Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom
Chương 29: Bạn có thích theo dõi không? (6)
0 Bình luận - Độ dài: 2,066 từ - Cập nhật:
Akaishi giao nhiệm vụ theo dõi Sakurai cho Yatsugai, còn mình thì đi dò xét con hẻm phía sau.
Ngay khi cậu rẽ qua góc hẻm――
“Hả?”
“……”
Cậu đột nhiên đụng phải năm người đàn ông cao lớn, mặt mũi hung dữ.
“Chuyện gì thế này?”
“Gã này là ai?”
Akaishi lập tức nhận ra mình đã dính vào những kẻ không nên dây vào.
Tại sao mình lại bị cuốn vào tình huống như romcom thế này? Cậu thấy khó hiểu.
Akaishi ngẫm lại, kể từ khi bắt đầu dính dáng đến Yatsugai, cậu thường xuyên gặp phải những tình huống ra dáng romcom ở những nơi kỳ quặc.
Akaishi ngay lập tức ném một viên sỏi nhỏ từ sau lưng mình, trúng ngay Yatsugai đang quan sát từ xa phía sau.
“Đau quá…… Cái gì đây?”
Yatsugai quay đầu lại nhìn, thấy Akaishi bị năm tên du côn bao vây ở góc đường.
Akaishi chắp tay sau lưng, giơ một ngón tay lên, ra hiệu “giữ im lặng”, ý bảo Yatsugai đừng hành động thiếu suy nghĩ và hãy im lặng quan sát.
Yatsugai có lẽ vì sợ hãi và lo lắng cho Akaishi, đã nấp sau mấy túi rác và cục nóng điều hòa gần đó.
Vài giây trôi qua kể từ khi cậu giơ ngón tay ra hiệu về phía sau.
“Ít nhất cũng phải xin lỗi chứ.”
Gã đàn ông trông đô con nhất, rõ ràng đã hết kiên nhẫn, dùng giọng trầm thấp đe dọa Akaishi.
Khi Akaishi nhìn vào mặt gã đó――
“……Xin lỗi.”
Cậu cúi đầu xin lỗi.
“Là do tôi đã không nhìn đường cẩn thận. Xin lỗi.”
Akaishi chỉ biết rối rít xin lỗi.
“Có tiền không?”
Thấy Akaishi liên tục xin lỗi, đám du côn hả hê, tâm trạng tốt lên không ít, bắt đầu thúc giục cậu giao tiền ra.
“……”
Akaishi im lặng, lấy từ trong ba lô ra một chiếc ví cũ nát, tồi tàn.
“……”
Cố nén đôi tay đang run rẩy, cậu lặng lẽ rút tiền giấy từ trong ví ra.
Akaishi đổ hết tiền trong ví ra lòng bàn tay.
Toàn bộ, một nghìn năm trăm ba mươi hai yên.
“Chỉ có nhiêu đây?”
“……”
Akaishi im lặng gật đầu.
Cúi gằm mặt, cậu chỉ biết răm rắp nghe theo lời đối phương.
“À, thế à.”
Gã đàn ông giật lấy tiền trên tay Akaishi một cách thô bạo.
“……”
Akaishi lại cúi gằm mặt.
“……”
“……”
Bọn du côn im lặng đi lướt qua bên cạnh Akaishi, rồi biến mất khỏi tầm mắt.
“Tránh ra.”
“……”
Akaishi tránh đường.
“Thằng đó nhát chết.”
“Nó cứ run cầm cập.”
“Buồn cười chết mất.”
Bọn du côn cười nhạo với âm lượng đủ để Akaishi nghe thấy.
Akaishi lặng lẽ nhìn bóng lưng bọn chúng rời đi. Dần dần, tiếng nói của bọn chúng xa dần rồi không còn nghe thấy nữa.
“……………………”
Akaishi im lặng nhặt lại mấy tờ hóa đơn rơi ra từ ví.
“Aka… Akaishi……”
Yatsugai từ chỗ nấp bước ra, tiến lại gần cậu, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Akaishi………… xin lỗi…… là tại tớ……”
Yatsugai vô cùng hoảng hốt.
Dù lo lắng cho Akaishi cứ rối rít xin lỗi, nhưng cô không hề thấy cậu thảm hại.
“Tại tớ mà cậu bị cướp mất tiền đúng không………… xin lỗi…… xin lỗi…… tiền của Akaishi, tại tớ mà……”
Akaishi phủi bụi trên quần áo.
“Lúc nãy sợ thật đấy.”
“…………Hả?”
Khác hẳn với lúc nãy, cậu đã lấy lại dáng vẻ Akaishi thường ngày. Yatsugai đã nghĩ rằng Akaishi vì phải chịu đựng căng thẳng tột độ nên đã lộ ra bản chất thật của mình.
Cô đã nghĩ rằng, bản chất của cậu là khi bị kẻ mạnh hơn đe dọa thì sẽ hạ mình xin lỗi không ngừng.
Nhưng, không phải vậy.
Akaishi, với vẻ mặt không đổi như mọi khi, nhặt lại mấy tờ hóa đơn đã gom, bỏ vào chiếc ví cũ kỹ của mình.
“Nếu là Sakurai thì chắc đã “bụp” một phát hạ gục cả năm tên du côn này rồi giải quyết xong xuôi nhỉ…”
Akaishi lẩm bẩm một mình.
Thực tế, không rõ liệu Sakurai có thể đối đầu với năm tên du côn và giành chiến thắng hay không. Nhưng, nếu là Sakurai, một người ra dáng nhân vật chính romcom, thì chắc cậu ấy sẽ xoay xở khéo léo và hóa giải cơn nguy khốn này. Akaishi có một niềm tin chắc chắn như vậy.
Thật đáng ghen tị.
Ghen tị với Sakurai, người có thể giải cứu một cô gái đang bị bọn du côn gây sự.
Sakurai không cần phải khúm núm.
Sakurai, người cứu giúp con gái rồi nhận được tất cả tình cảm yêu mến của họ, thật đáng ghen tị.
Bản thân cậu cũng mong mình có được sức mạnh áp đảo đối phương như thế. Giá mà bản thân cũng có sức mạnh đó thì tốt biết mấy.
Cậu không muốn lại như vừa rồi, phải dùng những lời xin lỗi hèn mọn, khúm núm và nụ cười giả lả để đối phó với những nguy hiểm này.
Nhưng, Akaishi không phải là Sakurai.
Akaishi chỉ có thể chất của người bình thường, đối mặt với năm tên du côn có thể chất vượt trội này, cậu hoàn toàn không tự tin mình có thể thắng.
Với vóc dáng bình thường của Akaishi, dù đối đầu với năm người đàn ông bình thường cũng không phải là đối thủ.
Mình không phải Sakurai. Mình không thể phát huy sức mạnh tiềm ẩn đủ để hạ gục bọn du côn như Sakurai. Cũng không đột nhiên thức tỉnh một sức mạnh bí ẩn nào đó.
Akaishi là một chàng trai bình thường.
Yatsugai tiến lại gần Akaishi, nhìn thấy vẻ cô đơn toát ra từ cậu.
“Aka… Akaishi…… Cậu không sao chứ?”
Cô đến gần với vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng sâu sắc, lo rằng cậu đã bị bọn du côn đe dọa đến mức đánh mất lòng tự trọng.
“Tớ…… thì không sao.”
Akaishi cúi đầu nhìn chiếc ví rỗng tuếch của mình.
“Nhưng mà, tiền thì bị cướp mất rồi.”
Akaishi nói nhỏ, giọng thoáng chút cô đơn.
“Xin lỗi………… xin lỗi, Akaishi. Là tại tớ……”
Yatsugai không ngừng xin lỗi.
Akaishi lấy từ trong cặp ra… một chiếc ví khác.
“……………………Hả?”
Việc chiếc ví thứ hai xuất hiện khiến Yatsugai kinh ngạc đến mức gần như không nói nên lời.
“A…… Akaishi, cái ví đó…… sao cậu lại có hai cái vậy?”
Không thể hiểu nổi tình huống bất thường này, cô gặng hỏi Akaishi.
Akaishi lấy một vốc tiền xu từ chiếc ví thứ hai, rồi lại bỏ vào chiếc ví cũ kỹ kia.
“Là bảo hiểm ấy mà.”
“Bảo hiểm……?”
“Đúng vậy, bảo hiểm du côn. Vì không thể dùng sức thắng bọn du côn, nên nếu bị đòi tiền thì chỉ còn cách đưa thôi đúng không? Nếu móc ví ra thì bọn chúng hẳn sẽ nghĩ đó là toàn bộ số tiền mình có đúng không? Tớ muốn số tiền đó càng ít càng tốt.”
“Hả?”
Yatsugai không hiểu Akaishi đang nói gì.
Akaishi bỏ tiền xu vào chiếc ví thứ nhất, rồi cất cả chiếc ví thứ hai vào trong cặp.
“…Nói cách khác, cậu lúc nào cũng mang theo hai cái ví à?”
“Đành chịu thôi, dù sao thì tớ cũng không đánh lại bọn họ. Cái này gọi là phòng ngừa rủi ro đấy.”
“Thế số tiền cậu đưa lúc nãy là bao nhiêu?”
“Hơn một nghìn yên một chút. So với việc bị bọn du côn đánh cho bầm dập phải vào viện thì tớ thà bỏ ra một nghìn yên để mua lấy sự an toàn, như vậy vẫn đáng.”
“Vậy số tiền trong ví thật của cậu là bao nhiêu?”
“Khoảng hơn hai mươi nghìn yên một chút.”
“Hảảảảảảả!?”
Yatsugai, người đã tin rằng toàn bộ số tiền Akaishi có đã bị cướp, nổi giận đùng đùng.
“Cậu có biết tớ đã lo lắng đến mức nào không hả……”
“Nhưng cũng bị lấy mất hơn một nghìn yên còn gì. Với học sinh trường cấp ba bình thường thì một nghìn yên cũng là một khoản kha khá đấy!?”
“Ực……”
Trước lời phản bác của Akaishi, Yatsugai có chút cứng họng.
“Vậy…… vậy cái kiểu rối rít xin lỗi như thế là sao hả! Là diễn kịch à!?”
“Con người sống trên đời, chẳng phải đều dựa vào diễn xuất sao.”
“Hảảảảảảảảảảảảảảảảả!?”
Lo lắng cho cậu đúng là phí công, cô cảm thấy vô cùng ngán ngẩm.
“Cậu có năng khiếu làm diễn viên đấy.”
“Đây là thuật đối nhân xử thế theo cách của tớ thôi.”
Yatsugai cảm thấy cách xử lý của Akaishi thật kỳ quái. Chỉ là, cô cũng nhận ra Akaishi làm vậy không chỉ để mua lấy sự an toàn cho bản thân, mà còn để bảo vệ an toàn cho mình nữa. Lúc đó Akaishi không chọn cách bỏ chạy, có lẽ vì cậu biết nếu mình chạy, Yatsugai sẽ bị lũ du côn nhắm tới. Yatsugai không biết Akaishi đã nghĩ gì khi đưa tiền cho bọn du côn. Có lẽ chỉ đơn thuần là để bảo vệ bản thân. Nhưng, Yatsugai đã quyết định nhìn nhận sự việc này một cách tích cực.
“Trải nghiệm đáng sợ thật đấy……”
“Ừ nhỉ.”
Akaishi lẩm bẩm, như thể chuyện của người khác.
Khả năng ứng phó với khủng hoảng của Akaishi, và việc có thể diễn kịch, ngoan ngoãn rối rít xin lỗi khi rơi vào tình thế khó khăn, xét từ góc độ nhân văn có thể không hoàn hảo, nhưng xét từ góc độ thực tế lại là đúng đắn và vô cùng hiệu quả, cô nghĩ vậy.
Đồng thời, cô lại nghĩ đến người mình thầm thương, liệu Sousuke có cần phải xin lỗi đến mức đó như Akaishi không nhỉ?
Điều gì mới là đúng đắn? Điều gì lại là sai lầm?
Sakurai, người không lùi một bước dù đối đầu với du côn, là đúng, hay việc khẩn khoản xin tha thứ mới là đúng.
Yatsugai, người từ trước đến nay luôn dõi theo Sakurai, khi dần dần hiểu hơn về Akaishi – một người hoàn toàn trái ngược với Sakurai – đã bắt đầu cảm thấy mông lung, mất phương hướng.
“Đồ kỳ quặc……”
Yatsugai lẩm bẩm bằng một giọng nói lí nhí không để ai nghe thấy.
Mizuki được Sakurai tha thiết nhờ cùng đi chọn quà sinh nhật cho em gái, nên đã cùng Sakurai ra ngoài để chọn quà sinh nhật.
“Để cậu chỉ đến chọn quà sinh nhật thôi thì cũng áy náy quá,” Sakurai cười tươi rói, nói rằng cậu ấy sẽ bao toàn bộ tiền vé xem phim và tiền ăn.
Mizuki cố gắng từ chối việc được bao, nhưng bị Sakurai nói dứt khoát “Vì cậu giúp tớ chọn quà sinh nhật mà, nên đây là quà cảm ơn đó,” rồi bị thuyết phục.
Giữa đường, được Sakurai tặng một chiếc kẹp tóc, nhận được một vật dụng hàng ngày có thể dùng bất cứ lúc nào từ người mình ngưỡng mộ, trái tim cô rộn ràng.
Sakurai cẩn thận lựa chọn chiếc kẹp tóc hợp với Mizuki; thái độ suy nghĩ nghiêm túc của cậu, trái ngược hẳn với tính cách hài hước thường ngày, khiến Mizuki không khỏi rung động.
Trên đường về nhà, Mizuki và Sakurai đã đến một công viên.
Mặt trời lặn, công viên trở nên tối tăm, hoàn toàn khác với công viên ban ngày, dường như chỉ còn lại hai người họ.
Công viên buổi tối là nơi tụ tập của các cặp tình nhân, và Mizuki cũng không khỏi bị cuốn theo bầu không khí lãng mạn đó.
Sakurai nở một nụ cười hồn nhiên như trẻ con, ngước nhìn lên bầu trời sao.
“Ồ, Mizuki, mau nhìn kìa! Sao đầy trời luôn!”
“Ừ…… Ừ nhỉ, Sakurai-kun!”
Mizuki bị cuốn theo bầu không khí lãng mạn, cả người như đánh mất chính mình.
Khoảnh khắc này, cô đã hạ quyết tâm.
“Sakurai-kun……”
“Ừm, sao thế, Mizuki?”
“Tớ…… Tớ, hãy hẹn hò với tớ!”
Mizuki dùng giọng gần như khản đặc, bày tỏ tình cảm của mình với Sakurai.


0 Bình luận