• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom

Chương 27: Bạn có thích theo dõi không? (4)

0 Bình luận - Độ dài: 1,583 từ - Cập nhật:

Akaishi vẻ mặt mãn nguyện bước ra khỏi rạp chiếu phim.

Là một người vốn chẳng mấy khi xem phim, hôm nay được xem phim trên màn ảnh rộng, khiến Akaishi có chút phấn khích.

Cậu bất giác nhìn sang Yatsugai, phát hiện cô ấy đang nhìn đi hướng khác.

Akaishi nhận ra mình đến đây là để bám đuôi Sakurai, liền sực tỉnh. Cậu hoàn hồn, bắt đầu suy nghĩ về tất cả những chuyện vừa rồi.

Cuối cùng cậu cũng hiểu ra tại sao Sakurai lại chọn phim kinh dị.

Trong các bộ romcom, khi hẹn hò, đa số các cặp đôi sẽ chọn xem phim kinh dị. Bởi vì nhiều cô gái sợ phim kinh dị, xem xong, họ thường sẽ vô thức dựa người vào bạn nam, để tìm kiếm sự an toàn.

Không đúng……

Ngay cả điểm này cũng rất đáng ngờ.

Không phải là vì sau khi xem phim kinh dị, các cô gái cảm thấy sợ hãi nên mới dựa vào người bạn nam.

Thực ra, mục đích của phim kinh dị, có lẽ chính là để các cô gái tạo ra một lý do – bằng cách tỏ ra sợ hãi, tìm cớ dựa người vào bạn nam.

Như vậy thì, họ cũng có thể tỏ ra mình là một cô gái dễ thương, dựa dẫm vào bạn nam.

“…………Mình nghĩ nhiều quá rồi sao?”

Akaishi thầm nghĩ liệu có phải mình đã suy diễn quá nhiều không, rồi ngừng suy nghĩ.

Akaishi chợt hoàn hồn, nhận ra rằng nếu cứ luôn suy xét những tâm lý sâu xa này, bản thân sẽ không chịu nổi.

Sakurai chọn phim kinh dị, Mizuki cũng đồng ý, những điều này không nhất thiết mang ý nghĩa gì cả. Cho dù Mizuki có dựa vào người Sakurai đi đường, hay mỗi lần nghe thấy tiếng động liền ôm chầm lấy Sakurai, những điều đó có lẽ chỉ là phản ứng bình thường, chứ không có ý đồ gì khác.

Thật sự…… thật sự là như vậy sao?

Là một buổi hẹn hò, chọn phim kinh dị có phải hơi khiên cưỡng không nhỉ?

Dù sao thì, xen vào giữa buổi hẹn một bộ phim mà sau đó có thể gây trở ngại, không phải rất kỳ lạ sao?

Mizuki cũng đồng ý với điều này, không phải rất kỳ lạ sao?

Chẳng phải tất cả đều đúng như mình đã tưởng tượng sao. Sakurai vì có ý đồ riêng nên mới rủ Mizuki xem phim kinh dị, và Mizuki cũng đã nhìn thấu ý đồ đó của Sakurai rồi mới đồng ý lời đề nghị. Thực tế là, kế hoạch của Sakurai đã thành công, và Mizuki đang dính sát vào người cậu ấy.

Chẳng phải là như vậy sao……

“………………”

“Vì phim kinh dị đáng sợ nên Shiorin mới dính lấy cậu ấy như thế nhỉ…… Ghen tị ghê.”

Yatsugai đột nhiên thốt ra từ bên cạnh một câu hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Akaishi.

Akaishi sững sờ. Một mặt, cậu có chút ghen tị với sự ngây thơ trong sáng của Yatsugai, không nghĩ đến những điều đen tối đó; nhưng mặt khác, cậu cũng bắt đầu cảm thấy, trong lòng Yatsugai dường như cũng nên có chút cảm xúc đen tối mới phải.

“Đi thôi.”

“Biết rồi.”

Akaishi lòng vẫn rối bời, tiếp tục bám theo nhóm Sakurai.

“…………Không biết Sousuke đến đây làm gì nhỉ.”

“Hình như là mua móc khóa gì đó.”

Sau khi xem phim xong, Sakurai và Mizuki cùng nhau dạo quanh trung tâm mua sắm bên cạnh rạp chiếu phim.

Akaishi và Yatsugai lẽo đẽo theo sau họ từ xa, ánh mắt dõi theo không rời.

“Hoàn toàn không nghe thấy họ nói gì cả……”

Do khoảng cách quá xa, và lượng khách đông khiến bên trong trung tâm thương mại ồn ào, nên không thể nghe được Sakurai và Mizuki đang nói gì.

Chỉ thấy Sakurai lấy chiếc kẹp tóc được trưng bày trong cửa hàng, rồi đưa lại gần mái tóc của Mizuki.

“Aaa…… Sousuke đang đưa kẹp tóc lại gần Shiorin……”

“Cái này, trông hợp với Mizuki đấy nhỉ?”

“…………Gì cơ?”

Akaishi, người đang nhìn Sakurai, bất chợt lẩm bẩm. Yatsugai tròn xoe mắt, nhìn về phía Akaishi người đột nhiên lên tiếng.

“Cậu nghe thấy sao?”

“Không, là thuật đọc khẩu hình và còn lại là đoán mò.”

Akaishi biết đọc khẩu hình. Có điều, trình độ rất kém.

“Cậu biết thuật đọc khẩu hình á!? Giỏi thật đấy!”

“Không… Tớ chỉ đọc được nguyên âm thôi, còn lại phải dựa vào tình hình thực tế và tính cách của người đó để suy đoán. Nói cách khác, tớ không chắc có chuẩn không đâu, cậu cũng học được ngay ấy mà.”

Chính vì Sakurai là kiểu người hay khen ngợi con gái, có những hành động dễ gây hiểu lầm, và là người không ai hơn được về khoản đó, nên Akaishi mới làm được.

Cậu có thể sử dụng thuật đọc khẩu hình ở mức độ mà nếu không phải là Sakurai hay những người có nội tâm dễ nhìn thấu thì không thể dùng được.

Nói chính xác thì, khẩu hình của Sakurai chỉ là phụ trợ, còn lại là dựa vào suy đoán của Akaishi rằng nếu là Sakurai thì với chuyển động đó hẳn sẽ nói như vậy. Đó là thuật đọc tâm.

Yatsugai làm theo lời nhắc của Akaishi, tập trung nhìn về phía Sakurai. Mizuki nhận lấy chiếc kẹp tóc từ tay Sakurai, rồi cài lên tóc mình.

“Ồ ồ, ê… a ê!”

Dù có vài chỗ bị sót, Yatsugai vẫn rút ra được các nguyên âm từ khẩu hình của Sakurai.

Akaishi như thể đang bổ sung thông tin, nói ra những lời mà Sakurai có thể đã nói.

“Ồ ồ, hợp với cậu lắm đó!”

“Hợp á…… Đồ lăng nhăng, Sousuke!”

Nếu là Sakurai thì hẳn sẽ nói vậy. Đúng hơn là, chẳng cần nhìn khẩu hình cũng biết.

Sakurai nhận lại chiếc kẹp tóc từ tay Mizuki, nhẹ nhàng giơ lên, nghiêng đầu nhìn một lát.

“I ô…… ô i, a e…… ô a?”

“Hôm nay cậu đã giúp tớ rồi, nên mua tặng cậu nhé?”

“Không phải là quà tặng sao!? Đúng là hẹn hò mà……”

Sakurai lấy cớ là quà tặng cho Mizuki để tặng chiếc kẹp tóc.

Đây chẳng phải là xuất phát từ ham muốn chiếm hữu kiểu “Mizuki là của mình” đó sao? Thông qua việc tặng một món quà hữu hình, Sakurai cảm thấy như mình đã nắm Mizuki trong lòng bàn tay.

Khi Mizuki cài chiếc kẹp tóc có vẻ lộng lẫy đó lên, nó không chỉ đơn thuần là một vật phẩm, mà còn là một biểu tượng. Những người cảm thấy chiếc kẹp tóc “dễ thương”, cũng sẽ bất giác đồng tình với lời của Sakurai. Tất cả những điều này, chẳng phải là kết quả của một sự sắp đặt tỉ mỉ sao?

Sau khi Sakurai mua chiếc kẹp tóc, cậu ta hài lòng rời khỏi cửa hàng.

“Nếu những gì cậu đọc được bằng thuật đọc khẩu hình là thật thì tớ thấy hơi ghét rồi đấy……”

Với vẻ mặt như vừa nuốt phải sâu đắng, Yatsugai chăm chú nhìn Sakurai và Mizuki.

“Lời nói của Sakurai dễ hiểu lắm mà. Mấy chuyện phiếm bình thường thì tớ không biết cậu ta nói gì, nhưng đoạn đối thoại vừa rồi chắc cũng không sai lệch nhiều đâu. Với lại, thực tế là cậu ta đã mua kẹp tóc rồi còn gì.”

“Biết đâu Sousuke tự mình cài thì…………”

“Nếu cậu thật sự nghĩ vậy, thì tớ cũng không có ý kiến.”

“…………”

Lưng Yatsugai chảy đầy mồ hôi lạnh, cô ấy lau mồ hôi trên trán. Lời ngầm của Akaishi dường như là: “Đừng trốn tránh nữa.” Yatsugai cảm thấy xấu hổ vì sự trốn tránh hiện thực của mình.

Yatsugai liếc nhìn Akaishi bằng nửa con mắt.

“Nhóm Sakurai ra rồi kìa.”

“Ừ nhỉ…… Chúng ta bám theo thôi.”

Akaishi và Yatsugai lặng lẽ bám theo sau nhóm Sakurai.

Hoàng hôn buông xuống, Sakurai và Mizuki đi trên con phố nhá nhem tối, còn Akaishi và Yatsugai thì ẩn mình trong con hẻm gần đó, lén lút theo sau.

Sakurai đột nhiên dừng lại gần một tòa nhà mà cậu ấy thấy trong một con hẻm, Mizuki cũng dừng lại theo. Sakurai cho tay vào chiếc túi giấy vừa nhận được, lấy ra chiếc kẹp tóc, rồi vừa dịu dàng vuốt tóc Mizuki, vừa cài nó lên.

“Ực…………”

Yatsugai không kìm được mà bật ra một tiếng rên khe khẽ đau đớn.

Sakurai lùi lại một bước, dùng hai tay tạo thành một khung vuông như thể đang chụp ảnh, và Mizuki nằm trọn trong khung hình đó. Cậu mỉm cười sảng khoái, tiến lại gần Mizuki một bước.

Akaishi cẩn thận quan sát khẩu hình của Sakurai, một lần nữa “phiên dịch”:

“Mizuki, cậu đáng yêu thật!”

“Tớ nhìn là biết rồi!”

Yatsugai gào lên bằng giọng bực bội. Dù Akaishi dùng thuật đọc khẩu hình để lặp lại lời của Sakurai, nhưng đó là tình huống mà dù không nhìn khẩu hình cũng biết Sakurai nói gì, nên Yatsugai đã gào lên với Akaishi vì cứ “phiên dịch” từng câu từng chữ.

“Sousuke…… Trông cậu ta vui vẻ quá nhỉ……!”

Yatsugai siết chặt nắm tay, run lên bần bật.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận