong căn phòng này, ngoài hành lang này, trong ngôi trường này, đã không còn ai bảo vệ Yatsugai nữa.
“Đúng vậy, đúng như lời mày nói Hirata. Yatsugai là một con khốn không thể cứu chữa. Yatsugai bị người khác ghét bỏ, cũng là điều dễ hiểu.”
Akaishi quay mặt về phía Hirata, tuyên bố.
Hirata nở nụ cười toe toét, nhìn Yatsugai một cách khinh bỉ.
Trên mặt đám đông hiếu kỳ thì lộ vẻ bất an.
Akaishi mặc cho cảm xúc của mình tuôn trào, lộ vẻ mặt ngây ngất.
Hirata và nhóm tùy tùng của cô ta nhìn Yatsugai với vẻ mặt thỏa mãn.
Các bạn cùng lớp nhân cơ hội Akaishi bộc phát, cũng lên tiếng chỉ trích Yatsugai.
Sakurai, ngơ ngác nhìn Akaishi.
Takanashi, nhìn Akaishi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Những người còn lại trong nhóm tùy tùng của Sakurai, nhìn sự bộc phát đột ngột của Akaishi bằng ánh mắt chứa đựng những cảm xúc không nói nên lời.
Mỗi người một vẻ, mang những cảm xúc khác nhau, nhìn Akaishi.
Akaishi vẫn giữ vẻ mặt ngây ngất, quay mặt về phía Hirata.
“Nhưng mà…”
Akaishi, lẩm bẩm một mình.
“Thì sao chứ?”
Quay mặt về phía Hirata, cậu lẩm bẩm như vậy.
“Hả………… Hả!? Akaishi mày điên rồi hả!? Chính mày vừa nói mà, thật đấy. Yatsugai là đồ khốn, mày nói thế.”
“Thì sao chứ.”
Ngay lập tức, cậu phản bác.
“Yatsugai là đồ khốn. Thì sao chứ, thì sao chứ hả. Này, nói đi Hirata.”
“Hả!? Yatsugai là đồ khốn thì bị chỉ trích là đáng đời chứ sao!”
“Hả?”
Akaishi, nhìn Hirata bằng ánh mắt ánh lên sự điên cuồng.
“Mày nghĩ mày là ai hả, này.”
Akaishi, tiến sát lại Hirata.
Cảm nhận được sự điên cuồng của Akaishi, Hirata lùi lại một bước, hai bước.
“Tại sao mày lại có quyền chỉ trích Yatsugai chứ. Mày có bị thiệt hại gì vì Yatsugai không. Nói đi, này.”
“Đó………… Đó là……”
Hirata, im bặt.
“Mày nghĩ mày là ai hả. Bản thân chẳng bị thiệt hại gì mà cứ một mực chỉ trích Yatsugai. Tao hỏi mày nghĩ mày là ai, này, trả lời nhanh lên.”
Akaishi trừng mắt nhìn Hirata, đe dọa bằng ánh mắt sắc lạnh.
“Tao bảo nói đi mà, này!”
Akaishi đá văng chiếc ghế gần đó, âm thanh lớn đột ngột vang lên khiến cả lớp trợn tròn mắt.
“Chỉ là ghen tị thôi đúng không, hả!? Không phải sao? Nói thử xem. Chỉ là ghen tị thôi đúng không!? Không phải Yatsugai có vấn đề gì đâu. Vốn dĩ mày đã ghét Yatsugai rồi đúng không. Cố tình bịa đặt vấn đề, rồi vin vào đó mà nổi điên thôi đúng không.”
“Hả…?”
“Tao đang nói mày đấy! Vì bản thân không suôn sẻ nên mới làm trò này đúng không, hả!? Thật ra mày ghen tị với Yatsugai đúng không, không phải sao hả con khốn, hả!?”
“Chuyện… đó…………”
Đã bị nói trúng tim đen.
Hirata, mắt đảo lia lịa.
“Bản thân thì ngày nào cũng chẳng có gì tốt đẹp, tại sao Yatsugai chẳng làm gì mà lúc nào cũng suôn sẻ, mày ghét điều đó đúng không? Mày ghen tị đúng không? Không phải sao!?”
“…………”
Hirata im lặng, cúi gằm mặt.
“A… Akaishi, mày đủ rồi đấy……”
Một người trong nhóm tùy tùng của Hirata, xen vào.
“Ồn ào quá!”
Akaishi hét lên trước khi người đó kịp nói hết câu.
Cậu hét lên một tiếng chói tai, vang vọng đến tận hành lang.
Tiếng hét đó cũng truyền đến đám đông đang xem ngoài hành lang.
“Lắm mồm ồn ào quá! Này, tao nói mày đấy.”
“T… Tôi……”
Người trong nhóm tùy tùng lộ vẻ sợ hãi, đối mặt với Akaishi.
“Đồ không liên quan thì đừng có xía vào! Cả Hirata lẫn lũ lâu la như chúng mày, không liên quan thì đừng có xía vào! Đừng có chõ mũi vào! Chúng mày nghĩ chúng mày là ai, chúng mày có quyền gì mà phán xét Yatsugai hả! Này, nói cho tao biết đi!”
“Hí…”
Akaishi đập mạnh tay xuống bàn, tiếng động đó khiến nhóm tùy tùng giật mình, lùi lại.
“Chúng mày nghĩ chúng mày là thần thánh hay gì hả! Đừng có tự cho mình cái quyền phán xét người khác, đừng có đùa với tao!”
Nhóm tùy tùng bị dồn vào tường, mắt rơm rớm nước mắt bỏ chạy.
Cơn điên cuồng của Akaishi bao trùm và chi phối cả lớp học.
“Nhìn lũ rác rưởi như chúng mày mà tao thấy buồn nôn. Bản thân chẳng có cái tích sự gì, thế mà từ khi Hirata chỉ trích Yatsugai là lại lúc nhúc chui ra như giòi bọ. Lũ chúng mày tự mình làm được cái gì hả, đừng có hùa theo lời chỉ trích của người khác mà phê phán, lũ ô hợp! Nhìn lũ vô dụng như chúng mày vênh váo là tao thấy ngứa mắt rồi!”
“Ủa… Chúng tôi đâu có……”
“Chúng tôi cái gì, nói đi. Này, nói thử xem! Chúng tôi thì sao chứ! Lũ chỉ biết hùa theo người khác để chửi bới thì làm được cái gì, nói đi, nào nhanh lên.”
“…………”
“Tao bảo nói đi cơ mà!”
Tiếng của Akaishi vang như sấm.
“Không có Hirata thì chẳng làm được gì, lũ vô dụng khốn nạn đúng không! Chỉ là lũ rác rưởi hùa theo Hirata để chỉ trích thôi chứ gì! Nếu không phải thì nói lại đi, hả!?”
Tất cả mọi người trong lớp đều bị cơn điên cuồng của Akaishi nuốt chửng.
“Tao ghét cay ghét đắng lũ đạo đức giả như chúng mày! Này Hirata, mày cũng chỉ biết tụ tập lại chứ một mình thì chẳng làm được gì, thế mà lúc chỉ trích người khác thì ra vẻ ta đây lắm nhỉ!?”
“Đó… là”
“Nói gì đi chứ này, con khốn! Chỉ lúc chỉ trích người khác thì mới nói năng rõ ràng thôi hả!? Nói đi, nào!”
“Ư………… Ư ư……”
Trước đòn công kích bằng lời nói của Akaishi, Hirata cuối cùng cũng bật khóc.
“Này này, đừng có nghĩ khóc lóc là được tha thứ nhé. Mày thấy Yatsugai khóc cũng có dừng lại đâu, nên giờ mày khóc thì cũng không cần ai dừng lại cho mày đâu nhỉ, này. Nói gì đi chứ.”
“Ư… Ư ư……”
Hirata, vẫn tiếp tục khóc.
“Này Akaishi, mày dừng lại ở đó được rồi……”
Một bạn cùng lớp, nắm lấy vai Akaishi.
“Đừng có chạm vào tao, đồ rác rưởi.”
“Hí…………”
Cậu nhìn học sinh đó bằng ánh mắt mang đầy sát khí.
“Lũ chúng mày cũng đồng lõa cả thôi! Sao bây giờ lại ra vẻ chính nghĩa thế hả, này! Lũ chúng mày cũng nói xấu sau lưng người khác còn gì. Nói xấu tao nữa, cũng nói rất hăng hái còn gì.”
“Ặc…………”
Học sinh đó, cứng đờ người.
Akaishi lợi dụng sơ hở trong tâm lý đối phương, tiến lại gần một bước, hai bước.
“Đó là chính nghĩa của chúng mày sao, chẳng bị thiệt hại gì mà cứ thấy có trào lưu hạ bệ ai đó là lại hùa theo, đó là chính nghĩa của chúng mày sao?”
“Chuyện đó………… không làm……”
“Làm chứ sao không! Bản thân chẳng liên quan gì mà cứ nói này nói nọ, cả chuyện của tao lẫn chuyện của Yatsugai. Rốt cuộc chúng mày nghĩ gì mà làm những chuyện đó hả, này, nói cho tao biết đi.”
“…”
“Hùa theo lời chỉ trích của người khác để hạ bệ kẻ yếu, đó là chính nghĩa của chúng mày sao, đó là chính nghĩa mà chúng mày tôn thờ sao!?”
Akaishi, quay đầu, đưa mắt nhìn toàn bộ lớp học.
“Tao khác với lũ rác rưởi như chúng mày!”
Akaishi, hét lớn.
“Tao khác với lũ rác rưởi như chúng mày! Tao khác với lũ chúng mày, những kẻ làm tổn thương người khác rồi tự mãn cười khẩy! Tao khác với lũ chúng mày, những kẻ chẳng có chút sức mạnh nào nhưng lúc hạ bệ người khác thì lại hùa vào với nhau!”
Từng lời nói của Akaishi khiến những kẻ có tật giật mình phải chùn bước.
“Tao khác với những kẻ mang thứ chính nghĩa mỏng manh như chúng mày để bắt nạt kẻ yếu!”
Cậu nhìn Hirata, tiến lại gần Hirata đang sợ hãi.
“Tao khác với lũ chúng mày, những kẻ áp đặt chính nghĩa bằng những giá trị quan tự cho là đúng!”
Cậu lấy cây bút dạ quang từ hộp bút của Hirata, người đã quay về chỗ ngồi khóc lóc, rồi dí sát vào mặt Hirata.
Bằng ánh mắt như nhìn đồ rác rưởi, cậu nhìn Hirata một cách khinh bỉ.
“Chính nghĩa mà chúng mày nói là thế này đúng không? Này Hirata, nói cho tao biết đi, cái thứ gọi là chính nghĩa ấy.”
Akaishi nắm tóc Hirata, hỏi ngay trước mặt.
Cậu tháo nắp bút dạ quang, dí sát vào mặt Hirata.
“Hí………… D… Dừng lại…………”
“Tao cũng sẽ học theo mày để thực thi chính nghĩa.”
Khi cây bút sắp chạm vào mặt Hirata,
“Dừng lại đi Akaishi! Cậu làm quá rồi đấy!”
Sakurai, nắm lấy cổ tay Akaishi.
Cây bút rơi xuống, mực dính vào váy của Hirata.
Akaishi nhìn Sakurai bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Mày, có tư cách nói những lời đó sao?”
“…………Tại sao lại làm chuyện đó……”
Akaishi, càng nói càng hăng.
“Thấy Yatsugai bị bắt nạt mà bỏ mặc, đến giờ này mới ra tay ngăn cản sao. Đến giờ này mới đến giúp sao. Mày, rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy.”
“Giờ này thì có liên quan gì! Đàn ông con trai ra tay với con gái là không thể chấp nhận được!”
Sakurai, lớn tiếng phản bác.
“Vậy mày nói con này là chính nghĩa sao?”
Akaishi, chỉ tay vào Hirata.
“Chẳng bị thiệt hại gì mà lại đi hạ bệ người khác, cô lập người ta với mọi người, dồn ép tinh thần, mày nghĩ Hirata làm những chuyện đó là chính nghĩa, là đúng đắn sao?”
“Ặc…………”
Sakurai, cứng họng.
“Không phải là………… chính nghĩa. Nhưng, đàn ông ra tay với con gái là sai.”
“Chuyện đó, là giá trị quan mà mày tự quyết định thôi. Không liên quan đến tao. Đừng có lôi thường thức xã hội ra đây? Tao không biết thường thức là cái gì cả.”
“Akaishi…… Cậu…………”
Sakurai, nhận ra sự điên cuồng của Akaishi.
Nhóm tùy tùng của Hirata đứng bên cạnh rụt rè nói:
“Akaishi, mày lạ lắm………… Nghĩ kiểu gì cũng thấy lạ lắm………… Yatsugai làm chuyện không đứng đắn, bị chỉ trích là đúng rồi còn gì?”
“Thứ đó, người ta gọi là đạo đức giả đấy.”
Akaishi, nói thẳng.
Cậu hất tay Sakurai đang nắm cổ tay mình ra.
“Tao nói là tao không ưa cái kiểu vin vào lý do kẻ yếu mà đơn phương tấn công người ta. Nhìn lũ chúng mày không tụ tập lại thì một mình chẳng làm được gì là tao thấy ngứa mắt rồi! Hùa theo người khác để chỉ trích cho sướng miệng, mà lại không hề thấy đó là sai, nhìn lũ như chúng mày là tao thấy ngứa mắt rồi!”
Một nhịp ngừng.
“Lớp này là một cái hố rác chứa toàn những kẻ khốn nạn! Lũ rác rưởi thống trị lớp học, và cả những kẻ hùa theo chúng cũng đều là rác rưởi! Lớp này hết thuốc chữa rồi! Lũ chúng mày có cao thượng đến mức có thể lên mặt dạy đời người khác không hả!?”
Cậu vắt kiệt không khí trong phổi, hét lên.
Đám đông nghe rõ từng lời của Akaishi, bắt đầu xôn xao.
“Ồn ào quá đấy, lũ chúng mày! Đừng có nhìn nữa! Chuyện này thì liên quan gì đến chúng mày hả!? Chúng mày đến đây để xem kịch vui à!? Lũ không có trách nhiệm gì thì đừng có tò mò xem trò vui!”
Cậu cũng hướng mũi nhọn ác ý về phía đám đông.
“Lũ không có chút quyết tâm nào thì đừng có chỉ trích người khác! Người không liên quan thì đừng có dính vào! Lũ đạo đức giả như chúng mày…”
Vắt kiệt không khí trong phổi,
“Lũ đạo đức giả như chúng mày là tao ghét cay ghét đắng! Lũ người như chúng mày, những kẻ bắt nạt kẻ yếu rồi hả hê sung sướng, tao ghét cay ghét đắng! Lũ chúng mày, những kẻ đứng về phía kẻ mạnh để bắt nạt kẻ yếu rồi vui mừng, tao ghét cay ghét đắng! Lũ rác rưởi khốn nạn!”
Cậu hét lên.
Nhìn kỹ thì, lẫn trong đám đông, các giáo viên cũng đã tập trung lại.
Akaishi nói xong những lời đó rồi bỏ chạy.
“A… Akaishi…!”
Yatsugai nhìn Akaishi như muốn gọi cậu lại.
Akaishi vừa chạy, vừa lẩm bẩm với một âm lượng không ai có thể nghe thấy.
Ba chữ 『Đừng đến đây』.
Như thể muốn nói rằng, để một mình hứng chịu mọi ác ý, Yatsugai không cần phải đứng về phía Akaishi nữa.
Như thể muốn nói rằng, làm như vậy mới là hợp lý.
Sau khi hiểu rằng Akaishi đã lẩm bẩm điều gì đó, Yatsugai đã hiểu được ý đồ thực sự của cậu.
Cô hiểu rằng Akaishi đang nói “Đừng đến đây”.
Akaishi, đã trở thành kẻ xấu.
Cậu đã tự mình hứng chịu tất cả mũi nhọn ác ý đó, làm chệch hướng sự ác ý nhắm vào Yatsugai.
Akaishi, người đã gieo rắc ác ý của mình cho cả Yatsugai, Sakurai, nhóm tùy tùng của Sakurai, Hirata, nhóm tùy tùng của Hirata, các bạn cùng lớp, và cả đám đông, giờ đây đã một mình hứng chịu tất cả ác ý đó.
Akaishi rời khỏi lớp học, chạy xuyên qua đám đông.
Đám đông sợ hãi sự điên cuồng của Akaishi, lập tức dạt ra nhường đường.
“A, Akaishi-kun, đợi đã!”
Một giáo viên đuổi theo Akaishi, nhưng Kanna đã nắm vai cô lại.
“Để sau đi ạ.”
“…………”
Kanna, lẩm bẩm.
Akaishi chạy, chạy thục mạng, trốn vào một nơi không ai có thể tìm thấy.
Các bạn cùng lớp của Akaishi ở lớp 2-2 đều ngơ ngác, bị bao trùm bởi một sự tĩnh lặng trống rỗng đến đáng sợ.
Ngày hôm đó, Akaishi đã thành biến kẻ thù của tất cả mọi người.
Akaishi đã gánh chịu tất cả ác ý, hướng tất cả mũi nhọn ác ý về phía mình.
Akaishi, đã hiện thân cho sự điên cuồng.


1 Bình luận