Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom
Chương 16: Bạn có thích đến thăm nhà không? (2)
3 Bình luận - Độ dài: 1,867 từ - Cập nhật:
"Ừ... ừ chắc là ăn xong sẽ có tin nhắn trả lời thôi!"
Yatsugai vừa lẩm bẩm tự trấn an, vừa hâm nóng phần đồ ăn đông lạnh. Bố mẹ cô đều là lãnh đạo cấp cao trong một tập đoàn lớn, nên bữa tối của cô lúc nào cũng là đồ ăn đông lạnh, đồ ăn bố mẹ nấu sẵn hoặc đồ mua ngoài.
Yatsugai nhanh chóng bày phần đồ ăn nóng hổi ra đĩa.
"Con mời cả nhà."
Yatsugai ăn vội cho xong bữa rồi lao ngay về phòng. Việc đầu tiên cô làm là bật điện thoại lên.
Ting.
"A!"
Phản ứng với âm báo, cô vội mở app "CAOF", nhưng đó lại là tin nhắn quen thuộc của bố mẹ báo sẽ về muộn.
"Hàizz…"
Vẫn chẳng có tin nhắn nào từ Akaishi cả.
Tích tắc, tích tắc.
Tiếng đồng hồ để bàn trong phòng sao hôm nay nghe to đến lạ.
Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc Yatsugai gửi cho Akaishi một tràng tin nhắn đầy oán hận.
Bây giờ là chín giờ tối. Yatsugai thường đi ngủ lúc mười một giờ, nên cũng sắp đến giờ rồi.
"Chắc là mình nhìn nhầm thôi, chắc chắn là nhầm! Cậu ta vẫn chưa xem tin nhắn của mình đâu!"
Cô cố gắng, cố gắng tự thuyết phục bản thân rồi mở lại app "CAOF".
"…"
Vẫn chẳng có hồi âm. Và hai chữ "Đã xem" vẫn sờ sờ ra đó, không thể chối cãi.
"Hàizz…"
Yatsugai thực sự cảm thấy tuyệt vọng.
"Làm sao bây giờ…"
Cô bắt đầu hối hận về việc mình đã làm.
"Làm sao đây, làm sao đây…"
Cô cứ lặp đi lặp lại câu nói ấy như một con rô-bốt hỏng.
"Mình đã sai ở đâu cơ chứ?"
Mãi không thấy tin nhắn trả lời, Yatsugai càng lúc càng bất an.
"Hay là… cậu ta gặp chuyện gì lúc đang trả lời tin nhắn của mình!"
Yatsugai chợt nảy ra một ý.
"Đúng rồi! Chắc chắn là thế! Phải gọi cho cậu ta ngay mới được!"
Nghĩ rằng có khi Akaishi đang bất tỉnh một mình trong phòng, Yatsugai liền gọi ngay cho cậu.
Reng reng reng, pụp.
"Alô, Akaishi!"
Tút, tút, tút.
"…"
Điện thoại đã được kết nối. Vậy là Akaishi không hề gặp tai nạn, cũng chẳng chết.
"…"
Bị dập máy rồi.
Cậu ta bắt máy rồi dập ngay tức khắc. Akaishi đã cúp máy trước cả khi cô kịp nói gì.
"…Tại sao chứ?"
Chưa bao giờ bị ai đối xử như vậy, Yatsugai rơm rớm nước mắt. Tại sao Akaishi không nghe máy và nghe tôi nói, tại sao không trả lời tin nhắn của tôi, tại sao, tại sao, tại sao chứ?
Nước mắt cô cứ thế trào ra, làm nhòe cả tầm nhìn.
"Thôi… Thôi kệ đi, kệ xác cái tên đó. Dù gì người mình thích là Sousuke cơ mà, hắn ta rốt cuộc cũng chỉ là công cụ giúp mình trên con đường tình yêu thôi!"
Yatsugai lau nước mắt, lẩm bẩm thật nhanh như để tự động viên mình.
"…"
Nhưng cô không thể nào thôi bận lòng được.
Yatsugai thích Sakurai. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô đủ mạnh mẽ để có thể bình thản chịu đựng ác ý từ người khác. Cô không có thiện cảm gì với Akaishi, nhưng lại cảm thấy thoải mái với mối quan hệ với cậu ta - một người theo chủ nghĩa hợp lý, người mà dù cô có nói gì cũng sẽ phản biện lại một cách logic.
Với Akaishi, cô có thể nói mọi thứ mà chẳng cần che đậy.
Dù không thể hiểu nổi chủ nghĩa hợp lý của cậu, cô vẫn có thể chấp nhận nó.
Cô không muốn tin rằng mình đã bị một Akaishi như vậy chán ghét.
"Hức… hức…"
Khi nhận ra, những giọt nước mắt tưởng đã kìm lại được đang chảy dài trên má.
Yatsugai là một cô gái yếu đuối. Trái ngược với cái miệng cay nghiệt, tâm hồn cô lại mỏng manh tựa pha lê.
Bị dập máy thẳng thừng, cô thấy buồn chứ không hề tức giận.
Cô dùng bạo lực để bảo vệ trái tim mình.
Cô dùng những lời lẽ khó nghe để bảo vệ trái tim mình.
Cô tự thuyết phục chính mình để bảo vệ trái tim mình.
Để bảo vệ trái tim mình, để bảo vệ trái tim mình, để bảo vệ trái tim mình.
Cô phải diễn giải mọi chuyện theo hướng có lợi cho bản thân, nếu không trái tim mỏng manh ấy sẽ tan vỡ. Vì thế, từ trước đến nay, Yatsugai vẫn luôn làm vậy.
Và cũng nhờ vẻ ngoài xinh đẹp của mình, chẳng ai nỡ chỉ trích hay phê phán cô nặng lời. Ai cũng nương nhẹ, cũng chiều chuộng Yatsugai. Nhưng lần này, đến cả việc bị cúp máy cô cũng không tài nào nghĩ tích cực cho nổi.
Sự ngờ vực đã dâng lên đến đỉnh điểm, cô không thể nào tự lừa mình rằng Akaishi đang bị bọn bắt cóc tóm đi được nữa.
"Ư… hức…"
Yatsugai vừa khóc vừa đi tắm. Cô không còn hy vọng sẽ nhận được hồi âm từ Akaishi trong hôm nay nữa.
-------------
Ào…
Yatsugai đứng dưới vòi sen với đôi mắt vô hồn. Ánh sáng trong mắt cô đã tắt lịm, tâm trí cô chỉ còn đang nghiền ngẫm lại những gì mình đã gây ra.
Dù rất ghét cái kiểu của Akaishi, chuyên xoáy vào nỗi mặc cảm của người khác, cô lại chính miệng nói ra câu "Cậu ăn trưa trong toilet chứ gì?", một lời đâm thẳng vào nỗi mặc cảm của cậu.
"Tại sao mình lại nói ra những lời như thế chứ?", Yatsugai tự kiểm điểm sâu sắc.
Cô đã lỡ miệng trả lời rằng mình không có bạn là con gái, nhưng giờ nghĩ lại, cô nhớ ra lần trước bị Akaishi trêu "Không có bạn à?", cô đâu có phủ nhận, mà chỉ nói "Chuyện đó thì liên quan gì!".
"Hay là… Akaishi không hề biết mình không có bạn nữ?", cô đi đến kết luận.
"Tại sao lúc đó mình lại nổi điên lên như vậy?", cô chìm trong dằn vặt. Có lẽ cô đã cố trấn an bản thân bằng cách trút giận lên người khác. Tại sao mình lại làm thế?
Vô vàn cảm xúc ngổn ngang trong lồng ngực.
Cô chưa từng nói mình không có bạn, vậy mà lại đi khẳng định Akaishi không có bạn bè rồi còn mỉa mai cậu ta ăn cơm trong toilet.
Bản thân là người thích Sakurai, thế mà cô lại đổ hết mọi gánh nặng lên vai Akaishi.
Cô đã phủ nhận cả con người của Akaishi, phủ nhận chủ nghĩa hợp lý của cậu như thể nó là thứ gì đó sai trái, qua đó phủ nhận cả kỹ năng xã hội, sự tự chủ, và thậm chí là cả nhân cách của cậu.
Bản thân là người thích Sakurai và đang nhờ Akaishi giúp đỡ, thế mà cô lại nói một câu hết sức vô lý rằng Akaishi ghen tị khi thấy cô thân với Sakurai.
Vô vàn, đủ mọi loại cảm xúc tội lỗi cứ thế xâm chiếm lấy tâm trí Yatsugai.
Yatsugai đứng ngây người dưới vòi sen.
Tại sao, mình lại nói những lời như vậy.
Tại sao, mình lại bảo cậu ấy ngày mai đến nhà mình cơ chứ.
Giá như có thể quay ngược thời gian, cô muốn quay lại ngay lập tức.
Cô tha thiết cầu nguyện.
Ngay bây giờ, cô muốn quay ngược thời gian. Và xóa sạch mọi chuyện.
Đó là nguyện vọng duy nhất của Yatsugai lúc này.
Yatsugai rã rời tắt vòi sen. Người ướt sũng, cô vắt chiếc khăn lên vai rồi lững thững trở về phòng. Nước từ người cô nhỏ giọt xuống sàn, để lại một vệt dài ướt át.
Yatsugai nhìn về phía chiếc điện thoại.
"…Chắc là… vẫn chưa có gì… nhỉ…"
Khẽ bật ra một tiếng cười tự giễu, Yatsugai vẫn cầm điện thoại lên. Chính cô cũng không rõ mình có đang hy vọng hay không nữa, cô bật màn hình lên.
Mười giờ ba mươi phút.
Ting.
Tiếng thông báo lảnh lót từ app "CAOF" vang lên.
Yatsugai giật nảy mình vì âm thanh đột ngột.
"Đừng hy vọng, đừng hy vọng…"
Yatsugai nheo mắt, rụt rè mở "CAOF" lên.
Ba tin nhắn trả lời từ Akaishi.
"Tuyệt vờiiiiiiiiiiiiiiiiii!"
Đôi mắt Yatsugai sáng bừng lên. Cô nhảy tưng tưng trên giường, rồi trong bộ dạng không một mảnh vải che thân, cô chạy khắp phòng ăn mừng.
"Mình làm được rồi! Aaaaaaaa!"
Trong căn nhà trống không, Yatsugai hét lên sung sướng dù chẳng có ai ở đó để nghe.
Sau một hồi chạy nhảy và đã bình tĩnh lại, Yatsugai ngồi bệt xuống giường. Cô vén mái tóc ướt sũng đang nhỏ nước của mình lên, rồi đọc tin nhắn của Akaishi.
[Trưa nay tôi ra khỏi lớp là để đi ăn với mấy đứa lớp khác. Tôi có bạn bè đấy.]
[Có lẽ cậu nói đúng. Tôi xin lỗi. Mai tôi sẽ đến. Gửi tôi địa chỉ nhà cậu.]
[Và, xin lỗi.]
Chỉ có những dòng hồi âm ngắn gọn như vậy.
Dù thấy nó khác một trời một vực với những gì mình đã gửi, Yatsugai vẫn ngay lập tức gõ trả lời.
Nhận được hồi âm từ Akaishi, cảm xúc của Yatsugai lại dâng trào.
[Này cậu kia, trả lời chậm quá đấy! Với cả tại sao tôi viết cả một sớ mà cậu chỉ trả lời vài dòng thế! Kỳ cục! Mà này, lúc tôi gọi cậu đã dập máy ngay tắp lự đúng không! Sao lại làm thế hả!]
Gõ đến giữa chừng, Yatsugai khựng lại.
"Thế này thì khác gì lúc nãy…"
Cô ngăn bản thân lặp lại sai lầm, xóa hết đi rồi bắt đầu viết lại.
[Có nhiều chuyện muốn nói lắm, nhưng để mai đi. Địa chỉ nhà tôi, mai tôi sẽ gọi báo. Cậu cứ ra khỏi nhà lúc chín giờ là được.]
Dù trong lòng muốn tuôn ra cả một tràng chửi rủa, cô đã nén lại và chỉ nhắn những gì cần thiết một cách công việc, giống như Akaishi.
[Đã hiểu.]
Akaishi chỉ trả lời cộc lốc một chữ, thế nên Yatsugai làm nốt việc vặt rồi lên giường đi ngủ.
Cô thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có tin nhắn trả lời từ Akaishi, nhưng vẫn có một điều khiến cô lấn cấn.
[Xin lỗi.]
Dù Yatsugai tự nhận mình mới là người sai, nhưng Akaishi lại là người xin lỗi.
Tại sao Akaishi lại phải xin lỗi chứ? Nghĩ đến đây, lồng ngực cô lại nhói lên, nhưng cô cố gạt nó đi.
Ngày mai Akaishi sẽ đến, không thể ngủ quên được. Cô viện ra một lý do gượng ép rồi nhắm mắt lại.
Đêm đó, cô mất nhiều thời gian hơn thường lệ gấp mấy lần để chìm vào giấc ngủ.


3 Bình luận