Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom
Chương 5: Bạn có thích Yatsugai Kyouko không? (2)
0 Bình luận - Độ dài: 1,323 từ - Cập nhật:
Cô gái đó sở hữu mái tóc dài màu nâu sáng đến thắt lưng, ngọn tóc gợn sóng bung xõa tự nhiên, dường như chẳng mấy bận tâm liệu mỗi sợi tóc có cùng hướng hay không.
Thoạt nhìn, có lẽ cụm từ “đứa trẻ hoang dã” rất hợp để miêu tả cô, nhưng dung mạo của cô lại vô cùng xinh đẹp, nụ cười để lộ chiếc răng nanh tương phản rõ rệt với vẻ ngoài hoang dã đó, ngược lại càng khiến cô toát lên vẻ ngây thơ và đáng yêu như một bé gái.
Từ cô toát ra một vẻ đẹp nguyên sơ và tự nhiên, vừa có chút dữ dội, lại vừa tràn đầy nét tinh nghịch đáng yêu.
Có lẽ chính vì cô không màu mè, không giả tạo, nên dù ở trường cũng rất được lòng các bạn nam.
Trường cấp ba Akaishi theo học có một quy định đặc biệt, sau giờ học mỗi lớp sẽ chia thành các tổ do nhà trường tự chỉ định để dọn dẹp vệ sinh trong trường. Hôm nay, Akaishi đang dọn dẹp thì bị một giọng nói lạ gọi lại.
“Ừm… Ai vậy?”
“Hả? Cậu học cùng lớp, cùng tổ trực nhật mà không nhớ tên người ta à? Thật hết chịu nổi…”
Trước câu trả lời của Akaishi, cô tỏ rõ vẻ thất vọng từ tận đáy lòng trên nét mặt, ánh mắt nhìn Akaishi mang vài phần chán ghét.
Akaishi cảm thấy bực bội với người con gái đang tỏ rõ sự thất vọng. Cậu không khỏi thầm nghĩ, giá mà Sakurai-kun cũng nói với mình như vậy.
“Tớ là Yatsugai Kyouko, Yatsu trong ‘tám thung lũng’, Kyou trong ‘cung kính’, Ko trong ‘đứa trẻ’ (chữ Tử), nhớ cho kỹ vào.”
“Tớ sẽ cố,” Akaishi đáp lại có chút bất đắc dĩ.
Cô ưỡn thẳng lưng, tay chống hông, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, như thể đang tuyên dương tên mình, trông đầy tự tin. Akaishi nhìn Yatsugai, người không hề che giấu sự thất vọng hay tự tin của mình với người khác, bằng ánh mắt như thể đang nhìn một sinh vật kỳ lạ.
“Rồi, có chuyện gì?” Akaishi mất kiên nhẫn hỏi.
“Chuyện gì là sao… Lúc nãy thầy giáo bảo tớ đi đổ rác. Nhiều lắm nên cậu đi cùng đi.”
“Sao lại là tớ…” Akaishi ngẩn người.
“Ồ——n——chết——đi——được——” Yatsugai không đợi cậu nói xong, liền lớn tiếng ngắt lời, chặn họng Akaishi đang định phản bác.
“Mấy đứa con trai khác cứ nhìn tớ bằng ánh mắt đê tiện đó. Cậu thì có vẻ chẳng hứng thú gì cả, nên cậu đi đi.”
Akaishi chết lặng. Yatsugai dường như đang tuyên bố, tất cả con trai đều có ý với cô.
Hoặc là cô ta cực kỳ tự tin, hoặc có chút tự luyến, thậm chí là ý thức về bản thân hơi thái quá. Dù điều này có thể là sự thật, nhưng hiếm có cô gái nào lại nói thẳng ra những lời như vậy.
Dù Yatsugai quả thực rất nổi tiếng trong trường, các bạn nam dường như đều vô cùng hứng thú với cô, nhưng Akaishi lại chẳng tài nào hiểu nổi sức hút của cô ấy.
Một cô gái như thế này thì có điểm nào tốt chứ, cậu tự hỏi. Lại còn đánh giá những chàng trai ngưỡng mộ mình là “nhìn bằng ánh mắt ghê tởm” thì dù có nghĩ vậy cũng không nên nói ra miệng.
Nếu nói đó chính là lý do khiến cô ta được các chàng trai yêu mến thì cũng có thể, nhưng Akaishi thật lòng không thể chấp nhận được việc cô gái này lại được con trai ngưỡng mộ.
Tuy nhiên, nếu từ chối đi đổ rác cùng cô, có lẽ sẽ bị mấy đứa con trai khác ghét, nên đành ngoan ngoãn bất đắc dĩ đi theo cô đến bãi rác.
Bãi đổ rác.
