Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom
Chương 17: Bạn có thích đến thăm nhà không? (3)
0 Bình luận - Độ dài: 1,679 từ - Cập nhật:
Ngày hôm sau, Akaishi đến nhà ga nơi cậu và Yatsugai đã chia tay, rồi gọi điện cho Yatsugai.
Reng reng reng reng.
Tút.
“Alô…”
“Tớ dậy rồi đây!”
“Ồn chết đi được…”
Điện thoại vừa kết nối, giọng Yatsugai đã oang oang bên tai, Akaishi vội đưa điện thoại ra xa, chỉnh lại một chút rồi mới áp vào tai.
“Chào buổi sáng. Cho tớ biết địa chỉ nhà cậu đi.”
Câu đầu tiên của Yatsugai vẫn y như mọi khi, đầy vẻ bề trên, nên Akaishi cũng đáp lại như thường lệ.
Biết được địa chỉ nhà Yatsugai, cậu bắt đầu đi bộ đến đó.
Trông Akaishi có vẻ hơi tiều tụy. Vì chuyện ngày hôm qua, Akaishi bị cảm giác tự trách giày vò.
Việc bản thân đến nhà Yatsugai, một tình tiết đúng kiểu romcom, khiến cậu không khỏi ngờ vực.
Cậu định bụng từ chối bằng cách nói những lời khoét sâu vào tự ti của Yatsugai, nhưng rồi lại cảm thấy chính điều đó ngược lại đã cứa một vết thương vào trái tim cô.
Với Akaishi mà nói, đây là lần đầu tiên cậu có cảm xúc này.
Dù cậu từng cãi nhau nảy lửa với bố mẹ vài lần, nhưng chưa bao giờ cãi nhau với người cùng tuổi.
Hơn thế nữa, việc bị một người khác giới cùng trang lứa tuôn ra những lời hờn trách phơi bày hết cõi lòng đến nhường ấy, với Akaishi mà nói, thực sự là một chuyện sét đánh ngang mày.
Hoàn toàn, cậu chẳng hề có ý định đến nhà Yatsugai.
Thế nhưng, sự bộc phát của Yatsugai đã làm lay động trái tim Akaishi.
Tại sao mình lại từ chối đến nhà sau khi đã chọc người ta giận đến thế, tại sao Yatsugai lại nổi đóa đến vậy? Akaishi mang theo một mớ cảm xúc phức tạp khó tả, vừa tò mò lại vừa sợ hãi, cuối cùng quyết định đến nhà Yatsugai.
Và rồi, những điều Yatsugai nói cũng rất thẳng thắn, trúng tim đen.
Đó là sự thật.
Dù có phần mỉa mai, nhưng việc bản thân vì theo chủ nghĩa hợp lý mà ít bạn bè cũng là sự thật.
Nói đúng hơn không phải là ít bạn, mà là cậu không chủ động kết bạn, cậu cảm thấy bản thân mình có một khuynh hướng xa lánh mọi người.
Những lời Yatsugai nói tuy không thể coi là đúng một trăm phần trăm, nhưng cũng là đáp án chính xác.
Việc cô ấy gọi điện thoại đến cũng khiến Akaishi giật nảy mình.
Akaishi thoáng nghĩ có lẽ Yatsugai cho rằng cậu gặp phải tai nạn nào đó vì không hồi âm, nhưng vì tâm trạng chẳng đủ bình tĩnh để đáp lời ngay, nên cậu chỉ bắt máy rồi dập luôn.
Akaishi cảm thấy vô cùng bối rối trước hành động của Yatsugai.
Hơn nữa, cậu cũng hiểu rất rõ rằng mình không thể tiếp tục như thế này nữa.
“Không…”
Akaishi phủ nhận tất cả những cảm xúc tựa như lời bào chữa của chính mình cho đến lúc nãy.
“Thừa nhận thôi…”
Akaishi tự ý thức.
Nào là vì để tâm đến Yatsugai, người đã trút những lời oán hờn lên mình, nào là vì bản thân không phải hạng người bị mắng mà không dám đến, nào là vì phải kết bạn như lời Yatsugai nói, tất thảy những thứ đó, đều là ngụy biện.
Akaishi quyết định rằng cảm xúc của mình chính là ngụy biện.
Rằng cậu chỉ đang cố kiếm hết cớ này đến cớ khác, tìm một lý do để đến nhà Yatsugai mà thôi.
Đó là ngụy biện, và để cái cảm xúc “mình muốn đến nhà Yatsugai” không bị phơi bày, cậu mới tuôn ra những cảm xúc tựa như một lá bùa hộ mệnh.
“Thừa nhận đi. Cảm xúc của chính mình.”
Cái ý đồ đen tối xấu xí rằng mình cũng muốn giống như Sakurai, muốn xây dựng mối quan hệ thân mật với con gái, thừa nhận những suy nghĩ xấu xa, đê tiện muốn được con gái vây quanh.
“Được rồi…”
Akaishi gạt bỏ cảm xúc của mình, tiến về phía nhà Yatsugai.
Cậu hiểu rằng mình cũng giống như Sakurai, với tư cách một người đàn ông, cũng mang trong mình những suy nghĩ đen tối muốn gần gũi con gái, cuối cùng cũng hiểu ra điều này và cất bước.
“Đến nơi rồi————…”
Cuối cùng Akaishi cũng đến được nhà Yatsugai.
Nhà của Yatsugai là một tòa dinh thự nguy nga, vượt xa sức tưởng tượng của Akaishi.
Nhìn thấy căn biệt thự nhà Yatsugai, quả không hổ danh mô-típ kinh điển trong romcom là phải có một nữ chính nhà siêu giàu, Akaishi không kìm được buột miệng:
“To quá…”
Khác với căn nhà gỗ một tầng bình thường của mình, nhà Yatsugai trông giống một dinh thự hơn, thậm chí có thể gọi là biệt thự kiểu Tây. Akaishi nghĩ vẩn vơ.
Akaishi nhấn chuông cửa dinh thự, giọng Yatsugai vang lên từ máy intercom:
“Vào đi.”
Yatsugai nói với giọng điệu bề trên y hệt mọi khi, cánh cổng dinh thự mở ra.
“Xin làm phiền ạ.”
Vì đến nhà người khác, Akaishi vừa chào hỏi vừa từ từ bước vào khuôn viên nhà Yatsugai.
Khi đến được cửa vào dinh thự, Yatsugai đã đứng đó đợi cậu.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, tớ có nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm.”
“Haa.”
Nhìn Yatsugai khoanh tay trước ngực, ưỡn ngực đứng thẳng tắp bất động trước cửa, Akaishi có cảm giác cảnh tượng này quen đến lạ.
Yatsugai dẫn Akaishi vào trong dinh thự.
“Đầu tiên tớ có chuyện muốn nói với cậu. Tạm thời vào phòng tớ đi.”
“Haa.”
Yatsugai mở cửa phòng mình, mời Akaishi vào.
“Cứ ngồi tự nhiên đi.”
“Vậy tớ không khách sáo nữa.”
Akaishi suy nghĩ xem nên ngồi ở đâu.
Nếu là nhân vật chính trong romcom, chắc sẽ ngồi lên giường nhỉ. Akaishi vừa nghĩ vậy, vừa ngồi xuống sàn nhà, chỗ xa Yatsugai nhất.
“Lạnh quá!”
Nhưng không hiểu sao, sàn nhà lạnh ngắt.
“Chỗ này… hình như hơi ẩm phải không?”
“A…”
Khi Akaishi hỏi Yatsugai, cô đỏ mặt như thể đang bối rối.
“Phòng… căn phòng này hoàn toàn không có ánh nắng chiếu vào nên mới bị ẩm đấy!”
“Không, nhưng giờ đang có nắng chiếu vào mà…”
Akaishi lộ vẻ nghi ngờ trước lời nói dối rành rành của Yatsugai.
Nếu là nhân vật chính trong romcom, chắc sẽ phát huy sự ngây ngô bẩm sinh, chẳng hiểu gì cả đâu nhỉ. Nhưng Akaishi thừa biết hẳn là có lý do gì đó đáng xấu hổ lắm đây.
