Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom
Chương 35: Bạn có thích bạn cùng lớp không? (3)
0 Bình luận - Độ dài: 2,086 từ - Cập nhật:
“Không phải, tao có ảnh mày với Yatsugai đi chơi riêng với nhau đấy.”
“…………Hả?”
Bị phát hiện khi nào, ở đâu cơ chứ?
Lời thú nhận đột ngột khiến tôi chết lặng.
“Mặt mày hài vãi. Này, xem đi.”
Thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Akaishi, Hirata cười ha hả.
Hirata đưa điện thoại của mình ra trước mặt Akaishi.
“……………………Chết.”
Trên điện thoại của Hirata, hiện lên rõ một bức ảnh chụp lén Yatsugai và Akaishi.
Yatsugai đứng phía trước, còn Akaishi ở ngay sau cô ấy. Dù mặt Akaishi không nhìn rõ lắm, nhưng chắc chắn là Akaishi và Yatsugai.
Bối cảnh là rạp chiếu phim. Xét từ góc độ, rất có thể là họ đã ngụy trang chụp ảnh trong rạp, nhưng thực chất là chụp lén.
Akaishi là một người bình thường.
Không chỉ chưa từng nghĩ đến việc theo dõi người khác, mà càng không nghĩ bản thân sẽ bị theo dõi. Quan trọng nhất, cậu hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi tại sao lại có người làm chuyện này. Hoàn toàn không tìm ra lý do nào.
Trong rạp chiếu phim người qua kẻ lại, cậu không có bất kỳ khả năng nào để đề phòng bị chụp ảnh.
Nhưng dù vậy, chỉ dựa vào bức ảnh này, không thể chứng minh Akaishi và Yatsugai đi cùng nhau.
Akaishi ép bản thân phải bình tĩnh, cố gắng tỏ ra vẻ không hề để tâm.
Vẫn ổn mà, vẫn ổn mà, Akaishi tuyệt vọng tự nhủ với lòng.
Chính Akaishi cũng từng hỏi Yatsugai rằng nếu bị phát hiện khi hai người đi riêng thì phải làm sao, nhưng Yatsugai chỉ thản nhiên nói dù bị Sakurai phát hiện cũng không vấn đề gì.
Sau đó, Akaishi tìm cho mình một đống lý do, cố tình không nghĩ đến khả năng bị ai đó chụp lén.
Yatsugai đã nói dù bị phát hiện cũng không sao, nên dù bị ai đó nhìn thấy cũng chẳng có vấn đề gì, cậu đã tự nhủ với mình như vậy.
Vì Yatsugai đã nói thế, vì Yatsugai đã nói thế, vì Yatsugai đã nói thế.
Đổ hết mọi trách nhiệm cho Yatsugai, Akaishi không ngừng gật đầu trong lòng tự nhủ không sao đâu.
Nhưng, Akaishi lại bối rối đến mức chính cậu cũng không tưởng tượng nổi.
Tại sao mình lại bối rối đến mức này?
Điều gì đang khiến mình trở nên như vậy?
Đó là một cảm xúc vi tế, một cảm giác không nói nên lời, một mầm mống rất nhỏ bé đang nảy sinh trong Akaishi. Thứ tình cảm này đang lặng lẽ lay động “lý trí” trong lòng cậu, người luôn ép mình phải lý trí. Đây sẽ trở thành bước ngoặt quan trọng thay đổi Akaishi.
Với bản thân, với Yatsugai, mơ hồ nảy sinh một cảm xúc dao động nào đó.
Chính Akaishi cũng không thể hiểu nổi.
Nhưng, những dòng chảy đục ngầu cuộn xoáy trong tim—những cặn bã, những ý đồ đen tối, những ham muốn, những tư tâm tích tụ, những dục vọng tựa nọc độc—đang giày xéo lớp áo giáp lý trí mà cậu dày công xây dựng, khiến cậu bối rối. Lần đầu tiên Akaishi không còn hiểu nổi chính mình nữa, như đánh mất bản thân.
Nhưng, Akaishi vẫn nhiều lần gật đầu trong lòng, để không đánh mất chính mình.
Chắc chắn là không sao đâu. Dù bị phát hiện cũng không có vấn đề gì đâu. Akaishi tự nhủ hết lần này đến lần khác.
Chỉ vì muốn được đi chơi riêng với Yatsugai, Akaishi đã định bụng nếu bị phát hiện sẽ đổ hết trách nhiệm cho Yatsugai. Và tình huống đó, giờ đây, đã đến. Thế nhưng, khi chuyện thật sự xảy ra, cậu lại chỉ muốn lấp liếm cho qua, cố gắng hết sức để chối quanh.
——Có lẽ là vô tình chụp được thôi. Với lại mặt cũng không chụp rõ, biết đâu chỉ là người giống người. Nếu có thể xoáy vào điểm đó, dùng lý do này để cho qua chuyện thì có lẽ——
“Không…… đây không phải tôi. Là ai đó… không phải tôi…” Akaishi lắp bắp trả lời.
Hirata như thể đã chờ đợi lời phản bác của Akaishi từ lâu, mắt trợn tròn, nhíu mày, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Thật ra thì ảnh không chỉ có mỗi tấm này đâu.” Hirata đắc ý vuốt điện thoại sang trái.
“…………”
Cảnh Akaishi đang nói chuyện với Yatsugai được bắt trọn trong khung hình. Đó là lúc cậu hỏi Yatsugai xem có biết Sakurai sẽ xem phim gì không. Yatsugai trong ảnh đang quay lại sau khi nghe Akaishi nói. Chỉ riêng tấm ảnh này thôi cũng đủ để khẳng định đó chính là Akaishi và Yatsugai. Thêm vào đó, cảnh hai người nói chuyện đối mặt, nhìn thế nào cũng không giống người lạ không quen biết.
“Đây là mày đúng không? Mày đang hẹn hò với Yatsugai chứ gì, nói nhanh, thật đấy.”
“………………!”
Lời nói, không thể thốt ra trôi chảy.
Phải làm sao, phải làm sao đây?
Và, rốt cuộc tại sao lại có chuyện này… Akaishi, vắt óc suy nghĩ.
Ai, rốt cuộc vì mục đích gì mà lại chụp ảnh mình và Yatsugai?
Và, tại sao lại phát tán nó cho người khác?
Rốt cuộc đã có bao nhiêu người nhìn thấy tấm ảnh này?
Não cậu nóng lên, đầu óc rối như tơ vò.
Akaishi vận dụng trí óc đến mức như muốn cháy nổ, người đầu tiên cậu nhớ đến là hình bóng của Suda.
Cậu nhớ lại lần Suda cùng đi ăn trước đây, Suda rõ ràng ngồi ngay bên cạnh cậu nhưng vẫn chụp ảnh mà cậu không hề hay biết. Ở khoảng cách gần như vậy, dù cả hai đang nhìn nhau, Suda vẫn chụp ảnh mà không bị lộ, rồi đăng lên ‘Twiq’ kèm theo dòng chữ. Dù không hiểu lý do, nhưng nếu là Suda thì có lẽ…………
Càng nghĩ, cậu càng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, có gì đó không đúng trong lúc nói chuyện với Suda.
Nhắc mới nhớ Suda cậu ta… Nhắc mới nhớ lúc đó… Nhắc mới nhớ…
Càng nghĩ, lòng nghi ngờ càng sâu sắc.
——Nhưng, không phải.
Akaishi lập tức bác bỏ hoàn toàn khả năng đầu tiên hiện lên trong đầu.
Sao mình có thể nghi ngờ Suda được chứ? Nếu ngay cả người bạn thân duy nhất mà cũng không thể tin tưởng, vậy thì mình còn có thể tin ai? Nếu nghi ngờ Suda, thì rốt cuộc mình còn lại gì. Nghi ngờ Suda, dù nghĩ thế nào cũng không hợp lẽ thường.
Suda không phải loại người đó, Suda không phải loại người đó, Suda không phải loại người đó—— Akaishi không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng.
Cậu có cảm giác rằng nếu nghi ngờ bạn thân, thì từ nay về sau thật sự sẽ phải sống một mình, từ nay về sau sẽ không thể tin tưởng ai được nữa.
Cậu lại càng vắt óc suy nghĩ, đến mức các mạch thần kinh trong não như muốn đứt lìa. Dòng suy nghĩ hỗn loạn không ngừng phình to.
——Là ai làm? Và tại sao?
Manh mối quá ít, dòng suy nghĩ nhanh chóng đi vào ngõ cụt.
Vì không mấy tiếp xúc với bạn cùng lớp, nên đến lúc này, sự thờ ơ với người khác lại đang làm khổ cậu, siết chặt lấy cậu, dày vò chính mình.
Dù đầu óc có căng như dây đàn, cũng không thể nào đưa ra kết luận.
Akaishi đối mặt với Hirata, ánh mắt gắt gao khóa chặt cô ta.
“Hả? Thái độ gì đấy hả, mày. Tao đang hỏi là mày có muốn cái ảnh này bị phát tán không đấy. Nhanh lên, trả lời mày với Yatsugai có quan hệ gì đi, thật đấy.”
——Thông tin còn thiếu. Akaishi nhận ra, để bổ sung những gì mình còn thiếu, chỉ có thể moi thông tin từ Hirata qua cuộc nói chuyện này.
Từ giọng điệu của Hirata, cậu suy đoán không phải tất cả bạn cùng lớp đều biết.
Cậu nhớ lại, trong giờ thực hành nấu ăn ở phòng gia chánh, lúc Yatsugai đến mượn cậu cái bào vỏ, rất nhiều học sinh đã dừng tay nhìn về phía này. Ánh mắt lúc đó, chẳng phải là vì họ đã nghe được điều gì đó rồi sao?
Nhưng, nếu thông tin thật sự đã lan truyền khắp lớp, Hirata còn cần dùng ảnh để uy hiếp mình sao? Điều này có nghĩa là, cô ta cũng chỉ muốn thăm dò mình?
——Cô ta đang hư trương thanh thế hay không?
Nghĩ lại thái độ trong giờ thực hành nấu ăn, cậu cho rằng Mitsuya và Yamamoto hẳn là không biết.
Cậu có nghe loáng thoáng chuyện của nhóm Yatsugai, nhưng xét từ giọng điệu của Sakurai, có lẽ Sakurai cũng không biết sự thật đó, e là cũng không rõ lời đồn này.
Và, việc các nam sinh xung quanh ít nói, không hay để ý đến các cuộc trò chuyện trong lớp đã trở thành bất lợi, ngược lại trở thành điểm chí mạng của Akaishi.
Nghĩ lại thì, lúc nhìn Yatsugai, đám tùy tùng của Sakurai chẳng phải đã chất chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp sao? Nếu nói không phải thì thôi, nhưng một khi đã nghi ngờ như vậy, lại thấy có gì đó kỳ lạ, cảm thấy mọi thứ đều phảng phất một bầu không khí không ổn.
Bình thường thì dù Yatsugai có rời đi, họ vẫn sẽ vây quanh Sakurai, nhưng lúc đó lại có cảm giác họ đang lạ lùng dõi theo phía này.
Không, vốn dĩ ngay từ đầu đã kỳ lạ rồi.
Cẩn thận nhớ lại, khoảnh khắc đó, phòng học đã từng chìm vào một sự im lặng kỳ quái trong thoáng chốc, dù chỉ vài giây.
Khi Sakurai và đám tùy tùng của cậu ta đều có mặt đông đủ, liệu có thể có sự im lặng như vậy không?
Tất cả những người luôn miệng nói chuyện với Sakurai đó lại tình cờ im lặng đúng lúc Yatsugai đi lấy cái bào vỏ sao?
――Không thể nào có chuyện đó.
Có lẽ nên cho rằng tin đồn đó đã lan truyền đến phần lớn nữ sinh trong lớp, trừ Yatsugai. Miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ, không thể nào ngăn được.
Nếu vậy thì, ngoài Hirata ở đây, còn có bốn cô bạn trong nhóm tùy tùng của Hirata, và đám tùy tùng của Sakurai nữa. Có thể cho rằng thông tin đã lan truyền đến mức đó rồi, hẳn là đều đã biết rồi.
Akaishi, như để tổng kết lại những suy nghĩ từ nãy đến giờ và sắp xếp lại dòng suy nghĩ, chậm rãi lên tiếng:
“Bức ảnh đó... ai gửi cho cậu vậy?”
“Hả? Không, chỉ là được gửi từ một tài khoản lạ trên Twiq thôi. Mà này, dù mày có biết thì cũng chẳng tìm ra thủ phạm đâu, bọn tao cũng chịu.” Hirata trách móc Akaishi, giọng điệu pha lẫn sự khinh miệt và chế giễu.
——Nhưng đây chính là sơ hở. Hirata dễ khai hơn dự kiến, thật tốt quá, cậu lại nghĩ.
Có thể cho rằng họ không dùng Kaofu là vì sợ để lại dấu vết, đối phương có điều kiêng dè.
——Chỉ để gửi một tấm ảnh mà cố tình tạo tài khoản mới sao? Cậu rùng mình trước sự điên rồ, mức độ cố chấp của thủ phạm khiến người ta không rét mà run.
Rốt cuộc mình đã gây thù chuốc oán với ai, ở đâu cơ chứ, đến mức này?
Làm thế nào mà họ điều tra ra, nắm được chính xác tài khoản của Hirata?
Biết tài khoản của Hirata, nghĩa là người cùng lớp sao?
Không, cũng có khả năng là người quen của Hirata hồi năm nhất.
Hơn nữa, nếu có kết nối với người trong cùng trường, thì dù không biết Hirata vẫn có thể gửi ảnh cho cô ta.
Cẩn thận suy nghĩ, vốn dĩ, chỉ riêng những người có kết nối với Hirata cũng không lạ gì nếu đã bao gồm toàn bộ học sinh trong khối.
Càng nghĩ, dòng suy nghĩ càng rơi vào vòng luẩn quẩn.
Kết luận, vẫn chưa có.


0 Bình luận