Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03 : Những cơn mưa sau tuổi 18

Chương 13: CHÁU DÂU NỘI CHẤM

0 Bình luận - Độ dài: 1,983 từ - Cập nhật:

-Con chào dì, chào mẹ bọn con đi ạ!

-Tối gặp lại mẹ nhá. Bình Bình, An An tối về chị mua quà cho nhé...

Hoàng Linh leo lên xe, chúng tôi chào hai bác rồi chạy ra bên ngoài.

-Con gái lớn không giữ được rồi đấy. Nửa năm về có ngồi với mẹ được chút đã đi rồi.

-Con gái đi chơi với "bạn thân" đi nhé!!!

-Gia chạy xe cẩn thận nha con...

-Dạ!!!!!!!!!!! Tôi nói vọng lại.

Vừa ra khỏi cổng con bé Hoàng Linh lại ôm eo tôi chặt cứng. Tôi cũng chẳng thích lắm đâu nhưng vì chân nó dài nên miễn cưỡng cho nó ôm đấy. Hí Hí.

-Quà tao đâu?

-Quà gì? Mua mỗi quà cho ông bà thôi. Cậu còn chẳng bao giờ mua quà cho tớ. Hừ.

-Haha! Mà mua gì đấy?

-Hỏi chi? Con trai lắm chuyện.

-Ơ????

Một lúc sau cả hai về tới nhà tôi. Hoàng Linh túi lớn túi nhỏ đi sang bên nhà tổ chào hỏi ông bà.

Đó giờ tôi hay dắt người yêu lên nhà chơi lắm. Gần như quen cô nào cũng mang lên nhà học đánh vần, thế nhưng chẳng mấy khi dám mang sang nhà thăm ông bà. 

Ngay cả Đan Quỳnh hiện tại cũng thế. Ngoại lệ duy nhất chính là Mỹ Linh. Em ấy từng sang thăm ông bà cách đây 2 năm, cũng vào bếp nấu ăn với dì Chín chu đáo lắm luôn.

Ông bà tôi cũng không quá khó chuyện yêu sớm chỉ dặn tôi yêu đương cho đàng hoàng đừng làm con người ta tổn thương. Thế nên tôi chẳng dám đưa người yêu sang chơi vì thay người yêu như thay áo. Ông cụ mà biết kiểu gì cũng đánh tôi què chân.

Lần này chẳng hiểu nghĩ gì con bé Hoàng Linh đột nhiên đòi lên thăm ông bà. Ra thành phố lớn có lẽ con bé nay trưởng thành hơn nhiều..

Vào cổng ông nội thấy chúng tôi từ xa liền nhanh chóng mặc quần dài, áo sơ mi vào. Các cụ thế hệ trước lịch sự ý nhị lắm luôn.

Ông nội đã ngồi sẵn trên ghế chờ chúng tôi vào.

-Dạ con chào ông ạ. Con là Hoàng Linh bạn của Gia ạ. 

-Ừ. Con ngồi chơi.

-Dạ. Con thường xuyên nghe Gia kể về ông bà. Hôm nay gặp ông thấy ông trẻ hơn tuổi lắm luôn ạ.

-Khà khà! Ông già rồi. Tuổi này trẻ trung gì nữa. Con nhà ở đâu nhỉ?

-Dạ con ở khu phố 2, chỗ khu đô thị TT chạy vào ạ.

-Vậy à. Ở khúc đó con biết ông An cũng tầm tuổi ông lính chiến về hưu không?

-Dạ. Ông An đại tá về hưu phải không ạ?

-Đúng rồi. Vợ An y tá mà mất năm trước rồi.

-À. Dạ biết ạ. Cách nhà con 3 căn nhà ạ.

-An là lính cũ của ông. Xưa hai anh em thân nhau lắm. Đợt rồi hai anh em đi thăm lại chiến trường xưa. Tuổi này đồng đội về với Bác Hồ gần hết cả rồi. Còn có mấy anh em.

-Dạ, ông còn khoẻ lắm luôn ạ.Hihi.

Hai ông cháu cứ ngồi trò chuyện như thể thân quen lâu ngày. Tôi ngơ ngác nhìn Hoàng Linh. Lâu lâu nó lại quay quà nhìn tôi cười. Giờ mới biết con bé nói chuyện với người lớn tuổi hợp thế đấy.

Biết vậy xưa đã đem nó lên nhiều...

Một lúc cô Chín mang trà với điểm tâm lên.

Hoàng Linh khéo léo pha trà cho ông. Gì chứ món này là chuyên môn của nó. Sau một năm ra Hà Nội xem ra vẫn chưa lụi nghề.

Dòng nước xanh ngọc từ từ chảy xuống chén nhỏ. Hương thơm hoa sen thoang thoảng. Hoàng Linh khéo léo đưa tới cạnh ông:

-Dạ cháu mời ông. Mời cô dùng trà ạ. 

Rồi nó quay qua nhìn tôi:

-Uống trà nè bạn! Hihi!

Ờ kìa!!! Nhà ông tao mà. Tôi nghĩ thầm.

Ông tôi thưởng trà rồi nhìn Hoàng Linh gật gù. Xem ra càng nhìn càng thuận mắt. Thế rồi ông nhìn sang tôi ánh mắt hài lòng.

-Ơ kìa! Ôngggggg. Nhầm nhầm rồi.

Tôi có cảm giác bất đặc dĩ mà chẳng dám nói ra. Xem ra phải tìm cơ hội dẫn Đan Quỳnh thăm ông sớm thôi.

Nói chuyện một lúc Hoàng Linh xin phép vào thăm bà nội. Bà tôi đợt này bệnh tình vẫn chẳng thuyên giảm. Căn bệnh trắng não khiến người phụ nữ thép năm nào trông giống như đứa trẻ.

Hoàng Linh đi theo dì Chín đi dọc hành lang vào một gian phòng lớn. Tôi ngoái đầu nhìn theo.

-Đi vào cùng em nó đi. Nhìn ngó gì!

Giọng ông tôi.

Tôi nở một nụ cười méo xệch rồi đi theo. Hoàng Linh ơi mày hại bạn thân mày rồi.Huhu! Cứ thế này Đan Quỳnh tới không biết ông có đánh gãy chân tôi không...

Khẽ thở dài bước vào phòng, con bé đang vừa bóp chân cho bà nội vừa dỗ dành. Dì Chín bên cạnh có vẻ ưng lắm. 

Khung cảnh trong phòng lúc này hài hoà làm sao.

Bất giác tôi chợt đau lòng. Ở cái tuổi này người ta đã có chắt bế gia đình tứ đại đồng đường rồi.

Còn tôi là cháu đích tôn mà mới tý tuổi đầu. Giá mà tôi kết hôn sớm hơn thì trước lúc thần trí bà mơ hồ đã được trông thấy mặt cháu dâu rồi.

Mắt tôi ướn ướt, nhớ lúc bé bà hay trêu tôi:

-Xưa bà chăm bác anh, bố anh. Giờ bà chăm anh. Sau này con anh cứ để bà chăm luôn thể.

(Viết đến đây không cầm được nước mắt. Bệnh của bà năm đó bác sĩ bảo giống chứng bệnh tâm lý nhiều hơn. Năm xưa giả như tôi bớt quậy, hay kết hôn sớm có cháu dâu ngoan ngoãn thế này biết đâu lại không phát thành ra thế này.)

Hoàng Linh ngoan ngoãn chào ông tôi. Ông gật đầu ra chiều ưng lắm. Bộ trà cụ con bé mua ông từ chối mãi nhưng xem ra được nhận quà từ cháu dâu (do ông tự nghĩ) hài lòng lắm.

-Gia nó lông bông lắm. Toàn để ông bà lo lắng thôi. Sau này cháu quản lý nó hộ ông.

-Dạ. Ông cứ yên tâm ạ.Cháu chào ông hai đứa sang bên nhà chơi thêm tý rồi về dưới nhà ạ.

-Hai đứa đi đi. Có dịp nhớ lên thăm ông thường xuyên nhé...

Dưới tán cây trà cổ thụ, tôi lim dim gối đầu lên chân Hoàng Linh tận hưởng làn gió mát lành. Con bé khẽ nghịch lên mái tóc tôi, hai đứa im lặng tận hưởng bầu không khí này.

-Ông cậu dễ mến nhỉ?

Một lúc lâu sau Hoàng Linh đột nhiên hỏi tôi.

-Muốn làm cháu dâu luôn hả Linh? Tao thấy ông chấm mày luôn rồi đó. Khổ tao chưa?

-Sao khổ? Cậu trách tớ?

-Thì mày làm thế mai mốt Đan Quỳnh lên lỡ ông đánh què chân tao sao?

Đang nói dở chừng nhìn ánh mắt nó ầng ậc nước tôi liền ngậm miệng.

-Ơ! Sao thế? Tao nói sai gì à.

-Không!

-Không sao mày khóc?

-Không! Không khóc. Bụi!

-Ờ! 

Tôi yên tâm lim dim gối đầu ngủ tiếp.

Trong mơ màng tôi nắm lấy tay con bé ôm vào lòng chìm sâu vào giấc ngủ.

Mùa hè đầu tiên rời xa mái trường THPT, đối với đám trẻ ngày đó những người bạn chung lớp ngày cấp 3 quý lắm. Ra thành phố lớn lạ nước lạ cái chưa quen biết quá nhiều. 

Đại học đề cao tính tự lập nhiều hơn, ai cũng đã lớn thế nên thật khó để có tình bạn thân thiết không vụ lợi như dưới bóng mái trường Trung học.

Lớp chúng tôi có một nhóm trên facebook. Năm đó khi ra trường, ngay sau lễ bế giảng tất cả mọi người đều được hướng dẫn lập facebook rồi thêm vào đấy. 

Kể cả những đứa ngày đó chưa có điện thoại cũng được tôi lập facebook hộ, ghi tài khoản mật khẩu ra mảnh giấy. Dặn nó mai mốt lên thành phố học Đại Học kiểu gì ba mẹ cũng mua cho điện thoại nhớ đăng nhập vào trò chuyện cũng mọi người.

Thỉnh thoảng tôi lại vào đọc những bài đăng trong nhóm than vãn về trường học mới khó kết bạn ra sao. Nhớ lớp cũ thế nào? Rồi chia vui cùng nhau những thành tích học tập.

Mùa hè năm đó, nhóm họp lớp trên Facebook rôm rả như một cái chợ phiên. Dũng Thiếu Gia và tôi đứng ra tài trợ và tổ chức. Chúng tôi chọn một căn nhà ven hồ, nằm giữa rặng núi xa, nơi có thể câu cá, cắm trại, nhóm lửa nấu ăn.

Lớp tôi có năm mươi đứa. Qua bao nhiêu ngày bàn bạc, tranh luận, dỗi hờn rốt cuộc cũng chốt được có hơn hai mươi người đồng ý tham gia. Thế là Dũng Thiếu Gia liền nảy ra ý định rủ thêm 12A1. Hai lớp học sát nhau với cả đám con ông cháu cha dân chơi bên A1 toàn anh em trong DK cả chứ xa lạ gì.

Tính thêm cả dâu rể số người tham dự hôm đó lên tới hơn năm mươi người. 

Ngày đó tôi từng nghĩ họp lớn mà được có hơn nửa lớp tham gia là ít,  nhưng càng về sau tôi càng hiểu rằng để gom lại được ngần ấy người giữa muôn vàn ngã rẽ cuộc đời là cả một điều diệu kỳ lắm rồi.

Ban đầu tôi dự định rủ Đan Quỳnh thế nhưng em ấy bận đi du lịch xuyên Việt cùng người nhà nên đành chịu. Nghe đâu có cả bà la sát Thu Phương là người bên nhà mẹ đẻ Đan Quỳnh.

Sáng sớm, sương còn chưa tan, ánh mặt trời lấp ló đằng Đông tôi đã chạy xe đi đón Hoàng Linh.

-A! Anh rể tới! Anh rể tới chị Linh ơi!

Bước vào nhà từ xa giọng Bình Bình - An An tíu tít. An An lao oà vào lòng đòi tôi bế, Bình Bình đứng nhìn tôi cười, cu cậu cũng muốn tôi bế lắm nhưng không giám dành với An An.

Hai đứa bé nó giống nhau lắm luôn, An An sinh trước mấy phút nghiễm nhiên thành chị. Bình Bình lớn hơn một tẹo nhưng ý trời đã định đành chấp nhận. Cậu em trai này xem thế chứ sợ chị gái một phép, có lẽ là khắc chế huyết mạch trong truyền thuyết.

-Bình Bình lại đây anh bế nào!

Cu cậu lúc này mới chạy oà tới.

Tôi hay tay bế hai thiên thần vẻ mặt vênh váo đi vào nhà. Cảm giác cứ như ông bố nhỏ bế con đi vào nhà gọi mẹ thấy lâng lâng sao í.

-Linh ơiiiii!

Tôi gọi lớn.

-Chị Linhhh ơiiiii!

-Chị Linh ơiiii anh rể tìmmmmmmm!!!

Hai đứa nhóc trên tay cũng ra sức hét ầm ĩ.

-Tớ thay quần áo trong phòng. Mấy cha mấy mẹ cho con thay xong ra liềnnnnn.

-Chị Linh trong phòng ngủ á anh.

Bình Bình bảo tôi.

-Hay anh vào trong kiếm chị đi.

An An phụ hoạ, mắt con bé có điều tinh quái.

Nói đoạn con bé tụt xuống, nó liếc mắt ngay lập tức Bình Bình cũng luyết tiếc rời tay tôi không dám hó hé.

-Anh rể vào đi! Bọn em ngồi đây chơi.

Đấy nhé! Do bọn trẻ bảo tôi mới vào đấy nhé. Có vấn đề gì mọi người làm chứng tôi L I Ê M.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận