• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom

Chương 7: Bạn có thích Sakurai Sousuke không? (2)

0 Bình luận - Độ dài: 1,880 từ - Cập nhật:

“Vậy thì cứ tìm đại một quán nào đó đi.”

“Akaishi, cậu nhanh lên coi.”

“...Ừm.”

Akaishi lẳng lặng đi theo Sakurai và Yatsugai, hai người họ dẫn cậu vào một nhà hàng gia đình nằm gần trường cấp ba. Quán này nổi tiếng với giá cả phải chăng, là nơi học sinh thường xuyên lui tới.

“Xin hỏi quý khách đi mấy người ạ?”

“Hai người!” Yatsugai nhanh nhảu đáp.

“Không phải, hôm nay có cả Akaishi mà đúng không!? Ba người.” Sakurai lập tức bổ sung, giọng điệu tự nhiên không chê vào đâu được.

Mày Akaishi khẽ nhíu lại. Câu nói “Hôm nay có cả Akaishi mà đúng không?” của Sakurai khiến Akaishi để tâm.

Hôm nay có cả Akaishi mà, điều đó chẳng khác nào ám chỉ rằng trước đây Sakurai và Yatsugai đã từng đến nhà hàng gia đình này. Akaishi không thể không cảm thấy một ý đồ ngầm, rằng Sakurai muốn nói ‘Tớ và Yatsugai thì thân mật đến mức có thể cùng nhau đến nhà hàng gia đình, còn cậu, Akaishi, chỉ đơn thuần là một kẻ ngoài cuộc “hôm nay cũng có mặt” mà thôi’.

Dĩ nhiên, Sakurai chẳng qua chỉ đang thuật lại sự thật, nhưng dù không có câu nói đó thì cuộc trò chuyện vẫn diễn ra suôn sẻ. Vậy mà sự tồn tại của nó, lại giống như một viên sỏi vô hình ném vào mặt hồ vốn đã không yên ả trong lòng Akaishi.

Cảm giác như bị Sakurai và Yatsugai khoe khoang về mối quan hệ thân thiết của họ khiến cậu thấy khó chịu, phảng phất một vẻ “khoe khoang” mập mờ, như cố tình phô bày cho cậu xem.

“Vậy, mời quý khách ngồi phía này.” Nhân viên phục vụ hướng dẫn họ vào chỗ.

Sakurai và Yatsugai không chút do dự ngồi cùng nhau, đối diện là Akaishi lủi thủi ngồi một mình. Không khí không hẳn là khó xử, nhưng đối với Akaishi, cảm giác ngột ngạt lại len lỏi trong không gian.

“Thế cậu chọn gì đây, Kyouko?”

“Để xem nào~…… Tớ…… tớ chọn parfait sô cô la! Sousuke chọn parfait dâu tây đi, như vậy thì ch… chúng ta có thể chia sẻ với nhau!”

“Ồ, ý hay đó! Vậy tớ chọn parfait dâu tây nhé!”

“Nh… nhớ phải chia phần của Sousuke cho tớ đấy nhé! Nếu cậu ăn một mình là tớ không tha đâu!”

“Tớ… Tớ biết rồi mà.”

Đối diện Akaishi, Sakurai và Yatsugai đang vui vẻ bàn bạc chuyện gọi món. Mặt Yatsugai đỏ bừng, vành tai cũng ửng lên một sắc hồng nhàn nhạt. Rõ ràng là cô đã lấy hết can đảm để đề nghị chia sẻ parfait với Sakurai. Akaishi lặng lẽ chống khuỷu tay lên bàn, quan sát hai người đang cười nói vui vẻ.

Việc Yatsugai và nhóm tùy tùng của cậu ta có cảm tình với Sakurai là điều hiển nhiên, nhưng rốt cuộc Sakurai thích ai nhỉ? Vấn đề này như một màn sương mù quẩn quanh, những suy nghĩ mông lung như vậy cứ tràn ngập trong đầu Akaishi.

Nhóm tùy tùng của Sakurai hiện tại có năm người. Nhưng, trong số đó, Sakurai thực sự thích ai cơ chứ?

Akaishi cảm thấy rằng cách yêu của con trai và con gái rõ ràng là khác nhau.

Không biết có phải do gen di truyền kéo dài từ thời Đồ đá cũ hay không, nhưng cậu nghiệm ra rằng, đàn ông dù có thể yêu một người phụ nữ, nhưng lại thường hay để mắt đến những người phụ nữ khác.

Không phải là không thể yêu duy nhất một người phụ nữ, mà là họ còn có thể yêu cả những người phụ nữ khác nữa, cậu phỏng đoán rằng thông tin di truyền như vậy đã được khắc ghi.

Cậu nghĩ rằng, xét từ bản chất của đàn ông và phụ nữ, điều đó chẳng phải là tất yếu hay sao.

Akaishi có một người bạn thanh mai trúc mã, thân thiết đến mức có thể gọi là tri kỷ. Tên cậu ấy là Suda Touki, một mối duyên trời định học cùng trường cấp ba.

Suda từng có bạn gái, nhưng mối quan hệ đó đã tự nhiên kết thúc khi vào trường cấp ba, và khi nhìn Sakurai cùng Yatsugai trước mặt, Akaishi lại nhớ đến những lời mà bạn gái cũ đã nói với Suda.

“Con gái ấy mà, khi đã có bạn trai mình thích rồi thì những thằng con trai khác trông chẳng khác gì bù nhìn rơm đâu. Cho nên, nếu tớ có ngoại tình thì đó là lúc tớ không còn thích Touki nữa. Nhưng bây giờ tớ rất yêu Touki, nên tuyệt đối sẽ không ngoại tình đâu nhé?”

Khi nghe những lời đó, Akaishi đã không thể tin ngay được.

Và Suda cũng vậy.

Suda nói rằng, dù đã có bạn gái, cậu ấy cũng không hề thấy những cô gái khác chỉ như bù nhìn rơm, mà với tư cách một nam sinh cấp hai tuổi dậy thì, cậu vẫn cảm thấy có những ham muốn nhất định với những cô gái khác ngoài bạn gái mình.

Dĩ nhiên, có thể bạn gái của Suda nói vậy chỉ để ra vẻ (bluff), nhưng nếu nghi ngờ từ gốc rễ thì mọi chuyện sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nên về điểm này, tạm coi là có thể tin được phần nào.

Và rồi, Akaishi đã tự mình nghiệm ra.

Rằng tình yêu của con trai và con gái, về bản chất, hoàn toàn khác biệt.

Vì vậy, Akaishi trực cảm rằng, ngay cả khi Sakurai hiện tại thích cả năm cô gái xinh đẹp trong nhóm tùy tùng của mình, thì cũng chẳng có gì là lạ cả.

Nói rõ hơn, cả năm người đó đều là mỹ nữ, thậm chí người ta còn đồn rằng cả năm người họ đều nằm trong top năm mỹ nhân của trường.

Dĩ nhiên, Akaishi nghĩ rằng phỏng đoán đó không hoàn toàn đúng với tất cả mọi người, nhưng cậu có cảm giác rằng số người như vậy cũng không ít.

“Bọn tớ quyết định xong rồi, Akaishi, này.”

Sakurai và Yatsugai đã chọn xong món chính ngoài món tráng miệng, rồi đưa tờ thực đơn cho Akaishi.

Akaishi cầm lấy tờ thực đơn, rồi đặt xuống chỉ sau vài giây.

“Xong rồi.”

“Nhanh thật đấy…”

“Vậy tớ bấm chuông gọi phục vụ nhé?”

Yatsugai bấm chuông phục vụ trên bàn, và nhân viên nhanh chóng bước tới.

“Vâng, quý khách muốn gọi món gì ạ?”

“Ừm… một parfait dâu, một parfait sô cô la, một carbonara và một napolitan, rồi…” Sakurai nháy mắt với Akaishi.

“Một cà phê, một suất hamburger thường và một cơm cỡ M.”

“Xin rõ rồi ạ.”

Nhân viên nhắc lại món Sakurai và Akaishi đã gọi.

“Như vậy đã đủ chưa ạ?”

“Đủ rồi.”

“Vậy, xin quý khách vui lòng đợi một chút.”

Sakurai kết thúc việc gọi món, và nhân viên quay gót đi.

Yatsugai rướn người qua bàn, nhếch mép, nhìn Akaishi với ánh mắt nửa khép, cười tủm tỉm.

“Cậu mà cũng ăn hamburger á? Trẻ con ghê~”

“Này này, thôi đi Kyouko.”

Sakurai một tay ngăn Yatsugai lại, người đang khúc khích buông lời chế nhạo Akaishi.

Akaishi nhìn cảnh đó, cảm thấy một nỗi nghi ngờ không thể diễn tả thành lời.

Tại sao mình lại đến một nơi như thế này cơ chứ, cậu tự hỏi.

Nghĩ lại thì, ban đầu Sakurai rủ cậu đi ăn tối cùng để hòa giải mối quan hệ giữa Yatsugai và Akaishi, vậy mà giờ đây chính Sakurai lại ngăn Yatsugai và Akaishi giao tiếp với nhau, chỉ vui vẻ trò chuyện cùng Yatsugai, đồng thời gạt bỏ sự tồn tại của Akaishi ra khỏi không gian riêng của hai người họ.

Akaishi bắt đầu lờ mờ nhận ra rằng, có lẽ ngay từ đầu Sakurai vốn chẳng có ý định hòa giải cho cậu và Yatsugai.

Xung quanh Sakurai có năm người trong nhóm tùy tùng. Ai trong số họ cũng đều là những mỹ nữ nổi tiếng trong trường, và Sakurai, người được những mỹ nữ đó vây quanh, thực chất cũng thu hút rất nhiều sự ngưỡng mộ từ các chàng trai.

Tuy nhiên, tình huống này đồng thời cũng tiềm ẩn nguy cơ sụp đổ ngay lập tức nếu mọi người hiểu rằng tình cảm của Sakurai chỉ dành cho một người duy nhất trong số năm cô gái đó.

Ví dụ, nếu Sakurai yêu Yatsugai và hoàn toàn không có hứng thú với những người còn lại trong nhóm tùy tùng, thì nhóm tùy tùng sẽ nhận ra tình cảm của Sakurai, và tình huống như hiện tại sẽ không thể hình thành.

Nếu bây giờ Sakurai không rủ cậu đi cùng, mà bị ai đó bắt gặp đang ăn tối riêng với Yatsugai, thì tin đồn Sakurai thích Yatsugai sẽ nổi lên, và nhóm tùy tùng cũng có thể sẽ nghĩ như vậy.

Để tạo ra tình huống mà cả năm cô gái xinh đẹp trong nhóm tùy tùng đều có cảm tình với Sakurai, Sakurai không thể hành động riêng lẻ với bất kỳ cô gái nào.

Hoặc là, hành động đó phải có một lý do chính đáng nào đó.

Dĩ nhiên, cũng có thể có một số lượng đáng kể những cô gái vẫn bám lấy Sakurai dù biết rằng cậu ta có tình cảm với người con gái khác.

Akaishi phỏng đoán rằng Arai trong nhóm tùy tùng của Sakurai thuộc loại đó.

Nhưng không phải tất cả các cô gái đều chấp nhận việc người con trai mình thích lại yêu một người khác. Nếu người con trai mình có cảm tình lại yêu một cô gái khác, tình cảm đó cũng có thể sẽ nguội lạnh.

Nói tóm lại, lý do cốt lõi khiến Akaishi bây giờ có mặt ở nhà hàng gia đình cùng Sakurai và Yatsugai không gì khác chính là để tạo cơ hội cho Sakurai nói chuyện riêng với Yatsugai, và giả như tình hình hiện tại có đến tai những người khác trong nhóm tùy tùng, thì cậu ta vẫn có thể viện cớ rằng mình đã hòa giải cho Yatsugai và Akaishi.

Sakurai, vì muốn được nói chuyện riêng với Yatsugai, đã lợi dụng Akaishi làm cái cớ.

Akaishi nhận ra sự thật đó, trong lòng ngày càng bực bội, chờ đợi món ăn được mang ra.

“Sousuke, ch… chật quá, cậu xích qua bên kia một chút đi.”

“Cái… Cậu còn nhiều chỗ lắm mà!”

“Ồn ào quá! Tớ không thích ngồi sát sạt như vậy đâu!”

Yatsugai không ngừng đẩy Sakurai trên chiếc ghế chật hẹp.

Sakurai vẫn không có vẻ gì là muốn hòa giải mối quan hệ giữa Akaishi và Yatsugai, mà lại đang trò chuyện vô cùng sôi nổi với Yatsugai.

Akaishi lẳng lặng nhìn cảnh này. Từ “kẻ bị ra rìa” thoáng qua trong đầu Akaishi, nhưng thực tế, cậu còn thảm hơn cả kẻ bị ra rìa, chỉ là một gã tội nghiệp bị Sakurai lợi dụng làm cái cớ mà thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận