Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03 : Những cơn mưa sau tuổi 18

Chương 26: BỮA CƠM CHIỀU CUỐI NĂM

0 Bình luận - Độ dài: 1,887 từ - Cập nhật:

-Dạ con chào ông ạ!

Hoàng Linh đỡ lấy ông tôi, cả hai cầm tay nhau hỏi han bầu không khí hoà hợp đến kỳ lạ. Cứ có cảm giác con bé mới là cháu nội ông chứ không phải tôi vậy. Chào hỏi ông nội xong Hoàng Linh lại mỉm cười thật tươi với dì Chín:

-Dạ con chào dì Chín ạ. Con có tự ý chuẩn bị thêm vài món mong cô không trách con nhé cô...Hihi!

Hoàng Linh chào hỏi hết người này tới người khác trong nhà, còn tôi làm phu khuân vác đống đồ của con bé vào nhà ăn.

Ban nãy đóng gói số đồ ăn Hoàng Linh chuẩn bị mang đi, nhìn số túi lớn nhỏ mới nhận ra cái xe máy của tôi chở nào cho hết. Đành vứt xe lại lấy xe hơi nhà con bé đi.

-Con lên là được rồi còn chuẩn bị chi cho cực. Con cháu trong nhà cả mà. Khà Khà! -Ông nội tôi nhìn con bé xem ra càng ngày ưng ý.

-Dạ. Con cháu trong nhà nên con tự ý chuẩn bị vài món. Hy vọng hợp khẩu vị nhà ta ạ!

Trong phòng bếp lúc này bày biện bao nhiêu là thứ, dì Chín và Hoàng Linh tất bật chuẩn bị. Còn tôi bất đắc dĩ thành người thừa.

Tôi vào bếp bị Hoàng Linh đuổi ra ngoài ngồi uống trà cùng ông nội. Ra ngoài uống trà cùng ông nội lại bị đuổi vào bếp phụ Hoàng Linh. Trẫm buồn, trẫm tủi.

Tôi đành vào bóp chân cho bà Nội một lúc, sau đó bế bà lên xe đẩy vào phòng bếp xem đứa cháu dâu hờ tất bật chuẩn bị. Có bà nội cạnh Hoàng Linh liền không đuổi tôi ra nữa.

Chạy ngược chạy xuôi con bé đều cố bắt chuyện với bà. Đôi mắt bà nội đục ngầu lặng lẽ quan sát tất cả thỉnh thoảng bà nở nụ cười hồn nhiên khiến tôi xé lòng. Tôi không rõ lúc này trong lòng bà có vui hay không?

Trong căn nhà tổ chiều 30 không khí Tết ấm cúng. Ông nội ngồi uống trà, kiểm tra lại chồng bánh chưng mới gói. Bác Quyết xếp lại đống củi khô chuẩn bị tối nấu bánh chưng. Ông bảo bác ăn tất niên với con cháu nhưng từ đầu chiều bác đã qua nhà soạn lặt vặt.

Hoàng Linh bày biện từng món ăn lên những chiếc đĩa sứ, siêu đất và cả mẹt tre lót lá chuối. Xôi gấc đỏ au ba tầng, chả cuộn trứng bắc thảo lá sen xếp cánh phượng, gỏi ngó sen cuộn hoa sắc màu tươi tắn của rau củ, thịt tôm hòa quyện trong từng cuốn nhỏ xinh, xếp hình cánh sen nở...Mùi trầm hương nhẹ nhàng trong không gian, quyện với hương đồ ăn lan toả khắp căn nhà.

Dì Chín cứ tấm tắc khen con bé làm tôi đang bóp chân cho bà cảm thấy vui sướng trong lòng.

Trong mùi trầm hương thoang thoảng không khí gia đình đoàn viên lan vào từng tế bào. Giá mà cuộc sống cứ mãi mãi thế này thì tốt biết bao.

-Cũng ổn hết rồi đó. Linh đi tắm rửa đi cho mát mẻ.- Dì Chín dịu giọng bảo với Hoàng Linh.

-Dạ thế còn lại dì soạn giúp con nhé. Con cảm ơn!

Hoàng Linh ra xe lấy túi quần áo rồi gọi tôi:

-Gia! Đi cùng tớ với!

Tôi liền xách túi lẽo đẽo theo sau nó về bên nhà. Vừa theo sau vừa cười tủm tỉm trêu chọc:

-Rủ tao đi tắm chung à?Haha!

Con bé lườm tôi, lại thêm một cú véo vào eo đau chảy nước mắt.

Tắm rửa xong xuôi Hoàng Linh thay quần áo, ngồi vào bàn trang điểm đơn giản. Lúc bước ra khoác thêm chiếc áo lông trắng mang đôi boot trông sang cả căn nhà.

-Cậu nhìn gì tớ vậy? 

-Nào có tao nhìn bức tường. Haha!

Hoàng Linh tủm tỉm cười nhìn tôi:

-Lại đây nào!

-Làm gì? Đừng làm gì tao nhá. Tao kêu lên đấy! 

Tôi giả vờ sợ hãi chọc nó cười khúc khích. Nụ cười híp mí khiến tim tôi như dừng lại một nhịp.

-Chụp hình với tớ đi!

Hoàng Linh kéo tôi sát cạnh chu môi, phồng má chụp chung mấy tấm đăng facebook rồi cả hai dắt nhau đi qua nhà tổ.

Ném cái áo khoác lông sang cho tôi con bé đi vào căn bếp, như một phép màu một lát sau chiếc bàn giữa nhà đã đầy áp các món ăn bắt mắt. Tôi nhìn sơ tổng cộng phải tầm mười hai món, tất thảy được trang trí cắt tỉa cầu kỳ toả hương thơm sực nức.

Ông nội khen ngợi con bé nhiều bao nhiêu thì lại dìm tôi bấy nhiêu. Bao nhiêu chuyện ngày bé đái dầm, khóc lóc ông kể ra bằng hết. Cả gia đình sáu người ngồi quanh chiếc bàn lớn vừa ăn uống vừa nói chuyện không khí hoà hợp. Hoàng Linh liên tục gắp thức ăn cho mọi người. Ông nội cười lớn rồi lại gắp cho con bé miếng chả phượng, giọng ông trầm ầm:

-Ăn đi cháu, ăn đi! 

Ông nội lại nhìn sang tôi:

-Gia con ngồi bên để ý gắp cho Linh!

Đứa cháu được nhặt ngoài bụi tre lúc này nhìn cả nhà gắp qua gắp lại mà quên luôn mình.

-Hihi!!! Của cậu đây.- Hoàng Linh gắp đồ ăn cho tôi rồi cười khúc khích. Mọi lần nó gỡ cho tôi từng miếng cá đút tận miệng cơ, nhưng hôm nay trước mặt người lớn trong nhà con bé giữ ý. 

Ngoài kia gió vẫn khẽ vờn qua cành mai được nội uốn làm ba tầng, từng đám cánh hoa rơi theo gió tạo thành cơn mưa hoa trải vàng trên sàn gạch. Trong căn nhà tổ bữa tiệc cuối năm diễn ra trong không khí ấm cúng của chiều 30.

Ăn uống xong xuôi tôi ra xe ngồi đợi, Hoàng Linh lễ phép chào Ông bà phía bên trong. Con bé ôm bà nội tình cảm lắm, ông nội dặn dò con bé điều gì đó khá lâu.

-Con chào nội! Con chào dì con về ạ!

Xe chạy chầm chậm trên con đường làng, hai bên đường ngập tràn ánh sáng của những cây nêu được trang trí thêm đèn nháy tạo nên một cảnh tượng cứ ngỡ như cả dải ngân hà sà xuống. Trong không khí se lạnh tôi mải mê ngắm nhìn, mùi thơm của em thoang thoảng, bất giác trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc vô bờ. 

-Gia nhìn kìa. Đẹp quá cậu ơi!!! -Con bé đem điện thoại ra quay lại rồi hướng về phía tôi:

-Sắp sang năm mới rồi cậu ấy có lời nhắn gửi nào cho Linh xinh gái không?

-Đừng quay mặt ấy. -Tôi nhỏ giọng nhắc nhở.

-Hihi! -Hoàng Linh tủm tỉm cười ra hiệu cho tôi nói.

-Hello! Hello! Chào tất cả mọi người, hôm nay tôi mới ăn cơm tất niên cùng Linh xinh gái về.

-Chúc chúc đi...- Hoàng Linh mớm lời.

-À! Còn mấy tiếng nữa là hết năm 2011 sang năm 2012 chúc Linh xinh gái mỹ mạnh hạnh thành. Luôn vui vẻ xinh đẹp và hết ế nha! hahaa!  Tốt nhất kiếm được anh người yêu tuyệt cà là vời như tôi.

Hoàng Linh bỉu môi đưa camera hướng về con bé. Cố căn góc trên cao xuống sao cho mặt Vline nhất có thể:

-Hi! Chào mọi người! Mình là Linh Tây, mình vừa ăn tất niên từ nhà Đặng Gia về. Không khí bữa cơm ngày 30 rất tuyệt vời mọi người ạ. Để một lát nữa mình sẽ đăng ảnh mâm cơm mình đã chuẩn bị cho đêm 30 mọi người xem nhé!

-Ngay lúc này các bạn chắc cũng đang vui vẻ bên gia đình đúng không? Sang năm mới chúc tất cả mọi người luôn vui vẻ hạnh phúc bên người thân yêu! Chúc đứa bạn thân của tôi trưởng thành hơn, sớm gặp được một cô người yêu tuyệt vời như tớ. Hihi!

Chào mọi người nhaaa!

Bye bye!!!

-Ủa? đăng lên zing me hả? -Tôi ngó sang thấy con bé gõ gõ gì đó.

-Kệ người ta hihi!

Trên đường Hoàng Linh cứ hát vu vơ bài của Hiền Thục:

"Có những lúc em mơ 

tình ta mãi không xa rời,

Và có những em mơ 

bên anh cùng nhiều sao rơi!"

Con bé lúc này lại làm tim tôi đập xốn xang, cảm tưởng như có ngôi sao nào đó vừa mới đáp xuống cạnh bên. Có điều gì đó thôi thúc tôi chạm vào em ấy.

Tới lối rẽ tôi cố tình đi đường tắt để vào nhà em. Đoạn đường này vắng vẻ chẳng có nổi đèn đường tôi dừng xe ngay con đường nhỏ kế bên hông khu vườn nhà, đèn xe vụt tắt. Vài cành hồng leo sà xuống sát ô cửa kính trên cánh hoa phủ đầy hương sương.

Không khí trong xe có phần ngại ngùng, Hoàng Linh lúc này có lẽ cũng nhận ra điều đó. Con bé im lặng, tay vân ve mép váy mải mê ngắm cành hồng. Ngay lúc này có lẽ em cũng giống tôi chờ đợi một điều gì đó sẽ đến. Có cả vạn lời nói từ trong trái tim thôi thúc...

-Về tới nhà mất rồi!

-Ò!!! -Hoàng Linh ò một tiếng, giọng ngọt ngào dễ thương làm sao khiến tôi lặng người một giây.

-Đoạn đường hôm nay ngắn hơn mọi lần thì phải!

-Hihi! -Hoàng Linh quay sang nhìn tôi cười...Tay em vẫn vân ve mép áo rồi hỏi tôi:

-Có gì muốn nói với tớ không?

-Không!- Tôi nghĩ một đằng trả lời một nẻo.

-Ò..Thế vào nhà thôi!

Vào nhà mẹ em vẫn đang ngồi xem báo cáo... Mẹ Hoàng Linh thuộc kiểu người tham công tiếc việc 30 Tết rồi còn chẳng thư thái được.

-Con chào mẹ!

Bà tháo gọng kính đặt xuống nhìn hai chúng tôi cười:

-Hai đứa về rồi đó à!

-Bình Bình- An An về rồi à mẹ?

-Hai đứa nó ngồi chờ anh chị mãi không được, về bên nhà rồi.

-Dạ!

-À! Gia trời mưa lạnh lắm con. Con cứ lấy xe đi về đi ra nào thuận tiện xuống đổi lại sau.

-Dạ thôi mẹ, chắc mai con xuống.

Tôi vào phòng, Hoàng Linh lúc này đang thoa kem, khẽ chạm tay lên mái tóc đen dài, đưa lên môi hương tóc thơm tràn vào từng tế bào. Chẳng hiểu sao tôi cứ bị ghiền mùi của con bé. 

Hoàng Linh cũng mặc kệ tôi nghịch tóc, những cử chỉ thế này bị hai chúng tôi xem là bình thường từ những năm tháng Trung học.

-Tao về nha!

-Cậu về cẩn thận. Về tới nhắn tin tớ!

Có lẽ có vạn lời muốn nói vẫn cứ để ở đó, có nhiều thứ cảm xúc linh thiêng hơn tình yêu mà đúng không?

Leo lên con xe quen thuộc, phóng như bay trong cơn mưa phùn nhẹ của những phút giao mùa cuối năm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận