Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom
Chương 10: Bạn có thích đồng minh không?
0 Bình luận - Độ dài: 1,532 từ - Cập nhật:
“Akaishi, cậu qua giúp tớ một tay.”
“...Hả?”
Akaishi vừa mới bước qua cổng trường, đã bị Yatsugai gọi lại, kéo đến một hành lang vắng tanh.
“Tớ thích Sousuke.”
“...”
Yatsugai đột ngột thổ lộ với Akaishi.
Akaishi sớm đã nhận ra điều này, nhưng Yatsugai tại sao lại nói với cậu những chuyện này vào đúng lúc này cơ chứ? Akaishi nhìn Yatsugai với vẻ khó hiểu.
“Cậu từng nói mấy câu kiểu như ‘Về lại bên cạnh Sakurai đi’ đúng chứ? Cậu biết tớ thích Sousuke từ lâu rồi phải không?”
Yatsugai bắt chước Akaishi, dùng giọng trầm thấp nói một cách đứt quãng.
Akaishi lộ vẻ mặt khổ sở, trước đây vì ghét Yatsugai mà cậu từng trêu chọc mối quan hệ giữa cô và Sakurai, không ngờ giờ đây ngược lại trở thành “người trong cuộc” của cô.
Nhớ lại thì, lúc Sakurai đang sửa xích xe đạp, Yatsugai cũng chẳng hề che giấu mà thổ lộ tình cảm của mình dành cho Sakurai với cậu.
Akaishi thậm chí còn thấy, bản thân vậy mà lại không hề nghĩ tại sao Yatsugai lại nói với mình những lời này, thật có chút đáng thương.
“Cho nên, tớ mong cậu có thể giúp tớ, để Sousuke và tớ được thuận lợi đến với nhau.”
“Haizz...”
Đến lúc này, Akaishi mới nhận ra mình đã phạm một sai lầm lớn, bị cuốn vào rắc rối của nhân vật chính trong một bộ romcom, thật đúng là dở khóc dở cười.
Hành động này của Yatsugai là do biết đám tùy tùng khác bên cạnh Sakurai cũng có tình cảm với cậu ta, hay là hoàn toàn không biết gì? Là để đá văng những cô gái khác, hay đơn thuần chỉ muốn vun đắp cho tình yêu của mình?
Akaishi có chút bận tâm về suy nghĩ thật sự của Yatsugai.
Thế nhưng, nếu bây giờ chọn giúp đỡ cô ấy, bản thân sẽ trở thành tên công cụ cho người con gái mà nhân vật chính romcom thích mất. Akaishi lo lắng về điều đó.
“Không muốn. Nhờ người khác đi.”
Cậu thẳng thừng từ chối.
“Tại sao chứ, đợi đã, Akaishi!”
Yatsugai gọi cậu lại, nhưng Akaishi không hề dừng bước, chỉ vội vã quay về lớp học.
“Akaishi, cậu nói gì với Kyouko thế?”
Akaishi vừa về tới lớp, Sakurai, người đã thấy cậu và Yatsugai cùng nhau rời đi, liền bắt chuyện để điều tra thực hư.
Chỉ cần Sakurai chủ động bắt chuyện với mình, gần như chắc chắn chủ đề sẽ liên quan đến con gái. Akaishi thầm chửi trong bụng, nhưng ngoài mặt không hề tỏ vẻ gì.
Cậu có thể nói toạc ra rằng mình bị yêu cầu giúp cho mối tình của Sakurai và Yatsugai tiến triển tốt đẹp, phá hỏng tất cả, nhưng làm vậy thì quá nhiều rủi ro.
Khả năng bị bốn người trong nhóm tùy tùng kia căm ghét vì cho rằng mình đã đi trước một bước.
Khả năng bị Sakurai, người đang nắm giữ trái tim của năm cô gái xinh đẹp nhất trường, căm ghét.
Khả năng trở thành đối tượng bị bắt nạt vì chống đối kẻ có quyền lực như Sakurai.
Sau khi cân nhắc mọi rủi ro, Akaishi quyết định chọn kế sách lảng tránh.
“À không, hôm qua tớ làm rơi bút thì phải, cậu ấy trả lại cho tớ thôi.”
“Thế sao không trả cho cậu ở lớp này?”
Sakurai không dễ dàng bỏ qua, tiếp tục truy hỏi.
Đây là tra khảo đấy à? Akaishi suýt nữa thì nhăn mặt, nhưng cậu cố giữ bình tĩnh và trả lời.
“Cậu ấy hình như không muốn nói chuyện với tớ trong lớp, sợ bị người khác hiểu lầm bọn tớ có quan hệ gì đó.”
“Ra là thế à ~ Thì ra là vậy.”
Sakurai dường như đã chấp nhận lời giải thích của Akaishi, quay về chỗ ngồi, và như thường lệ lại đắm mình vào “vòng tay dịu dàng” của mình.
Thật ra, lời giải thích của Akaishi cũng không chặt chẽ lắm, nhưng vì Yatsugai không có cảm tình với cậu, lại còn từng ám chỉ mình có hứng thú với Sakurai, nên Sakurai dường như thấy thế là đủ rồi.
Akaishi không hề muốn bị cuốn vào mớ hỗn độn này, cậu cố sống cố chết tìm cách cắt đứt liên quan.
“Akaishi, ra đây nói chuyện chút coi!”
“Hầy…………?”
Trong lúc trực nhật dọn dẹp, Akaishi lại bị gọi giật lại.
“Lại chuyện đó à?”
“Đúng vậy, giúp tớ với!”
Akaishi và Yatsugai vừa dọn dẹp cầu thang, vừa tiếp tục cuộc trò chuyện. Thật khéo là, họ lại được phân công ở một chỗ vắng người, tiện để tiếp tục bàn về chuyện này.
“Không muốn. Nhờ người khác đi. Cậu là con gái thì nhờ con gái giúp đỡ đi chứ.”
“Lúc cậu thích đứa con gái nào, cậu có đi tìm thằng con trai khác để bàn chuyện yêu đương không?”
“...”
Lời của Yatsugai quả thật đánh trúng tim đen.
Đúng là, khi tìm một cô gái để tâm sự chuyện yêu đương, điều kiện tiên quyết là người mà cô gái kia thích không được là chàng trai mình cũng thích. Nếu đối tượng của cả hai trùng khớp, nguy cơ tình bạn tan vỡ là cực kỳ lớn.
Và trong trường hợp của Yatsugai, bạn bè của cô ấy chính là bốn người trong nhóm tùy tùng, và tất cả họ đều không thể che giấu được tình cảm của mình dành cho Sakurai.
Do đó, xét tình hình hiện tại, việc tâm sự chuyện tình cảm với một chàng trai có thể nói là hợp lý.
Lý do Yatsugai tìm đến Akaishi nhờ vả, nói cho cùng là vì ngoài câu lạc bộ phát thanh ra, cô ấy chẳng có lấy một người là nữ nào khác.
“Cậu... không có bạn bè à?”
“Ực………… Lắm mồm! Chuyện đó thì quan trọng quái gì!”
Yatsugai đỏ mặt, bực bội đáp lại.
Akaishi thấy ghê tởm chính mình vì đến nước này mà vẫn còn chế giễu điểm tự ti của Yatsugai.
Cậu chán ghét cái kiểu xát muối vào vết thương của người khác này của mình. Vạch trần điểm tự ti của người khác chỉ để cắt đứt quan hệ, cậu thừa biết đây là hành vi tồi tệ nhất của một con người.
Có điều, Yatsugai rõ ràng không phải kiểu người dễ dàng bỏ cuộc chỉ vì chút trắc trở này.
“Tớ đã bảo cậu giúp thì cứ giúp đi!”
“Không, với lại nếu cậu cứ ở cùng tớ thế này, Sakurai sẽ hiểu lầm là cậu thích tớ đấy?”
“C… Cũng phải………… nhỉ.”
Có lẽ đã bình tĩnh lại, Yatsugai đưa ngón tay thon dài, mềm mại của mình lên cằm.
“Vậy thì từ giờ chúng ta sẽ liên lạc qua điện thoại! Cậu hoàn toàn không cần lại gần tớ đâu! Vì vậy, cậu chỉ cần hành động để giúp tớ và Sousuke đến với nhau thôi! Này, đưa điện thoại đây. Tớ lưu số liên lạc cho.”
“Hả!?”
Trước yêu cầu quá ích kỷ này, Akaishi hoàn toàn chết lặng, cậu phát ra tiếng kêu thực sự phát ngán, mày nhíu chặt.
“Làm vậy thì tớ được lợi lộc gì chứ…………”
“Có chứ.”
Trước câu hỏi rất đỗi hiển nhiên của Akaishi, Yatsugai trả lời ngay lập tức.
“Nếu sau này cậu gặp khó khăn, bạn bè của tớ, tớ, thậm chí cả Sousuke nữa, đều sẽ là mối quan hệ của cậu.”
“Gì…………”
Yatsugai ưỡn ngực, nói tiếp.
“Đến lúc cần, cậu có thể dùng mối quan hệ này với tớ để uy hiếp, bắt chính tớ phải hành động.”
“Cậu thì…………”
Trước lời đề nghị phần thưởng không thể ngờ tới, Akaishi sững người.
Cậu thì…………
Cậu, đến mức đó mà vẫn muốn trở thành người yêu của Sakurai sao.
Chỉ qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi, Yatsugai dường như đã nhìn thấu bản chất của Akaishi.
Rằng cậu là người theo chủ nghĩa hợp lý, coi trọng hiệu suất, và có cái nhìn phê phán. Tránh xa những cảm xúc con người, luôn sống một cách lý trí đến cùng.
Đối với một Akaishi như vậy, nếu đưa ra những lợi ích một cách logic, cậu ta chắc chắn sẽ đứng về phía mình, Yatsugai đã nhìn thấu điều đó.
Akaishi trợn tròn mắt, suy nghĩ.
Nếu giúp cô ta lúc này, mình sẽ nắm được điểm yếu của Yatsugai. Hơn nữa, còn có thể tạo dựng mối quan hệ với những mỹ thiếu nữ hàng đầu trong trường. Chuyện này có lẽ cũng cần thiết cho việc thi đại học và bước ra xã hội sau này, Akaishi lập tức tính toán thiệt hơn.
Hơn nữa, nếu Yatsugai thuận lợi hẹn hò với Sakurai, thì sự đeo bám của cô ta cũng sẽ chấm dứt.
Chẳng có gì phải do dự cả.
“Tớ đồng ý.”
“Tớ biết ngay cậu sẽ nói thế mà!”
Ngày hôm đó, Yatsugai và Akaishi đã ký kết một “hiệp ước đồng minh”.


0 Bình luận