Quyển 1: Phần hoạt động của nữ chính romcom
Chương 15: Bạn có thích đến thăm nhà không? (1)
0 Bình luận - Độ dài: 1,744 từ - Cập nhật:
Sau khi Yatsugai đi rồi, Akaishi về đến nhà liền nằm vật ra giường, nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay.
“Akaishi, mai đến nhà tớ.”
Câu nói này khiến Akaishi thấy khó hiểu, cậu hoàn toàn không tài nào hiểu nổi tại sao Yatsugai lại đột nhiên nói ra những lời như vậy. Dù cậu đã cố gắng suy nghĩ, nhưng vẫn chẳng thể tìm ra câu trả lời.
Cậu thầm đoán trong lòng, lẽ nào việc mình để Yatsugai và Sakurai ở lại một mình, còn bản thân thì xuống ở trạm kế tiếp, đã khiến Yatsugai cảm thấy tự ti chăng? Nhưng cậu không hiểu rõ tính cách của Yatsugai lắm, nên quyết định không nghĩ nhiều nữa.
Akaishi trở mình, lấy điện thoại từ trong cặp sách ra rồi mở lên.
“Biết làm sao giờ……”
Yatsugai ở trong phòng mình, mắt dán chặt vào điện thoại, khẽ lẩm bẩm.
Cô cảm thấy rằng, đã lỡ miệng bảo Akaishi đến nhà mình rồi thì không thể rút lời lại được nữa.
Nếu giờ mà liên lạc với Akaishi bảo rằng “thôi, không có gì đâu”, thì có thể bị cậu ấy hiểu lầm là mình có cảm tình với cậu ta. Thậm chí có thể bị coi là đã lấy hết can đảm để mời đến nhà, nhưng sau đó lại thấy xấu hổ mà đổi ý.
Yatsugai nghĩ rằng, nếu mình không tỏ ra như thể đã có dự tính từ trước, thì có thể sẽ khiến Akaishi hiểu lầm. Cô cố gắng hết sức để nghĩ ra lý do mời Akaishi đến nhà.
Đủ mọi cuộc tranh luận nổ ra trong đầu, cô cân nhắc xem lý do nào là phù hợp nhất.
“Ư ưm~~~~~~~~~~~~~~~~~……”
Thế nhưng, cô vẫn chẳng tìm được lý do nào, nhất thiết phải mời Akaishi đến nhà mình cả.
Vì đã trao đổi phương thức liên lạc rồi, nên thực ra cũng không cần thiết phải gặp mặt. Nhưng nếu thật sự muốn gặp, thì dường như chỉ có thể viện cớ vào tiến triển giữa mình và Sakurai. Điều kiện giữa hai việc này khiến cô rơi vào thế bí.
“Làm sao đây……”
Nghĩ tới nghĩ lui, Yatsugai vẫn không tìm ra được câu trả lời. Cô cảm thấy mình thật vô dụng, bất giác tự nói một mình.
Nếu không mau chóng liên lạc, có thể sẽ bị Akaishi nghĩ rằng mình rõ ràng không có lý do gì lại rủ cậu ấy đến, cô lạc lối trong mớ bòng bong không hồi kết này.
“Aaaaaaa——————, mình phải làm sao đây——————!”
Yatsugai lăn qua lăn lại trên giường, nhắm mắt ôm đầu khổ não.
Đột nhiên, cô dừng lại, quyết định hít một hơi thật sâu trước đã.
“Hít——thở——hít——thở——”
Sau khi hít thở sâu, một vật bất ngờ lọt vào tầm mắt Yatsugai.
“Đây là……”
Cô nhìn thấy hộp cơm bento đã mua khoảng nửa năm trước. Lúc đó, một tia sét lóe lên trong đầu Yatsugai.
“Chính nó!”
Cô bật mạnh người dậy, lập tức mở điện thoại.
“Tớ muốn làm bento cho Sousuke, nhưng mà tớ nấu ăn không giỏi lắm. Ngày mai cậu dạy tớ nấu ăn nên đến nhà tớ đi, nhé!”
Yatsugai gửi tin nhắn cho Akaishi qua ứng dụng SNS “Kaofu”, rồi đặt điện thoại xuống, thở phào một hơi thật dài.
“Phù~~~~~~~~~~~”
Cô nghĩ bụng chắc làm vậy thì sẽ không bị cậu ấy thấy mình hơi kỳ quặc vì liên lạc muộn nữa đâu nhỉ, rồi yên tâm nằm lại xuống giường.
Pí loon.
“Oái!”
Yatsugai giật nảy mình vì tiếng chuông báo tin nhắn trả lời bất ngờ vang lên ngay khi vừa nhắn xong, cô vội vàng nhìn vào điện thoại.
“Không phải là tôi thì cũng được chứ gì. Bảo mẹ hay bố cậu dạy cho ấy.”
Nội dung tin nhắn trả lời y như dự đoán, Akaishi không có ý định đến.
Đọc được tin này, Yatsugai càng chau mày chặt hơn.
“Gì chứ, cái tên này, hoàn toàn không bị sự dễ thương của mình thu hút gì cả, tức chết đi được!”
Yatsugai tức giận nhấn mạnh vào điện thoại, gửi thêm một tin nhắn nữa.
“Bố tớ không biết nấu ăn, còn mẹ tớ thì bận lắm không có thời gian đâu.”
Yatsugai lườm điện thoại, chờ tin nhắn phản hồi.
“Vậy thì tham khảo trên mạng ấy. Dạo này trên mạng cái gì cũng có mà.”
“Hảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa⁉”
Trước tin nhắn trả lời chẳng ăn nhập gì này, Yatsugai càng thêm tức tối.
“Tớ có muốn hỏi cái này đâu! Tớ hoàn toàn không muốn hỏi chuyện này!”
Yatsugai gần như gào lên mà nhắn lại.
“Cậu ấy, nếu có người bảo ‘tớ muốn giỏi thể thao hơn, dạy tớ đi’ thì cậu cũng nói ‘xem trên mạng đi’ hả⁉ Nếu trên mạng làm được mọi thứ thì cần gì huấn luyện viên nữa chứ!”
Dù cũng cảm thấy hình như mình nói hơi lạc đề, nhưng cô vẫn cứ thế gửi đi.
Pí loon.
“Cũng có lý.”
“Đấy thấy chưa!”
Nói lý lẽ thắng được một Akaishi theo chủ nghĩa logic, cô vênh mặt lên tự đắc.
Tiếp đó, tin nhắn lại được gửi đến.
“Mà, dù lạc đề thật. Tôi nấu ăn cũng không giỏi đâu nên cậu nhờ bạn bè dạy cho đi. Với lại, tôi với cậu là con trai với con gái mà.”
“Hảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa⁉”
Akaishi biết thừa là cô chẳng có bạn là nữ nào thân đến mức có thể thoải mái rủ đến nhà chơi, nên khi bị cậu ta khơi lại mặc cảm của mình, Yatsugai cuối cùng cũng nổi trận lôi đình. Và cô cũng tức điên lên với Akaishi, người dường như đang né tránh qua lại với mình chỉ vì lý do khác biệt giới tính “con trai với con gái”.
Yatsugai không hiểu. Cô không thể hiểu nổi tại sao Akaishi lại né tránh mình đến vậy.
Cô cảm thấy khó chịu. Từ tận đáy lòng, vô cùng khó chịu.
Yatsugai muốn Akaishi hiểu rằng, chỉ vì mình có cảm tình với Sakurai, mà Akaishi lại vin vào cái cớ “nam nữ khác biệt” để từ chối mình, là một chuyện nhục nhã đến nhường nào.
Yatsugai mặc cho cơn giận của mình tuôn trào, gõ tin nhắn trả lời như thể trút ra bao nhiêu cảm xúc oán hận cuộn xoáy trong lòng.
“Tớ đã bảo là tớ không có bạn nữ nào rồi còn gì! Cậu đúng là cái đồ gì vậy hả! Một mỹ thiếu nữ bảo đến nhà chơi thì phải vui vẻ mà đến chứ!
Cậu thật sự rất đáng ghét! Cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế! Cậu có biết mình đang làm gì không! Cứ lần nào cũng trả lời loanh quanh cho qua chuyện, cậu làm tớ phát cáu đấy!
Tớ đang nghĩ gì, cậu hoàn toàn không hiểu sao⁉ Chính vì cậu như thế nên mới không có bạn bè đấy! Không nghĩ là vì con gái nên phải đối xử dịu dàng hơn à⁉
Ý cậu ngầm nói là tớ không có sức hấp dẫn, đúng không hả⁉ Tức chết đi được! Cậu chỉ cần nói ‘tớ sẽ đến’ mà không cần suy nghĩ gì là được rồi! Ngốc hả⁉
Gì!? Sao hả? Việc tớ thích Sousuke làm cậu khó chịu đến thế cơ à!? Nên cậu mới cứ gửi mấy tin nhắn kiểu gây khó dễ thế này phải không!?
Cậu hoàn toàn không hiểu được cảm xúc của người khác à⁉ Đầu óc cậu có vấn đề rồi đấy! Cứ lúc nào cũng chủ nghĩa hiệu quả, lúc nào cũng suy nghĩ ích kỷ nên cuộc đời cậu mới chẳng ra sao cả! Từ trước đến giờ cuộc đời cậu có cái gì suôn sẻ chưa hả⁉ Cái gì cũng thế, thế giới này không phải cứ suy nghĩ ích kỷ như cậu là mọi chuyện sẽ ổn đâu!
Thực tế là, ngay cả bây giờ cậu cũng đang làm tớ khó chịu đấy thôi! Thế nên cậu mới mãi chẳng có bạn bè gì cả! Ở trường vào giờ cơm trưa cậu cũng toàn đi đâu đó một mình đúng không⁉ Chắc lại trốn vào nhà vệ sinh ăn cơm một mình cô đơn chứ gì⁉ Thế nên cậu mới tệ hại như vậy đấy.
Cái đồ sống như một cái máy, chẳng biết nghĩ cho cảm xúc của người khác như cậu thì cả đời này cũng chẳng khá lên được đâu, ĐỒ NGỐC!!!!!!”
Yatsugai gần như gào thét mà gõ ra những dòng chữ này, một mạch gửi hết cho Akaishi với đầy bụng ấm ức.
“Ha à………………”
Cuối cùng cô cũng trút hết được cảm xúc của mình ra, cả người nhẹ nhõm hẳn, tâm trạng dường như cũng được giải tỏa.
Cô nhìn những dòng tin nhắn dài dằng dặc trên điện thoại, phát hiện ra chữ mình gõ nhiều đến mức phải cuộn mấy lần mới xem hết được. Không ngờ cảm xúc của mình lại có thể viết ra nhiều đến thế, chính Yatsugai cũng thấy ngạc nhiên.
Nhìn vào “Kaofu” trên điện thoại, đã có dấu báo “Đã đọc” tin nhắn của mình. Yatsugai thầm nghĩ, chắc Akaishi sẽ trả lời sớm thôi. Thế là cô đặt điện thoại xuống, thở phào một hơi.
Năm phút trôi qua.
“Lâu thật nhỉ…… Hay là mình viết hơi nhiều quá rồi.”
Vẫn chưa có tin nhắn trả lời từ Akaishi.
Mười phút trôi qua.
“Chắc là mình viết nhiều quá rồi hả?”
Ba mươi phút trôi qua.
“Đúng là hơi lâu quá rồi đấy⁉ Tên đó đọc chậm đến mức nào vậy chứ!”
Một tiếng đồng hồ trôi qua.
“Tên đó chắc chắn cũng đang viết một tin nhắn trả lời rất dài, nên mới tốn nhiều thời gian như vậy! Mình cũng đã tốn rất nhiều thời gian, cho nên chuyện này cũng là đương nhiên thôi! Đương nhiên!”
Yatsugai vừa lẩm bẩm một mình, vừa nhận ra suy nghĩ và lời nói của mình không hề nhất quán.
Cô biết rõ rằng, Akaishi không thể nào trả lời một tin nhắn dài như vậy được. Cô hiểu rất rõ, một người lý trí như Akaishi, sẽ không bao giờ bốc đồng viết một tin nhắn dài lê thê như cô.
Thời gian đã hơn bảy giờ tối, Yatsugai quyết định đi ăn cơm trước đã.


0 Bình luận