“Cậu giúp tớ nhiều rồi. Vất vả cho cậu quá nhỉ, về thôi.” Sau khi đổ rác xong, Yatsugai buông một lời cảm ơn với Akaishi, giọng nhẹ tênh và đầy vẻ bề trên, hoàn toàn không có chút mệt mỏi.
“Uwa, Kyouko-chan kìa, đỉnh quá.”
“Ước gì được đôi chân đó giẫm lên………… Aaa.”
“Muốn được cái miệng đó chửi mắng… Thằng cha đứng gần đó là ai vậy, ghen tị thật!”
“Không, chỉ là bạn cùng lớp thôi mà.”
“““Cũng đúng nhỉ.”””
Xung quanh Akaishi, các bạn nam không ai không nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, tiếng bàn tán vang lên không ngớt, hết lời ca ngợi Yatsugai.
“Thiệt tình………… Con trai các người đúng là ghê tởm.”
Yatsugai không hề che giấu mà buông lời miệt thị.
“Chỉ có Sousuke là…… tử tế thôi……”
Sau đó, bằng một giọng lí nhí đủ để Akaishi nghe hay không nghe thấy, cô lẩm bẩm thêm nỗi lòng mình dành cho Sakurai-kun, thoáng chút tình cảm không ai hay biết.
“Mà, cậu thì có vẻ không nhìn tớ bằng ánh mắt kỳ quặc lắm nhỉ, về nhanh thôi.”
Yatsugai đập vào lưng Akaishi rồi quay gót bỏ đi.
Akaishi nhìn theo bóng lưng cô rời đi, trong lòng không khỏi dấy lên nghi vấn——một cô gái chẳng kiêng dè gì, dễ dàng miệt thị người khác như vậy, liệu nhân cách có đạt chuẩn không?
Nói hay thì là không dối trá, nói dở thì là không nghĩ cho cảm xúc của người khác. Akaishi không rõ Yatsugai rốt cuộc thuộc kiểu nào, nhưng đó là một khoảng thời gian không ngắn đủ để khiến cậu nảy sinh cảm giác không ưa cô.
Hơn nữa, còn có một nỗi sợ hãi mơ hồ rằng một kẻ bất thường nào đó, vì tức giận tột độ do bị cô chế nhạo, có thể mất hết lý trí mà ra tay sát hại Yatsugai.
Vì cô sở hữu một vẻ ngoài đẹp một cách thừa thãi, răng nanh duyên dáng khi cười, và nếu không nói chuyện thì chắc chắn sẽ thu hút được một lượng người hâm mộ nhất định, nên khả năng bị chính những người hâm mộ đó sát hại cũng hoàn toàn có thể xảy ra.
Dù hiện tại môi trường khó có thể xảy ra chuyện đó, nhưng không có gì đảm bảo tương lai sẽ không như vậy.
Akaishi đi chậm lại, theo sau Yatsugai, rồi cất tiếng:
“Chữ ‘Ko’ (子) ấy, là sự kết hợp của chữ ‘Ichi’ (一) và chữ ‘Ryou’ (了) mà thành đấy.”
“…? Tự dưng nói cái này làm gì?” Yatsugai dừng bước, hơi ngạc nhiên và nghi hoặc quay đầu nhìn Akaishi khi cậu đột nhiên lên tiếng.
“Nói cách khác, chữ ‘Ko’ (子) có nghĩa là từ ‘Ichi’ (一 – sự khởi đầu) đến ‘Ryou’ (了 – sự kết thúc), tức là từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi.”
“Hả? Cậu tự dưng nói cái này làm gì?”
Akaishi nhìn cô chăm chú, giọng điệu không hề thay đổi:
“Cậu nên suy nghĩ thêm một chút về việc bố mẹ cậu đã đặt tên cho cậu với những cảm xúc như thế nào thì hơn đấy.”
“Hả!?” Trước lời khuyên đột ngột của Akaishi, Yatsugai rõ ràng cau mày, gắt giọng, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.
“Ý… ý cậu là sao hả! Này… đợi đã!”
Akaishi không để tâm đến lời chất vấn của cô, quay người rảo bước nhanh về chỗ trực nhật của mình, bỏ lại một mình cô ngẩn ngơ tại chỗ.
“Ủa, không phải Akaishi-kun đó sao?”
“Ara, đúng vậy nhỉ.”
Takanashi và Mizuki đang trên đường đi đổ rác lớp thì thấy Yatsugai đang bám riết không rời, đuổi theo Akaishi.
“Ể, hai người đó thân nhau từ khi nào vậy nhỉ…?”
“Phư phư, đúng vậy nhỉ...” Takanashi đáp lại thắc mắc của Mizuki bằng một tiếng cười khúc khích.


0 Bình luận