Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03 : Những cơn mưa sau tuổi 18

Chương 07: GẶP GỠ ĐÁM BẠN ĐAN QUỲNH

0 Bình luận - Độ dài: 1,724 từ - Cập nhật:

Khi ánh chiều dần buông, mặt trời đỏ rực trôi dần xuống phía chân trời, ánh sáng cuối ngày vương vấn trên những tán thông già nơi khu rừng xa. Tôi rời nhà hướng về nơi ở của Đan Quỳnh.

Bánh xe lăn đều trên con đường quen thuộc, băng qua núi, lướt qua những cánh đồng lúa, rồi chầm chậm đi qua cây cầu sắt cũ nơi từng chứng kiến bao buổi chiều tôi đưa Như Quỳnh đi ôn thi.

Giai đoạn này gia đình Đan Quỳnh ở nhà thường xuyên nên tôi cũng khá ngại vào tận nơi đón em. Dừng lại nơi ngã tư tiểu khu Hoàng Sa tôi đứng chờ Đan Quỳnh.

Gió từ mặt sông thổi lên lành lạnh, mang theo một mùi hương hoài niệm. Chả hiểu sao tôi lại nghĩ tới Thu Phương. Bà La Sát là người tôi không muốn gặp nhất bởi kiểu gì cũng sẽ làm ầm nếu thấy chúng tôi hẹn hò.

Thế nhưng nhìn vào lối rẽ và nhà cô ả cứ thấy thân thuộc.

Thả trôi dòng cảm xúc miên man nhìn đám bèo hoa dâu lững lờ trôi theo dòng nước sông La.

-Ú Oà. Anh yêu chờ em lâu chưa!

Tôi còn đang lơ đãng giữa dòng suy nghĩ Đan Quỳnh đã đứng ngay trước mặt từ bao giờ.

Hôm nay em ăn vận đơn giản nhưng lại chẳng thể che giấu được nét quyến rũ vốn có. Chiếc quần jean ngắn, áo crop top để lộ vòng eo thon gọn với chiếc khuyên rốn lấp lánh. Khoác ngoài là chiếc áo jean bụi bặm.

Trong ánh đèn đường vàng nhạt, trông em cuốn đến kỳ lạ.

Tôi đội chiếc mũ full-face, trong khi Đan Quỳnh ngồi phía sau đội mũ lưỡi trai, mái tóc dài buông xoã.

-Anh yêu yên tâm chạy, từ khu trung tâm lên tận thị trấn biên giới này, giao thông em bao hết!

Đan Quỳnh nheo mắt tinh nghịch, giọng điệu lém lỉnh khiến tôi bật cười.

Sau khoảng 15 phút chạy xe, cả hai dừng lại trước một quán bar mang tên Thiên Thần.

Vừa bước xuống xe, Đan Quỳnh đã được nhân viên quán nhận ra và nhanh chóng dẫn vào tận khu vực VIP bên trong. Không khó để nhận ra em ấy là khách quen của nơi này.

Cánh cửa bar bật mở, ánh sáng mờ ảo hòa cùng tiếng nhạc điện tử sôi động dội. Không gian xa hoa với những ánh đèn laser quét qua sàn nhảy, phản chiếu lên những ly rượu sóng sánh trên bàn.

Tôi và Đan Quỳnh được dẫn thẳng vào theo lối đi riêng.

Bàn tiệc nằm ở vị trí trung tâm, ngay cạnh sàn nhảy, với tầm nhìn bao quát toàn bộ quán. Ghế bọc da cao cấp, ly pha lê lấp lánh, quầy rượu sau lưng bày đủ các loại.

Lúc này có hai cô gái ngoại hình xinh xắn cùng mấy gã đàn ông ngồi sẵn.

-Chào cả nhà mình ơi! Hey!

Đan Quỳnh ngay lập tức đưa tay chào hỏi, giới thiệu tôi với nhóm bạn.

-Ồ! Quỳnh công chúa này mang cả bạn trai tới cơ đấy.

-Đan Quỳnh có bắt nạt nhớ gọi cho em nhé chàng.

Ngay lập tức, đám chị em lao vào trêu chọc những câu bông đùa xen lẫn tiếng nhạc xập xình.

Tôi cũng chẳng ngại ngùng, mỉm cười chào mọi người rồi kéo ghế ngồi xuống sát bên Đan Quỳnh. Mùi nước hoa đắt tiền, mùi rượu mạnh và thoảng hương shisha quyện vào nhau tạo thành thứ không khí quen thuộc.

Vy cô gái váy đen trễ vai, mái tóc xoăn bồng bềnh tinh nghịch nâng chai rượu, rót ra ly rồi cười khúc khích:

-Vào ba ra bảy. Đi trễ thì chào bàn ba ly đi nào anh đẹp trai!

Đan Quỳnh lập tức lên tiếng.

-Thôi, anh ấy còn phải chạy xe về xa lắm. Chào bàn một ly là được rồi mọi người ơi!

Cả bàn cười ồ lên.

Một em xinh váy lụa ôm sát nở nụ cười tinh quái trêu chọc:

-Xem bênh người yêu dữ chưa kìa! Xa thế thì tối nay ở lại với Đan Quỳnh càng tốt đúng không? Haha!

Giữa tràng cười vui vẻ, chỉ có duy nhất một đứa trông có vẻ không mấy hào hứng. Gã thanh niên ngồi đối diện khẽ cau mày, khóe môi nhếch lên ánh mắt nhìn tôi địch ý.

Đan Quỳnh dường như nhận ra điều đó, em chậm rãi lên tiếng giới thiệu:

-Đây là anh Nam, trưởng phòng CS khu vực HS, cũng là bạn thân của anh trai em.

Rồi em quay sang tôi, giọng điệu dịu dàng nhưng có phần cố tình nhấn mạnh:

-Còn đây là Gia bạn trai em. Mai mốt có gì mong anh giúp đỡ nhé!

Gã Nam thoáng khựng lại nhưng rồi cũng lịch sự cố nở nụ cười, nâng ly lên. Hắn ta trông cũng còn khá trẻ đã leo lên tới chức này hẳn ông già ở nhà phải rất có tài.

Tôi gật đầu, đưa ly rượu lên nhấp nhẹ. Nam cũng nhếch môi cười nhưng tôi có thể thấy rõ ràng sự miễn cưỡng trong ánh mắt hắn. Bàn tay hắn siết chặt ly rượu.

Không khí có phần chùng xuống trong thoáng chốc, nhưng rồi một giọng nói khác vang lên, kéo cuộc vui trở lại.

-Thôi nào. Thả lỏng đi.

Tôi quay sang, một gã trai chắc hơn tôi vài tuổi. Ngoại hình khá bặm trợn ngồi đó.

Một lát sau, lão Bách chủ quán Bar cũng bước vào chào hỏi. Trông hắn khoảng ngoài bốn mươi, gương mặt xương xẩu. Bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ, vừa vặn với thân hình vạm vỡ, để lộ cổ áo sơ mi phanh nhẹ, thấp thoáng hình xăm rồng.

Đôi mắt lão khá sắc, từng bước chân chắc chắn, có lẽ lão đánh đấm không tệ.

Lão Bách không vội lên tiếng ngay. Ánh mắt già đời lướt qua từng người trong bàn, trước khi dừng lại ở tôi.

Lão nhếch môi cười, vươn tay về phía tôi:

-Ồ, Em trai! Chào mừng tới với Thiên Thần.

Tôi mỉm cười bắt tay, gã vỗ vai tôi một thoáng ngạc nhiên. Có lẽ lão thấy tôi trông công tử bột mà cơ bắp không tệ.

Một giọng trầm khàn vang lên:

-Bạn trai của Đan Quỳnh.

Người lên tiếng là Chiến Đớt, nghe đâu là con một lão trùm khu vực biên giới này. Hắn ngồi vắt chân, ly rượu sóng sánh trong tay, ánh mắt nửa hờ hững.

Lão Bách bật cười, vỗ nhẹ vai Chiến Đớt, ánh mắt ánh lên sự thích thú.

-À… ra vậy.

Bên cạnh Chiến Đớt là Đại Dũng. Hắn chưa tới 30 nhưng dáng vẻ trầm mặc ít nói dường như là kẻ từng trải. Khác với vẻ phong trần của Chiến Đớt, Đại Dũng có một dáng vẻ trầm ổn, cặp mắt sắc lạnh đang đốt điếu cỏ không ngừng.

-Anh đó là Đại Dũng, thân tín của cha em.

Đan Quỳnh ghé tai tôi nhỏ giọng. Tôi thoáng giật mình thế hoá ra đó giờ hẹn hò chắc cha em biết hết rồi quá.

Mọi người chào hỏi hết một lượt Đan Quỳnh đứng lên nâng ly:

-Bạn trai em, ảnh nhà ở phía Nam thành phố.Sau này mọi người nhớ giúp đỡ anh ấy nhé.

Nghe tới nhà ở khu phía Nam hai em gái có phần bớt nồng nhiệt. Đa phần dân trung tâm vẫn phân biệt dân ngoại ô nhiều lắm. Nhất là ở tiểu khu HS gia đình toàn thứ dữ.

Lão Bách xoay xoay ly rượu trong tay, ánh mắt sắc sảo liếc về phía tôi, khóe môi nhếch lên đầy ẩn ý:

-Em rể yên tâm. Vào đất này mấy ông anh đây bao được hết. Tối nay cứ chơi thoải mái như ở nhà mình em nhé.

Lão nói mà ánh mắt vẫn không rời tôi. Tôi cười nhẹ, nâng ly cụng với lão.

-Em rể ở phía Nam thành có biết Dũng Khùng không? Tay đó bây giờ lên mạnh lắm, tuổi trẻ gan lớn cũng có giao tình với anh.

-Dạ! Hai đứa em có qua lại chút chút.

Tôi từ tốn trả lời.

Đan Quỳnh nháy mắt cười khúc khích :

-Dũng to con ấy à? Anh với lão ta chẳng phải như tay cùng chân hay sao. Ngày xưa hẹn gái còn dẫn đi chung qua lại chút chút gì. Hihi.

Lão Bách thoáng chút trầm tư như có điều suy nghĩ. Rồi gã nhìn kỹ tôi như cố nhớ ra điều gì. Một lúc sao lão lớn giọng lên tiếng:

-Mà em trai tên Gia nhỉ? Đặng Gia?

Cả đám quay qua nhìn lão Bách. Biết mình hơi thất thố lão Bách liền tiến tiến khoác vai tôi cười hề hề, khác hẳn vẻ bề trên ban nãy:

-Tưởng ai. Hoá ra anh em mình cả không à. Em cứ hỏi Dũng biết anh Bách Thiên Thần không là rõ.

-Nào uống đi em.

Dứt lời lão Bách quay qua lạnh mặt quán gã Nam đang lầm lì bên cạnh:

-Thằng Nam. Mày lại đây mời anh Gia một ly. Nhanh!

Gã Nam nãy giờ hằm hè với tôi rõ ràng, tưởng rằng lão Bách sẽ đứng về phía mình. Khi thấy lão Bách nói thế hắn hơi bất ngờ.

Hắn chả hiểu lý do nhưng có lẽ xuất phát từ nỗi sợ lão Bách miễn cưỡng nâng ly, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:

-Mời....

Gã Nam phân vân không biết xưng hô sao cho phù hợp. Gọi em sợ phật ý Lão Bách, còn gọi đứa ít tuổi hơn là anh gã không bỏ mặt mũi xuống được.

-Chắc cũng tầm tuổi, xưng hô ngang hàng đi cho dễ đi bạn.

Tôi mỉm cười cụng ly gã. Lão Bách lúc này mới cười vui vẻ, vỗ mạnh lên vai tôi.

Cả đám tò mò về thái độ của Lão Bách, chỉ có duy nhất Đại Dũng vẫn trầm ngâm.

Ngồi xã giao thêm một lúc tôi và Đan Quỳnh lên xe ra về bỏ lại sau lưng âm thanh ồn ào của quán bar.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận