• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom

Chuyện bên lề: Bạn có thích kỳ nghỉ hè năm nhất cấp ba không? (3)

0 Bình luận - Độ dài: 1,275 từ - Cập nhật:

Sanzenro nhìn Akaishi đang xách túi ni lông.

“Yuu, kể chuyện gì vui đi.”

“Đừng đùa nữa, ai mà kể nổi chứ.”

“A, vậy để tớ nói, tớ nói cho!”

Suda bước lên phía trước.

“Xin mời.”

“Dạo gần đây tao với Yuu có ra công viên, cứ ngỡ là bướm phượng xanh bay lượn, ai dè chỉ là rác rưởi bay vất vưởng giữa trời thôi.”

“…………”

Dạo này đúng là có chuyện như vậy thật, Akaishi bất giác nhớ lại.

“Hai điểm.”

“Thấp dữ!?”

“Chắc cũng tùy vào hứng thú lúc đó nữa, nhưng mà chẳng thú vị mấy nhỉ. Rồi, vậy thì Yuu.”

“Ừm thì……”

Khụ khụ, Akaishi hắng giọng.

“Nghe nói nhà bên cạnh xây hàng rào rồi đấy. Hê~…………. Rồi sao nữa?”

“Mười hai điểm.”

“Thấp quá đi. Không, cái này là kiểu làm người ta tưởng sẽ thốt lên ‘Ngầu quá chừng!’ rồi đột ngột ‘Rồi sao nữa?’ quay ngoắt về thực tại, cái khúc đó mới hài hước chứ lị.”

“Giải thích lại càng thấy nhạt nhẽo hơn. Năm điểm.”

““Cái của khỉ gì thế này.””

Suda cũng đã ăn kem xong, tiện tay bỏ rác vào túi ni lông của Akaishi.

Sanzenro thoắt một cái đứng bật dậy, rồi rảo bước đi.

“Này, đi đâu thế hả?”

“Ấy……!”

Sanzenro vừa định chuồn đi đâu đó thì Akaishi đã túm lấy tóc sau gáy cô nàng.

Mái tóc buộc đuôi ngựa thành một túm gọn gàng lại càng khiến nó trở thành một “mục tiêu” dễ túm hơn.

“Này, đừng có kéo chứ Yuu! Tóc sắp rụng tới nơi rồi đây này!? Cậu có hiểu tóc tai của con gái quan trọng đến nhường nào không hả!? Nó quý giá ngang với cái bánh pudding mà tớ cất kỹ lắm đấy!”

“Vẫn chẳng thấm được mức độ quan trọng.”

“Cậu mà làm tóc tớ rụng rồi không mọc lại được thì có đền nổi không? Tẩn cho một trận bây giờ!”

“Đến lúc đó thì tớ sẽ chuyển sang làm nghề chế tạo tóc giả vậy.”

“Cái kiểu nhận trách nhiệm của cậu nó ở một tầm vũ trụ khác rồi!?”

Sanzenro vừa xoa xoa phần gáy bị kéo, vừa nhăn mặt.

“Không, chỉ là kem hết rồi, tớ định bụng ra cửa hàng tiện lợi mua thêm một que nữa thôi mà.”

“Vậy nhờ cậu mua giúp phần của tớ luôn.”

“A, phần của tớ cũng nhờ luôn nhaー”

Suda cũng được thể, nhờ vả Sanzenro.

“Thôi đi, nếu hai cậu cũng ăn thì Yuu hoặc Tou một trong hai người đi chứ. Tớ là con gái, con trai đi mua là chuyện đương nhiên còn gì?”

“Toàn mấy lúc thế này mới lôi cái mác con gái ra dùng.”

Akaishi oẳn tù tì với Suda.

Cậu thua Suda.

“Vậy Yuu, trông cậy cả vào mày đấy!”

“Yuu, tao lấy kem vani nhéー”

“Ồn ào quá đi mất…………”

Akaishi lững thững cất bước, đi về phía cửa hàng tiện lợi mua kem.

“Mua về rồi đây.”

“Cảm ơn nha, Yuu.”

“Cảm ơn mày.”

Akaishi lần lượt đưa kem cho từng người.

“Khoan, này! Đây là cái túi ni lông lúc nãy dùng để đựng rác mà! Này, đưa đồ của tớ đây mau!”

“Một điểm thôi.”

“Hả!?”

“‘Đưa đồ của tớ đây mau’, đơn giản quá.”

“Ồ ồ, kỷ lục điểm thấp nhất lại được phá rồi đây!”

Suda cũng hùa theo phụ họa.

“Không, không phải! Không phải mà! Tớ có chủ đích nói gì hài hước đâu cơ chứ!”

“Tou, cho điểm nào.”

“Gràooooooo… một điểm!”

“Á á á á á á á á!”

Sanzenro ôm đầu, gào lên thảm thiết.

“À, phải rồi Yuu, tiền này.”

“Hết một nghìn bốn trăm yên cả đấy.”

“Cậu đã mua cái quái gì về thế hả!”

Sanzenro vừa định đưa tiền lẻ vừa lớn tiếng.

Suda cũng cầm tiền lẻ, tính đưa cho Akaishi.

“Nói xạo đấy. Tiền nong gì đâu. Cũng có đáng bao nhiêu đâu mà. Tou cũng không cần đưa đâu.”

“Ngại quá, Yuu.”

“Ngại ghê, Yuu.”

Suda và Sanzenro rụt tay lại.

Ba người lấy kem ra, ai nấy đều đưa lên miệng.

Suda vừa ăn kem vừa bắt chuyện với Sanzenro.

“Suu, trăng hôm nay đẹp tuyệt vời luôn đó. Là Yuu phát hiện ra đấy, cậu nhìn thử xem.”

“Ể, gì thế hai cậu. Hai người định hợp sức tỏ tình với tớ đấy à?”

““Sao lại thế được!””

Akaishi và Suda đồng thanh phản bác Sanzenro đang nhăn mặt như vừa nuốt phải mật đắng.

“Không, xin lỗi nha. Tại tớ đào hoa quá mà. Thật khó để chọn lựa nên làm ơn chỉ một trong hai người thôi nhé.”

“Chỉ một trong hai thì được à?”

“Hi hi, chiêm ngưỡng đường cong của tớ đi nào.”

Sanzenro đứng dậy, ưỡn ẹo tạo dáng đầy khêu gợi.

Akaishi và Suda nhìn Sanzenro.

“Được đó.”

“Ừm.”

“Thôi đi mà. Bị nhìn bằng ánh mắt đó tự dưng thấy ngượng chết đi được.”

Sanzenro đỏ mặt, ngồi phịch xuống ghế.

“Hi hi, lũ con trai các cậu là thích mấy kiểu này đúng không?”

Sanzenro liên tục đổi tư thế vắt chân. Bộ trang phục mỏng manh càng tôn thêm vẻ quyến rũ của Sanzenro.

“Cậu đúng là yêu nữ mà.”

Akaishi buông một câu.

Sanzenro đang không ngừng đổi tư thế vắt chân thì đột nhiên người cứng đờ lại.

“Sao thế, Suu?”

“Không, chỉ là…………”

Sanzenro mặt mày tái mét.

Câu trả lời dành cho Suda đang cất tiếng hỏi cũng lắp ba lắp bắp.

“Lúc nãy đổi tư thế vắt chân thì bị chèn ép nên hơi muốn đi vệ sinh……”

“Suu tệ thật.”

“Vô duyên quá.”

Akaishi và Suda cằn nhằn.

Sanzenro bồn chồn vặn vẹo người.

“Này, này, vừa nói ra miệng là tớ thực sự muốn đi vệ sinh luôn rồi! Cứu tớ với, Yuu, Tou ơi!”

“Đằng kia có cái cây đó. Ra đó mà giải quyết đi.”

“Làm sao mà được chứ!”

“Ngày xưa chẳng phải cậu vẫn làm thế còn gì.”

“Thôi đi! Chuyện ngày xửa ngày xưa xin đừng đào lại nữa!”

Akaishi nghe câu trả lời của Sanzenro, liền chìa túi ni lông ra.

“Biết sao giờ. Cho cậu này.”

“Không, chẳng có vẻ gì là giúp đỡ người ta cả! Chẳng cứu vớt được gì sất!”

“Đành chịu thôi, Yuu. Về nhà thôi.”

“Ừ nhỉ. Đành chịu thôi.”

“Thật sự xin lỗi.”

Akaishi và Suda vừa ăn kem vừa rảo bước, tiễn Sanzenro về tận nhà.

“Vậy………… vậy thì, tớ về thật đây, nhưng lần sau nhất định phải rủ tớ đi cùng đấy nhé!? Thật sự đấy, lần tới mà không rủ là tớ cho ăn đòn đấy!”

“Biết rồi, về nhanh đi.”

“Vậy, vậy thì thật sự xin lỗi! Bai bai!”

“Ừa.”

“Bai bai.”

Akaishi và Suda vẫy tay, tiễn Sanzenro.

Rồi, Akaishi và Suda hai người lại cùng nhau rảo bước trên con đường lúc trước.

Akaishi quay sang nói với Suda.

“Một trong những cái thú của việc đi dạo đêm, ấy là không gian yên tĩnh, thế mà lại bị Suu phá hỏng mất rồi.”

“Haizz, Suu đúng là ồn ào thật đấy.”

“Mà, thỉnh thoảng như vậy cũng có cái hay của nhỏ đấy chứ.”

“Ha ha, mày nói cũng phải.”

Akaishi và Suda cùng nhau bật cười.

“Lần tới phải rủ cả nhỏ cho đàng hoàng mới được nhỉ~……”

“Ừ nhỉ……”

Akaishi và Suda nhìn nhau.

Rồi, cả hai lại khúc khích cười trước tính cách chẳng hề thay đổi một li một tí nào của Sanzenro dù đã lên trường cấp ba.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận