Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom
Chương 13: Bạn có thích romcom không? (3)
0 Bình luận - Độ dài: 1,900 từ - Cập nhật:
Trong nhà thi đấu nơi toàn bộ học sinh tập trung, bài diễn văn tranh cử chủ tịch hội học sinh của một ứng cử viên nào đó đang đi vào hồi gay cấn.
“Vì vậy, tôi xin ứng cử vị trí chủ tịch hội học sinh. Rất mong mọi người sẽ chung tay giúp sức. Tôi xin cam kết sẽ biến ngôi trường này trở nên tốt đẹp hơn!”
Akaishi thờ ơ nhìn người đang đọc diễn văn tranh cử chủ tịch hội học sinh trên bục.
Sau khi bài diễn văn của ứng cử viên kết thúc, tiếp theo là bài phát biểu ủng hộ. Akaishi nhìn một cách thờ ơ, nghĩ rằng người muốn trở thành chủ tịch hội học sinh dường như cũng cần những người bạn sẵn lòng ủng hộ mình. Đồng thời, cậu cũng tự mình phân tích rằng, điều này có lẽ là bằng chứng cho thấy chỉ bằng sức mạnh cá nhân thì không thể nào trở thành chủ tịch hội học sinh được.
Ngay lúc bài diễn văn của ứng cử viên sắp sửa hạ màn, phía sau bỗng dưng vọng lại một trận xôn xao.
Akaishi khẽ ngoảnh lại, bắt gặp cảnh Sakurai và Yatsugai đang bị Kanna-sensei mắng cho một trận ở ngay lối vào nhà thi đấu.
Yatsugai đứng cạnh Sakurai hứng trọn cơn thịnh nộ của Kanna-sensei, nhưng má vẫn ửng hồng, vẻ mặt ung dung. Nhìn thấy bộ dạng đó, Akaishi hiểu ra rằng kế hoạch tác chiến romcom vĩ đại của Yatsugai xem chừng đã thành công mỹ mãn.
Lúc mọi người tập trung ở nhà thi đấu, sự vắng mặt của Sakurai và Yatsugai đã bị phát hiện, vài giáo viên đã đi tìm ở các lớp học và những nơi khác. Nhưng Akaishi lại thấy hành động gây phiền phức cho người khác chỉ để diễn ra những tình tiết romcom của Yatsugai thật sự quá ích kỷ.
Đồng thời, Akaishi cũng tự kiểm điểm sâu sắc, dù bản thân chỉ nói bừa để Yatsugai tránh xa mình, nhưng có lẽ cũng có thể nói chính cậu đã ngấm ngầm thúc đẩy cô ấy.
Lúc này, Akaishi không còn hứng thú với Sakurai và Yatsugai nữa, lại tập trung lắng nghe bài diễn văn.
Bài diễn văn tranh cử chủ tịch hội học sinh kết thúc, cả lớp trở về phòng học.
Akaishi cho rằng việc thấu hiểu tường tận tính cách một người trong thời gian ngắn là điều bất khả thi, vì vậy cậu đã bỏ phiếu cho người có vẻ thông minh, sở hữu vốn từ vựng phong phú trong số các ứng cử viên.
Sau đó, trường còn tổ chức nhiều hoạt động khác nhau, gần như bắt buộc phải tham gia, Akaishi giải quyết chúng một cách có lệ, lộ rõ vẻ hơi mệt mỏi.
Các hoạt động của trường cũng kết thúc, toàn bộ tiết học trong ngày hôm đó cũng dần đến hồi kết.
Akaishi thuộc câu lạc bộ về nhà, nên chẳng mấy chốc đã cất bước trên đường về.
Trong lúc đang đi bộ đến nhà ga gần nhất, lưng Akaishi đột nhiên bị ai đó vỗ mạnh từ phía sau.
“Tớ thành công rồi!”
“…………”
Akaishi quay lại, bắt gặp bóng dáng Yatsugai.
“Lưng tớ sắp in hình lá phong rồi đây này.”
“Cách nói đó của cậu xưa rồi.”
Akaishi xoa xoa cái lưng bị vỗ, lộ vẻ không vui, nhưng Yatsugai sẽ không vô cớ tìm cậu nói chuyện, vì vậy cậu quyết định hỏi nguyên do.
“Hôm nay cậu có hoạt động câu lạc bộ không?”
“Hôm nay Kanna-sensei có vẻ mệt nên được nghỉ đó!”
“……Tớ không tham gia câu lạc bộ nên không rõ lắm, nhưng mà hoạt động câu lạc bộ có thường xuyên nghỉ như vậy không?”
“……? Hoạt động câu lạc bộ chẳng phải là như vậy sao?”
“Vậy à……?”
Akaishi ném một ánh nhìn có chút bất mãn về phía Yatsugai, người dường như chẳng hề tỏ ra dồn tâm sức cho câu lạc bộ ở trường cấp ba.
Akaishi đoán rằng Yatsugai có lẽ vì theo đuổi Sakurai mới tham gia câu lạc bộ, chứ chẳng có niềm tin gì lớn lao, nên cảm thấy phát chán với sự lựa chọn hời hợt của Yatsugai.
Phương châm sống của Akaishi là cố gắng không dính dáng đến người khác nhiều nhất có thể, vì vậy, cậu lập tức gạt phắt những cảm xúc này sang một góc trong đầu và chuyển trạng thái.
“Thôi kệ đi. Vậy, lúc nãy cậu nói ‘Tớ thành công rồi’ nghĩa là sao?”
“Làm được rồi là làm được rồi đó! Hôm nay tớ với Sousuke đã làm một chuyện động trời đó nha!”
Yatsugai hào hứng tiến lại gần Akaishi, khí thế của cô khiến Akaishi bất giác lùi lại hai, ba bước.
Yatsugai thao thao bất tuyệt kể lại những chuyện xảy ra hôm nay, giải thích cho Akaishi những gì đã diễn ra giữa cô và Sakurai. Akaishi lúc này mới hiểu ra.
“Thấy sao, Akaishi! Tớ với Sousuke tiến triển vượt bậc rồi phải không!? Sắp hẹn hò đến nơi rồi, đếm ngược thôi!”
Cô ôm hai má bằng cả hai tay, chân tay thon thả, đường nét xinh đẹp không ngừng cử động. Đôi má giãn ra hết cỡ, vẻ mặt trông như thể rất hợp với từ ‘cười toe toét’.
Khác hẳn với Yatsugai thường ngày, nhìn gương mặt thả lỏng như thể đã trút bỏ hết nọc độc, Akaishi mường tượng những chuyện tình cảm với Sakurai đã diễn ra như thế nào.
“Vậy thì tốt quá rồi. Vậy, Sakurai giờ đang ở đâu?”
“Tớ không biết nữa. Cũng không rõ lắm, nhưng vì cậu ấy bảo ‘hôm nay tớ có việc ở trường nên cậu về trước đi’, nên tớ quyết định về.”
Sakurai, người trong cuộc, không có ở đó. Akaishi thầm cười nhạo, có lẽ ở một nơi nào đó mà Yatsugai không hề hay biết, chính lúc này Sakurai đang diễn một tình tiết romcom với ai đó khác chăng.
Nói qua nói lại, Akaishi và Yatsugai đã đến nhà ga, bắt chuyến tàu vừa kịp tới.
“Rồi sau đó nhé, cậu nghĩ Sousuke đã làm gì hả, Akaishi?”
“Ai mà biết được.”
“Chuyện là, cậu ấy đã bịt miệng tớ lại đó! Lúc đó tớ thật sự sốc lắm, cứ ngỡ tim bay ra ngoài luôn rồi!”
“Vậy à.”
“Rồi Kanna-sensei vào phòng thay đồ, tớ cứ căng thẳng muốn chết luôn!”
“Haa.”
Trên tàu điện, Yatsugai vẫn thao thao bất tuyệt, tiếp tục kể cho Akaishi nghe những diễn biến romcom với Sakurai. Hẳn là Yatsugai vui lắm vì đã rút ngắn được khoảng cách với Sakurai đây mà, Akaishi vừa ậm ừ cho qua chuyện vừa lắng nghe.
“A, tớ xuống ở đây.”
Trong lúc Yatsugai đang một mình say sưa kể chuyện tình với Sakurai, tàu đã đến một ga ở khu trung tâm, và Yatsugai xuống tàu.
“Vậy nhé, Akaishi. Hẹn gặp lại.”
Yatsugai sau khi xuống tàu thì quay lại vẫy tay với Akaishi, nhưng Akaishi cũng xuống tàu cùng lúc.
“…………? Ơ…… Akaishi, chẳng phải cậu xuống ở ga sau sao?”
Thấy lạ vì cậu ấy xuống cùng ga với mình, Yatsugai bèn hỏi Akaishi. Trong thoáng chốc, Yatsugai nghĩ rằng có lẽ Akaishi có chuyện gì đó cực kỳ quan trọng muốn tìm mình, bất giác có chút căng thẳng.
“Không, từ đây về nhà tớ chuyển tàu là tiện nhất.”
“……Ý cậu là sao?”
Yatsugai nghiêng đầu, câu trả lời của Akaishi khiến cô có chút không hiểu nổi.
“Là nghĩa đen đó.”
“Lần trước cậu về cùng tớ với Sousuke, cậu đâu có xuống ở ga này.”
Sự không nhất quán giữa ký ức và hiện tại khiến Yatsugai nảy sinh nghi vấn.
“À, lần đó tớ xuống ở ga kế tiếp.”
“……? Chẳng phải ở đây chuyển tàu là tiện nhất sao? Tại sao vậy, cậu có việc gì ở ga sau à?”
“Không, chỉ là tớ không chịu nổi bầu không khí khi cậu với Sakurai ở cùng nhau. Tớ nghĩ để hai cậu ở riêng là tốt nhất, nên cố tình đổi ga xuống thôi.”
“Cái…… ra là cậu làm vậy đó hả……”
Trước Akaishi, người đã đổi ga xuống tàu chỉ vì không muốn ở cùng mình và Sakurai, Yatsugai bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
“Đó là vì tốt cho hai người thôi.”
“…………Có lẽ là vậy…… nhỉ.”
Lúc này, Yatsugai mới nhận ra, những lời Akaishi nói không khớp với dòng thời gian mà cô yêu cầu Akaishi vun vén cho mình và Sakurai. Cô nhớ ra, Akaishi cùng mình về nhà là trước khi cô nhờ cậu giúp vun vén cho mình và Sakurai. Cô chợt hiểu ra, thì ra dù mình không nói gì, Akaishi đã sớm có ý định vun vén cho cô và Sakurai rồi.
“Vậy nhé, tớ đi đường ray số ba đây.”
Mặc kệ Yatsugai đang không nói nên lời, Akaishi bước về phía đường ray số ba.
Nhận ra rằng cậu ấy hoàn toàn không có chút hứng thú nào với mình, Yatsugai cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ. Ai cũng vậy, nếu biết mình hoàn toàn không được người khác giới để ý thì cũng sẽ có chút cảm giác khó chịu thôi, Yatsugai tự nhủ.
Trái ngược với suy nghĩ đó, Yatsugai đã vô thức nắm lấy vạt áo của Akaishi.
Còn chuyện gì nữa sao, Akaishi quay lại nhìn Yatsugai.
Yatsugai, người theo phản xạ nắm lấy vạt áo Akaishi, cũng theo phản xạ mà thốt ra lời.
“Mai là thứ Bảy, trường nghỉ. Cậu, mai đến nhà tớ đi.”
“…………Tại sao?”
Akaishi nhăn mặt một cách lộ liễu như thể thắc mắc, còn Yatsugai, dù chính mình cũng không hiểu tại sao lại buột miệng nói ra những lời đó, vẫn tiếp tục.
“Về nhà tớ sẽ liên lạc lại. Mai tập trung ở nhà tớ đấy.”
“À, vậy à. Thế thì liên lạc lại sau nhé. Tàu sắp đến rồi.”
Coi lời nói của Yatsugai như nói sảng, Akaishi bước về phía đường ray số ba.
Tại sao mình lại nói ra những lời như vậy, Yatsugai tự thấy hành động của chính mình thật kỳ lạ.
Có lẽ cô nghĩ rằng vì Akaishi không có một chút hứng thú nào với mình, nên cô có thể thoải mái tâm sự chuyện tình cảm mà không cần phải lo lắng về những chuyện không đứng đắn.
Hoặc có lẽ cô cảm thấy tức tối vì có một người con trai hoàn toàn không đoái hoài đến mình, và nghĩ rằng nếu không làm cách nào đó để cậu ta thể hiện sự quý mến thì giá trị bản thân sẽ không được công nhận.
Hoặc giả, còn có lý do nào đó hoàn toàn khác.
Yatsugai vừa tự hỏi tại sao mình lại có hành động như vậy, vừa đứng đợi chuyến tàu về nhà.
“Sao mình lại làm thế chứ…………”
Vừa lẩm bẩm như vậy, Yatsugai vừa để dòng suy nghĩ quay cuồng trong đầu.
------------------
Vào chính cái ngày Yatsugai rủ Akaishi đến nhà mình,
“Sakurai-kun, tớ thích cậu! Xin hãy hẹn hò với tớ!”
“Ể……………………”
Tại trường học, Sakurai đang được Mizuki tỏ tình.


0 Bình luận