Nếu mà lỡ ‘tè hê’ ra đây hôm trước thì đúng là hết thuốc chữa, Akaishi vừa nghĩ vừa đứng bật dậy.
“Đây… đây này! Cái giường này không ẩm đâu, không sao hết!”
“À, ra thế. Tớ mà làm vậy khéo lại bị Sakurai thù cho, nên đứng là hơn.”
Yatsugai vỗ mạnh vào giường, nhưng Akaishi quyết định đứng vì cảm thấy nếu ngồi lên giường thì mình sẽ bị đồng hóa với nhân vật chính romcom nào đó.
Dẫu tự nhận mình cũng mang ý đồ xấu xa như Sakurai, nhưng vẫn có những giới hạn không thể nào bước qua.
Có lẽ chỉ riêng việc đến nhà thôi cũng đủ khiến mình trông như nhân vật chính romcom rồi cũng nên, cậu cười thầm tự giễu.
“Vậy, chuyện cậu muốn nói là gì?”
Như thể gạt sự thật đó sang một góc trong đầu, Akaishi bắt đầu lại câu chuyện.
“Là chuyện này đây.”
Yatsugai ngồi trên giường, bắt đầu nói.
“Cậu, tại sao hôm qua lại cúp máy ngay thế?”
“Đâu có, chỉ là tớ thấy cậu có vẻ đang giận, nên hơi hoảng thôi.”
“Hừm…”
Akaishi, vốn đã thấm thía bài học rằng nói năng tùy tiện sẽ chẳng mang lại kết cục tốt đẹp gì, bèn bình thản thuật lại sự thật.
“Vậy tại sao lại trả lời tin nhắn muộn thế?”
“Vì cậu đang tức giận nên tớ bối rối.”
“Hừm…”
Dù đang lắng nghe, nhưng cô lại tỏ vẻ không chút hứng thú.
“Vậy thì tớ sẽ hỏi cậu câu cuối cùng. ‘Xin lỗi’ là sao hả?”
“…”
Akaishi nghẹn lời, không đáp được.
Đến chính cậu cũng chẳng hiểu rõ. Cớ sao mình lại buột miệng nói lời “xin lỗi” cơ chứ. Có lẽ cậu đã nghĩ “xin lỗi” là cách hữu hiệu nhất để xoa dịu một người đang nổi nóng. Nhưng cậu không muốn viện vào một lý do đơn giản như vậy.
Akaishi suy nghĩ một chút rồi đưa ra kết luận.
“Có lẽ là vì… tớ đã khiến cậu phải thấy khó chịu.”
“…Vậy à.”
Nghe câu trả lời của Akaishi, Yatsugai nhắm mắt lại như thể đã chấp nhận.
“Nhưng, cậu thích Sakurai mà, nên tớ vẫn không nghĩ những gì tớ nói là sai đâu.”
“…Vậy cũng được.”
Yatsugai kết thúc phần hỏi đáp, rồi mở cửa phòng.
“Đi theo tớ.”
“…”
Akaishi im lặng đi theo sau Yatsugai.
Xem ra cậu ấy không giận như mình tưởng, Akaishi thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Hôm nay bố mẹ tớ về muộn lắm, đến tận tối khuya mới về cơ.”
“…À, vậy à.”
Như thể đang kể về bữa sáng ngày hôm qua, Yatsugai tỉnh bơ thông báo.
Bản thân cậu không cảm thấy Yatsugai có sức hấp dẫn nữ tính nào cả.
Giữa cậu và Yatsugai, không hề có thứ men say tình yêu như trong romcom. Dẫu cho có ở nhà một mình hai đứa, cũng tuyệt chẳng thể nào xảy ra bất cứ sai lầm gì được.
Akaishi tự nhủ với lòng mình như thế, và cố sống cố chết đẩy cái sự thật rằng có lẽ mình cũng đang dần trở thành một kẻ giống như Sakurai vào một xó xỉnh nào đó trong tâm trí.


0 Bình luận