Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom
Chương 21: Bạn có thích Suda Touki không? (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,511 từ - Cập nhật:
Vài ngày sau khi Yatsugai và Akaishi chia tay nhau ở ga, những ngày đến trường lại bắt đầu như thường lệ.
“Được rồi~ Mọi người ngồi xuống nào~ Buổi sinh hoạt chủ nhiệm buổi sáng sắp bắt đầu rồi~”
Kanna, giáo viên chủ nhiệm của lớp Akaishi, uể oải bước vào lớp, và một ngày không có gì thay đổi lại bắt đầu như mọi khi.
Yatsugai ngồi vào ghế, lòng dạ không yên liếc nhìn Akaishi.
Akaishi vẫn như mọi khi, từ sáng sớm đã chẳng nói lời nào, lẳng lặng giở cuốn sổ từ vựng cổ văn, khiến Yatsugai lỡ mất cơ hội bắt chuyện với cậu.
“Tên đó rốt cuộc bị sao vậy chứ…” Yatsugai khe khẽ lẩm bẩm.
Sự bực bội và bất an của Yatsugai đối với Akaishi ngày càng lớn dần.
Buổi sinh hoạt chủ nhiệm buổi sáng của Kanna cũng kết thúc, và tiết học đầu tiên sắp bắt đầu.
“Vậy thì buổi sinh hoạt hôm nay đến đây là kết thúc~. Hôm nay tiết một là tiếng Anh nên cứ thế tiếp tục luôn nhé~, chuẩn bị sách giáo khoa tiếng Anh ra đi~. Hôm nay cũng cùng nhau trải qua một ngày phiền phức nào~”
“Đừng nói những điều làm hư học sinh như thế chứ Miho-nee! Dù sao chị cũng là giáo viên mà!”
“Này Sousuke~, ở trường thì đừng gọi là Miho-nee nữa~”
“Còn chẳng phải vì chị nói mấy lời đó sao!”
Trước câu nói uể oải của Kanna, Sakurai lớn tiếng đáp lại.
Trong lớp học chỉ có tiếng loạt xoạt lấy sách giáo khoa, giọng nói đột nhiên lan truyền.
“Chết tiệt… Sao mấy đứa con gái mà Sakurai quen đều xinh thế nhỉ!”
“Đến cả cô Kanna cũng quen biết nữa là sao hả trời… Tại sao chỉ có mỗi cậu ta thôi chứ!”
“Grừーーー!”
Có lẽ vì khoảng cách giữa Sakurai và Kanna khá xa, nên giọng của Sakurai vang vọng khắp lớp học.
Các bạn cùng lớp thốt ra những lời ghen tị, ganh ghét vì Sakurai có mối quan hệ nào đó với những cô gái xinh đẹp lộng lẫy.
Thế nhưng, Akaishi lại lạnh lùng nhìn cảnh tượng này.
Cậu thầm nghĩ, liệu bây giờ sửa lại lời nói của Kanna có thật sự ý nghĩa không?
Chỗ ngồi của Sakurai cách bục giảng nơi Kanna đứng rất xa, một khi giọng nói phát ra, gần như cả lớp đều nghe thấy cuộc đối thoại của họ.
Phải chăng Sakurai đã sớm đoán được điều này, nên mới cố tình thực hiện những cuộc đối thoại không cần thiết này?
Để cho đám con trai trong lớp biết rằng cậu ta và Kanna thân thiết đến mức gọi nhau là Miho-nee và Sousuke.
Sự thật, không thể nào biết được.
Nhưng Akaishi chỉ có thể giải thích như vậy.
Kính coong kang coong.
Hôm nay cũng vậy, tiếng chuông lại vang lên.
Gạt đi những tiếng chuông nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần mỗi ngày ra khỏi tâm trí, Akaishi đưa mắt nhìn về phía Yatsugai và Sakurai.
Tiết học thứ tư kết thúc, giờ nghỉ trưa đã đến.
Giờ nghỉ trưa kéo dài năm mươi phút. Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này, không khí thoải mái vui vẻ bao trùm lớp học.
“Sousuke, Sousuke! Hôm nay tớ đã làm cơm hộp cho Sousuke đó! Mau ăn đi!”
“Ể… Cậu làm cơm hộp à… Chắc không khó ăn đâu nhỉ?”
“Cậu… cậu nói gì vậy! Chắc chắn là ngon lắm! Mau ăn đi!”
Yatsugai và nhóm tùy tùng của mình tập trung lại chỗ Sakurai, bao gồm cả Kirishima, bạn thân của Sakurai, tạo thành một nhóm hai nam và năm nữ.
Họ mượn tạm chỗ ngồi của những học sinh gần đó ở một góc lớp, bảy nam nữ tụ tập tại đó.
Nghe những lời Yatsugai nói rằng đã làm cơm hộp cho Sakurai, Takanashi nhăn mặt như nuốt phải thuốc đắng.
“Ara, Yatsugai-san. Cậu dám cho tôi, người vợ chính thất này ra rìa, thật là to gan quá nhỉ.”
“Không, Sousuke làm gì có bạn gái đâu chứ.”
Coi lời nói của Takanashi là nhảm nhí, Yatsugai cười.
“Ể~, Kyoukocchi mà cũng biết làm cơm hộp á~!? Cho xem cho xem nào~, uwa~, dễ thương quá~!”
“L... Làm gì có chuyện đó! Cơm hộp của Arai-san cũng tuyệt vời lắm!”
“Của tớ thì không được vậy đâu~”
Arai ngó vào hộp cơm của Yatsugai, thẳng thắn khen ngợi.
Akaishi lơ đãng nhìn Yatsugai và những người khác đang diễn ra cảnh tượng đó.
Cậu nhận ra Yatsugai gọi Sakurai là Sousuke, nhưng lại gọi Arai và Takanashi là Arai-san và Takanashi-san.
Mặc dù hôm trước đã chia tay Yatsugai như thể cãi nhau, Akaishi vẫn để tâm đến tình hình của Yatsugai, và lặng lẽ quan sát để không bị phát hiện.
“Được rồi, ăn đi nào Sou-su-ke!”
“Này, dừng tay dừng tay! Tớ sẽ ăn! Tớ sẽ ăn, đừng có đưa đũa qua đây!”
Yatsugai gắp một miếng thịt heo xào gừng, giữ vai Sakurai và cố ép cậu ăn.
Sakurai cầm đũa của mình, gắp miếng thịt heo xào gừng từ hộp cơm của Yatsugai.
“A…………”
Việc Sakurai đột nhiên gắp đồ ăn trong hộp cơm khiến Yatsugai đỏ mặt.
Sakurai từ từ thưởng thức miếng thịt heo xào gừng, nuốt xuống rồi nói,
“Ồ! Thật đấy, cơm hộp của Kyouko ngon bất ngờ! Cậu có tài năng này sao! Một mình làm cơm hộp thì đỉnh quá còn gì!”
“Ể………… Vậy sao~, ehehehe……”
Món ăn của Yatsugai có vẻ hợp khẩu vị Sakurai, nên cậu đã khen hộp cơm.
Yatsugai đỏ bừng đến tận mang tai, vặn vẹo người.
Akaishi không nhịn được thầm nghĩ trong lòng: Đâu phải một mình cậu ấy làm đâu chứ.
“Ể, ngon thật hả~, cho tớ ăn với!”
“Tớ cũng muốn ăn thử xem sao, nếu ngon đến vậy.”
“Ể~, Kyouko-chan tớ cũng muốn ăn thử. Ăn được không?”
“Tấ… Tất nhiên rồi!”
Cuộc trò chuyện của Sakurai và Yatsugai trở thành khởi đầu, như thể không đời nào để Yatsugai và Sakurai nói chuyện riêng với nhau, nhóm tùy tùng lần lượt chen vào.
Xem ra kế hoạch romcom lớn đã thành công rồi nhỉ, Akaishi nhìn theo dáng vẻ oai hùng của Yatsugai, rồi cầm hộp cơm của mình rời khỏi lớp.
Yatsugai vừa trò chuyện rôm rả với Sakurai, vừa liếc nhìn bóng lưng Akaishi đang rời khỏi lớp.
Sakurai thì nheo mắt liếc xéo hành động của Yatsugai.
“Này~, chậm quá đấy Yuu. Hết giờ nghỉ trưa bây giờ!”
“Xin lỗi xin lỗi. Mải ngắm hoa một chút mà thành ra thế này đây.”
“Hả………… Hoa á? Phụt, mày mà cũng có gu đó à!”
Akaishi, học sinh lớp 2 năm hai, đã đến chỗ người bạn thân ở lớp 4.
Làn da rám nắng màu nâu, một chàng trai như thể hiện thân của khái niệm "đứa trẻ khỏe mạnh" mặc quần áo đi lại, Suda Touki.
Là thành viên câu lạc bộ bơi lội nên cơ thể săn chắc, có thể thấy rõ cơ bắp cân đối ở nhiều nơi trên vóc dáng ấy. Cao ráo, tóc cắt ngắn, một chàng thanh niên tráng kiện có nét gì đó dễ gần, đối với Akaishi, cậu ta là một người bạn hoàn hảo về mọi mặt.
Trước hết phải nói là một người hoàn toàn xứng với danh xưng ikemen, át chủ bài của câu lạc bộ bơi lội.
“Vậy hôm nay cũng đến chỗ cũ nhé!”
“Ừ.”
Akaishi cùng Suda chạy xuống cầu thang.
“Này này Yuu khốn kiếp, đừng có đi nhanh thế chứ! Hôm nay cơm hộp của tao có canh đấy! Tao không đi nhanh được!”
“Đây là rèn luyện kỹ thuật của câu lạc bộ bơi lội để di chuyển nhanh mà không làm đổ canh! Xem ra về kỹ thuật đó thì taoớ hơn mày rồi!”
“Thằng khốn, đợi đấy!”
Hai người vừa cười nói, vừa chạy xuống cầu thang.
Họ là bạn thuở nhỏ từ hồi mẫu giáo, đến nay vẫn giữ mối quan hệ như vậy.
Đến được sảnh giày, đổi giày xong, họ đi đến khu vườn có cây hoa anh đào.
“Tháng Tư hoa anh đào nở rồi nhỉ~”
“Mày đang nói điều hiển nhiên gì vậy.”
Vì tất cả ghế gần cây hoa anh đào đều đã bị các học sinh khác chiếm giữ, nên họ tìm một chỗ có vẻ ngồi được rồi ngồi đại xuống.
Tháng Tư hoa anh đào nở rộ, học sinh nô nức tụ tập về đây, mang theo tâm trạng ngắm hoa.
Akaishi và Suda đã cùng nhau ăn trưa ở đây từ năm nhất, những ngày nóng thì ăn dưới bóng cây, những ngày lạnh thì cầm túi sưởi ăn cơm.
Thực ra, Akaishi cũng có lựa chọn ăn cùng Suda trong lớp của cậu ấy, nhưng Akaishi không có đủ can đảm để đường hoàng ngồi lì ở lớp khác.


0 Bình luận