• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom

Chương 26: Bạn có thích theo dõi không? (3)

0 Bình luận - Độ dài: 1,577 từ - Cập nhật:

Thái độ của Akaishi đối với Yatsugai dần trở nên bớt câu nệ hơn.

Cậu ấy nảy sinh với Yatsugai một tình cảm tương tự như với Suda.

Cậu ấy bắt đầu xem Yatsugai như một người khiến bản thân có thể thoải mái.

“Này cậu, tớ phải làm gì với hộp sữa một lít này đây…………”

“Uống đi, sẽ lớn lên đấy.”

“Lớn cái gì chứ!”

“Đừng nghĩ bậy, tớ nói là chiều cao. Có sao đâu, hình tượng của cậu chẳng phải là một cô nàng quê mùa ngốc nghếch sao, sữa với bánh mì kẹp mứt cũng hợp mà.”

“Cậu đừng có gọi người nhà quê là ngốc nghếch nữa! Sẽ có người nổi giận đấy!”

“Tớ cũng không lớn lên ở thành phố, nên cũng coi như là anh chàng quê mùa.”

“Cậu á…?”

Yatsugai nheo mắt nhìn Akaishi.

Akaishi dừng cuộc trò chuyện không hồi kết, lấy đồ ăn của mình ra.

“Mau ăn đi, Sakurai và mọi người sắp ra rồi.”

“Cái đó của cậu……”

Ánh mắt Yatsugai chuyển sang đồ ăn của Akaishi.

Thức ăn của Akaishi là nước ép rau củ và thực phẩm dinh dưỡng chức năng.

“Đồ ăn này của cậu, đúng là kiểu Akaishi điển hình. Đến chọn đồ ăn cũng cầu kỳ.”

Yatsugai có chút ngớ người nhìn đồ ăn của Akaishi.

Akaishi hơi ngạc nhiên, xem ra Yatsugai đã phần nào nắm bắt được cái tính cách chuộng lý trí của cậu.

“Thôi được rồi, đằng nào cũng thế. Đổi đi.”

“Haizz… tớ thấy cứ thế này thì cũng chẳng đi đến đâu. Thôi được, đổi thì đổi. Nhưng mà, cậu có từng thấy gã trai nào ngồi trên ghế công viên uống cả lít sữa với bánh mì kẹp mứt chưa?”

“Không phải tại cậu sao!”

Cứ như vậy, cuộc trao đổi giữa Akaishi và Yatsugai kết thúc bằng sự phẫn nộ của Yatsugai.

Akaishi đã uống cạn một lít sữa.

“Đúng là lợi hại thật.”

“Cảm ơn.”

Akaishi vứt rác vào thùng, rồi lại bắt đầu quan sát tình hình của Sakurai và Mizuki.

Lúc này, Sakurai đã vào trong tiệm, khác với lúc trước, giọng nói của họ đã không còn nghe thấy nữa.

“Tò mò thật không biết họ đang nói gì…”

Yatsugai trán túa mồ hôi lạnh, tiếp tục căng thẳng nhìn chằm chằm hai người.

Nhưng Akaishi đã đoán được đại khái diễn biến sự việc.

Đầu tiên, giả sử là Sakurai hẹn Mizuki ra ngoài hẹn hò.

Xét đến ham muốn xây dựng harem của Sakurai, điều này hoàn toàn không thể.

Vì vậy, Sakurai chắc chắn cần một cái cớ nào đó mới có thể hẹn Mizuki ra ngoài.

Akaishi nhìn Yatsugai.

“Cậu có từng nghe nói Sakurai có em gái không?”

“Ể………… À, có nghe nhưng chuyện đó thì sao chứ.”

Bingo rồi.

Akaishi lúc này đã tin chắc giả thuyết của mình là đúng.

“Cậu có biết sinh nhật em gái Sakurai không?”

“Ể…… Tớ không biết.”

“Vậy Mizuki là bạn thanh mai trúc mã của Sakurai à?”

“Nhắc mới nhớ, hình như Sousuke có nói Shiorin là bạn thanh mai trúc mã của cậu ấy……”

Chắc chắn rồi.

Sakurai hẳn là muốn nhờ Mizuki chọn giúp quà sinh nhật cho em gái, Akaishi tin chắc vào suy đoán này của mình.

Tuy cũng có thể nghĩ ra cái cớ “luyện tập diễn xuất”, nhưng lần này không hợp tình huống lắm, căn bản không có lý do gì gọi là “luyện tập diễn xuất” cả.

Ngoài ra, tuy “giả làm bạn trai” cũng là một mô-típ kinh điển của romcom, nhưng xem ra cũng không cần thiết đến mức đó.

Trong romcom, em gái thường là một nhân vật không thể thiếu. Hầu hết các nam chính romcom đều hết mực yêu thương em gái mình, và đa số các cô em gái cũng hết lòng yêu mến anh trai.

Từ góc độ romcom mà xét, Sakurai chắc chắn sẽ muốn người bạn thanh mai trúc mã Mizuki giúp chọn quà sinh nhật cho em gái.

Đây là cái cớ cậu ta dùng để giải thích cho việc gặp gỡ Mizuki.

Akaishi đưa ra kết luận trong đầu.

“Sakurai có lẽ đã nhờ Mizuki đến để giúp chọn quà sinh nhật cho em gái cậu ấy.”

“……? Sao cậu biết được.”

Yatsugai lộ vẻ kinh ngạc.

Akaishi cạn lời trước sự ngốc nghếch của cô ấy.

Có điều, cậu không thể nói thẳng rằng “Bởi vì các cậu giống như nam nữ chính và harem trong romcom vậy”.

Như vậy thì mỉa mai quá. Nếu ám chỉ đối tượng trong lòng Sakurai ở ngay trong harem, và mỗi người trong harem đều thích cậu ta, thì bọn họ hẳn sẽ nảy sinh địch ý với Akaishi nhỉ.

Mãi mới xây dựng được harem.

Mãi mới hòa hợp vui vẻ được với đám “thuộc hạ”, lại bị đẩy vào tình thế khiến tất cả bọn họ nảy sinh ý thức đối địch trong tình yêu.

Dù họ có thật sự nghĩ vậy cũng không có gì lạ.

Vì vậy, Akaishi giữ im lặng.

“Là trực giác và năng lực quan sát của tớ.”

Cậu lấp liếm cho qua chuyện như vậy.

“Vậy à… Thôi kệ, cứ tiếp tục theo dõi thì sớm muộn gì cũng biết thôi… A.”

Sakurai và Mizuki đang vui vẻ trò chuyện đứng dậy.

“Chúng ta bám theo!”

Akaishi và Yatsugai cũng đứng dậy, bám sát theo hai người.

“Rạp chiếu phim à…”

“Càng ngày càng giống hẹn hò…”

Akaishi và Yatsugai đến rạp chiếu phim.

“Làm sao đây? Không biết Sakurai định xem phim nào nhỉ?”

“Đợi chút.”

Yatsugai lặng lẽ lấy điện thoại ra, khởi động “Tweek”. Vào tài khoản của Sakurai, lướt xem trạng thái của cậu ấy.

“Để tớ xem… Cậu ấy hình như định xem phim kinh dị. Tên là ‘Cánh chim trắng cuồng loạn’ thì phải.”

“Cái đó cũng được đăng lên à?”

“Đúng vậy!”

“Vậy à…………”

Diễn biến này cũng trơn tru quá rồi, cứ như thể họ cố tình đăng trạng thái để người khác tiện bề theo dõi vậy, khớp đến từng chi tiết.

“A, Shiorin cũng đăng là xem cùng phim đó. Chắc chắn rồi nhỉ.”

Như thường lệ, Mizuki cũng theo thông lệ đăng trạng thái.

“…………”

Akaishi lẳng lặng gật đầu.

Lúc này cậu đã không muốn tìm hiểu sâu thêm nữa.

Akaishi tạm thời từ bỏ việc suy nghĩ.

Để không bị Sakurai phát hiện, Akaishi và Yatsugai quyết định cũng đi xem bộ phim đó.

Trong rạp chiếu phim, đột nhiên vang lên tiếng la hét thất thanh của khán giả.

“Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”

Mizuki ngồi ở phía đối diện xéo với Akaishi và Yatsugai, dựa vào vai Sakurai, Sakurai cũng nhẹ nhàng ôm lấy vai Mizuki.

Còn Akaishi——

“Ố ồ ồ ồ…”

Bị những tình tiết trong phim làm cho choáng ngợp.

Yatsugai không có hứng thú lắm với phim kinh dị.

Dẫu vậy, cái tính cách có phần vô tư lự của Yatsugai tuy khiến cô nàng sợ phim kinh dị, nhưng lại không đến mức phải ôm chầm lấy người bên cạnh như bao người khác.

“Mà, đúng là đáng sợ thật.”

‘Cánh chim trắng cuồng loạn’ là một bộ phim kinh dị vượt xa dự đoán của Yatsugai.

Đôi chân cô bất giác run lên bần bật, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Dẫu vậy, cô nàng vẫn tỏ ra như không có chuyện gì to tát, tiếp tục nhồm nhoàm bỏng ngô.

Yatsugai đột nhiên nhìn sang Akaishi, phát hiện cậu đang hoàn toàn tập trung nhìn màn hình, thậm chí còn hơi rướn người về phía trước, như thể đắm chìm trong thế giới của bộ phim.

Cô khẽ bắt chuyện với Akaishi:

“Thì ra cậu cũng thích xem phim à. Tớ cứ ngỡ cậu sẽ nói ‘Mấy thứ hư cấu toàn là phí thời gian’ cơ đấy.”

Akaishi cau mày, quay đầu nhìn cô.

“Tớ nào có nghĩ vậy. Dù đúng là tớ chẳng mấy khi chủ động tới rạp, nhưng một khi đã tới rồi thì đương nhiên phải thưởng thức chứ. Đã mất công tới rồi, nếu không xem cho ra trò, chẳng phải quá lãng phí sao?”

“Ra vậy…”

Yatsugai tỏ vẻ đã hiểu, lại nhìn về phía màn hình.

Cô bắt đầu ngẫm nghĩ về con người thật của Akaishi.

Cô thấy Akaishi lúc này dường như có chút gì đó khác biệt với một Akaishi lý trí, lạnh lùng, thậm chí gần như vô cảm mà cô vẫn hằng biết.

Cô bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải mình đã hiểu lầm Akaishi không.

Yatsugai lúc này dường như đã chạm khẽ vào bản tính ẩn sâu bên trong Akaishi.

Akaishi tuy luôn đưa ra những phán đoán lý trí, nhưng sâu thẳm trong lý trí của cậu, thực ra cũng giống như người bình thường, tận hưởng các tác phẩm giải trí. Cậu cũng muốn được cùng bạn bè chụp một kiểu ảnh selfie dưới tán anh đào rực rỡ rồi đăng lên “Tweek”; cũng muốn được thỏa sức vui đùa cùng chúng bạn, tận hưởng trọn vẹn những tháng ngày thanh xuân.

Yatsugai cảm thấy dường như mình vừa chạm đến một mảnh nhỏ nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn Akaishi, hay nói đúng hơn, chỉ là một góc rất nhỏ nơi bề mặt thế giới nội tâm của cậu mà thôi.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận