Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom
Chương 18: Bạn có thích đến thăm nhà không? (4)
0 Bình luận - Độ dài: 1,464 từ - Cập nhật:
“Vậy thì, tớ sẽ công bố chủ đề hôm nay đây.”
“Ừ.”
Yatsugai bước vào bếp, vừa viết chữ lên tấm bảng trắng dán trên tủ lạnh, tiếng lách tách vang lên.
“Chủ đề hôm nay là, để làm cho Sousuke một hộp cơm bento thật ngon thì phải nâng cao kỹ thuật nấu nướng của tớ lên! Đấy!”
“…………”
“Vỗ tay đi chứ!”
“À, ờ…………”
Bộp bộp bộp bộp bộp.
“Yeahhhhhhh!”
Yatsugai vừa la lên đầy phấn khích vừa vỗ tay rầm rộ, còn Akaishi thì đáp lại bằng những tràng pháo tay lấy lệ.
“Nghe nói chỉ cần nắm giữ được dạ dày của đàn ông là sẽ chiếm được trái tim họ. Cậu thấy sao?”
“Tớ chưa từng bị ai nắm giữ dạ dày nên không biết.”
“Cậu đúng là hết thuốc chữa mà.”
Nói xong, Yatsugai lộ vẻ “chết rồi”, vội vàng đưa hai tay lên che miệng.
Akaishi nhìn Yatsugai, thầm nghĩ có lẽ theo cách của riêng mình, cô ấy cũng đang tự kiểm điểm chuyện hôm qua.
“Ừm, chắc vậy.”
“…………Ừm.”
Giọng Yatsugai có phần trầm xuống.
“Thôi, ờm, tạm thời cứ để tớ tự tay làm thử một lần, cậu cứ ở đó đợi nhé!”
Yatsugai cố ý nói lớn hơn.
“Vậy tớ học tạm vài từ vựng tiếng Anh đây.”
“Đến nhà con gái mà cậu còn mang theo thứ nhàm chán như vậy à?”
“Tớ biết ngay là sẽ thế này mà.”
Akaishi và Yatsugai nói qua nói lại mấy câu vô thưởng vô phạt, rồi Yatsugai bắt đầu bận rộn nấu nướng.
Ba mươi phút trôi qua kể từ khi Yatsugai bắt đầu nấu.
“Xong xuôi――――!”
Yatsugai hô to, rồi bê món ăn vừa hoàn thành tới trước mặt Akaishi.
“…………………………………………Cái gì đây?”
Nhìn cái “vật thể lạ” trước mặt, Akaishi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào nó.
“Cái gì? Là trứng bác giăm bông mà.”
“Khoan đã nào.”
Akaishi lại dán mắt vào cái “vật thể lạ” trước mặt.
Bên dưới một đống bọt màu tím ngắt là một thứ gì đó nhão nhoét như bãi nôn được bày ra.
“Đây á?”
“Đúng vậy!”
Yatsugai khăng khăng.
Akaishi thở dài, nhìn gương mặt Yatsugai.
“Lại bài này.”
“Lại bài này là sao chứ!”
Akaishi tuyệt vọng tận đáy lòng với tài nấu ăn của Yatsugai.
Cậu ta đành chấp nhận, đây hẳn là kiểu nữ chính nấu ăn siêu tệ thường thấy trong romcom rồi.
Đúng là từ A đến Z không trật đi đâu được cái mô-típ romcom, cậu ta nghĩ thầm rồi lại nhìn cái “vật thể lạ” trước mắt.
“Mà………… Mà thôi, vị nó ngon lắm! Ăn đi chứ!”
“Làm gì có chuyện đó.”
Akaishi phản bác ngay tắp lự.
Theo mô-típ của romcom, món ăn này của Yatsugai, căn bản là một “vũ khí ẩm thực” phi nhân đạo.
Thông thường loại đồ ăn này, chỉ cần cắn một miếng là có thể ngất xỉu. Đã là món do Yatsugai, nữ chính của một bộ romcom, làm ra thì khả năng đó lại càng cao.
Run rẩy, Akaishi dè dặt đưa cái “vật thể lạ” ấy vào miệng.
Nhai.
“Thấy sao, ngon đúng không hả?!”
Yatsugai mong chờ phản ứng từ Akaishi.
Akaishi nhìn thẳng vào mặt Yatsugai,
“Dở tệ.”
“Hảảả?!”
Cậu ta dứt khoát buông một lời.
“Dở, dở không thể tả. Thứ nhất, một món ăn thường được đánh giá qua ba yếu tố: hình thức, mùi và vị. Cả vị, sắc lẫn mùi đều tệ hại. Dùng nguyên liệu bình thường mà chế ra được thứ dở tệ đến mức này thì tớ lại thấy nể cậu đấy.”
“Này………… Cái gì chứ! Đâu cần phải nói đến mức đó!”
“Đồ cho heo ăn thì đúng hơn.”
“Đồ cho heo ănnn?!”
Trước những lời phũ phàng của Akaishi, Yatsugai có phần bị át vía.
“Nói quá lời thế thì cậu cũng thử ăn xem đi.”
Akaishi đổi chỗ cho Yatsugai.
“Chắc chắn là ngon mà…………”
Yatsugai ngờ vực đưa món ăn do chính mình làm vào miệng.
“Ọe…………”
Sắc mặt cô tái mét ngay lập tức, vội đưa tay lên che miệng.
Vẫn bụm chặt miệng, Yatsugai chạy thục mạng vào nhà vệ sinh, diễn biến đúng y như Akaishi dự đoán.
Mặt vẫn còn tái mét, Yatsugai lau miệng rồi quay lại chỗ Akaishi.
“Đúng là đồ cho heo ăn thật…………”
“Thấy chưa.”
May mà vị giác của Yatsugai không có vấn đề gì, Akaishi thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu thử làm lại y hệt món đó xem.”
“Biết rồi mà.”
Để xem Yatsugai, tác giả của món ăn kỳ bí này, đã tạo ra cái “vật thể lạ” kia bằng cách nào, Akaishi quyết định tận mắt theo dõi quá trình nấu nướng của cô ấy.
“Đầu tiên, chuẩn bị nguyên liệu nào.”
Yatsugai bày lên bàn những nguyên liệu dùng để tạo ra “vật thể lạ” ban nãy.
Trên bàn bày ra trứng, thịt ba rọi xông khói, và vài nguyên liệu khác mà Akaishi chưa từng thấy bao giờ.
Akaishi nhìn những thứ đó, lòng đầy nghi hoặc.
“…………Khoan đã.”
“Gì nữa!”
Cậu lại gọi dừng.
Akaishi cầm một trong số các nguyên liệu lên, nghi ngờ hỏi Yatsugai:
“Đây là cái gì thế……?”
Nhìn khối cầu gai góc màu đỏ tím chưa từng thấy bao giờ trong tay mình, Akaishi nhăn mặt, vẻ mặt đắng ngắt.
“Tớ không biết!”
“Sao cậu lại dùng thứ mà chính cậu cũng không biết là gì hả!”
Akaishi đặt thứ nguyên liệu kỳ lạ đang cầm xuống mặt bếp, rồi chộp lấy một thứ kỳ lạ khác.
“Rốt cuộc mấy thứ này là gì hả?! Có thật là đồ ăn được không đấy?! Chắc là đồ ăn ở ma giới chứ gì, thứ này!”
“Tớ không có bỏ đồ ăn của ma giới vào!”
Yatsugai cãi lại ngay.
“Đừng có dùng nguyên liệu mà chính cậu cũng không biết là gì để nấu ăn!”
“Nh-ưng mà, tớ nghĩ cho thêm mấy thứ lạ lạ vào thì sẽ ngon hơn!”
“Không đời nào! Dân không chuyên thì đừng có bày đặt sáng tạo linh tinh! Cứ làm theo công thức, làm đúng công thức là sẽ ra được món ăn tàm tạm rồi!”
Phải răn dạy cái kiểu nấu nướng kỳ quặc với nguyên liệu trời ơi đất hỡi, một mô-típ quen thuộc trong romcom, Akaishi thấy ngao ngán tận cổ.
Xem ra, chuyện này có lẽ phải bắt đầu từ việc đả phá cái quan niệm nấu nướng kỳ quái của Yatsugai.
Thì ra đây là cách các nữ chính romcom tạo ra vũ khí ẩm thực, cậu ta đành bụng thừa nhận.
“Thôi được rồi, cậu chỉ dùng trứng với thịt ba rọi xông khói thôi.”
“Cậu làm gì… mà ra vẻ ta đây thế!”
Yatsugai vừa càu nhàu vừa bắt đầu đập trứng.
Cô cầm quả trứng bằng một tay rồi đập vào thành bát.
“Dân không chuyên thì đừng có đập trứng một tay! Đừng có làm màu, thế nào vỏ cũng rơi vào cho xem!”
“Ch-Chuyện cỏn con này thì có sao! Cậu cứ nói tớ là dân không chuyên mãi, phiền chết đi được!”
“Chính vì cậu chưa từng nấu ăn bao giờ nên mới làm ra thứ giống như rác nhà bếp thế này đấy! Cứ làm theo công thức cho tớ!”
“R…Rồi rồi, biết rồi, nhưng cứ làm theo công thức đâu phải lúc nào cũng ra được món ngon đâu chứ……!”
Yatsugai cuối cùng cũng dùng hai tay đập trứng, tách riêng lòng trắng và lòng đỏ.
“……? Sao lại phải tách riêng ra?”
“……? Sao lại phải là sao, vì bây giờ phải đánh bông lòng trắng trứng lên chứ.”
“Đánh bông á?!”
Yatsugai lôi máy đánh trứng ra, định bật công tắc.
“Khoan khoan khoan đã, cái bọt màu tím đó… hóa ra là lòng trắng trứng đánh bông à?!”
“Lòng trắng trứng đánh bông là cái gì! Đừng có dùng thuật ngữ chuyên ngành! Tớ không hiểu!”
“Đây không phải thuật ngữ chuyên ngành, là từ ngữ thông dụng thôi! Bảo sao…”
Akaishi nhớ lại món ăn mình vừa bị “thưởng thức” ban nãy, nhớ ra có một lớp bọt màu tím ngắt phủ bên trên.
Akaishi giơ công thức đang mở trên điện thoại ra trước mặt Yatsugai.
“Chỗ nào trong này ghi là phải tách riêng lòng trắng trứng ra đánh bông lên hả! Cứ-làm-theo-công-thức-cho-tớ!”
“Tớ chỉ muốn biến tấu một chút thôi mà…”
“Tớ đã nói rồi, KHÔNG・CẦN・BIẾN・TẤU・NỮA!”
Akaishi gào lên xối xả, Yatsugai bị khí thế của cậu ta áp đảo, bất giác lùi lại một bước.
Để uốn nắn cái tật nấu ăn tệ hại thường thấy ở các nữ chính romcom, Akaishi cũng phải xắn tay áo lên.


0 Bình luận