Tiễn con bạn thân ra sân bay xong tôi lại trở về cuộc sống ban đầu. Sau một tuần được con bé kèm cặp tôi cũng nấu được mấy món đơn giản. Cắm cơm, trứng chiên hành, cá sốt cà chua, canh kim chi đậu hũ, cá om dưa, thịt rang cháy cạnh (cháy đen)...
Hoàng Linh dán ghi chú đầy tủ lạnh sợ tôi quên. Con bé cứ lo thừa, sao mà tôi quên được. Bởi...tôi có nấu ăn đâu mà quên. Trở về với ngày ba bữa đặt cơm tiệm. Sáng phở, bún bò,... trưa tối thì có quán họ nhận đặt theo tháng. Chỉ việc chọn thực đơn.
So với cơm Hoàng Linh thì thua xa, thế nhưng đó vẫn là sơn hào hải vị so với trứng chiên "cháy cạnh" tôi tự nấu.
Rảnh rỗi sinh nông nỗi liền hí hửng đăng hình chụp chung với Hoàng Linh trong căn bếp lên facebook.
"Người con gái luôn quan tâm lo lắng cho tôi #BFF"
Chọn cái caption mắc ói rồi đăng hình lên câu like.
-Mây: Ôi ghen tị quá!
=>hihi bạn thân tui.
-YếnVi: Đẹp đôi thật đấy!
=>hihi bạnn thân Gia ấy.
-Ngưỡng mộ.
=>hihi bạn thân tôi á bà.
-Trúc Quỳnh: Tởm quá mày. Oẹ Oẹ
=> *nắm đấm*
Gần một nghìn like lận đó haha. Tôi vừa ngồi đếm like vừa trả lời từng bình luận.
Linh Tây: Sao không gắn thẻ ???
=> Haha. Tao thích..
(Thật ra thấy bảo vào showbiz không nên để lộ những ảnh tình cảm nhiều. Méo biết đúng sai nhưng cứ đại đại đi.)
Đan Quỳnh: Hạnh phúc quá anh * mặt cười*
=> Hihi. Bạn thân anh.
Mỹ Linh: Hai anh chị đẹp đôi quá.
=>Hihi. Cảm ơn em.
Mỹ Linh nhắn tin riêng cho tôi. Sau đợt đấy cả hai chúng tôi có nói chuyện qua lại với nhau. Mỹ Linh học đại học Y Hà Nội. Cô ấy sẽ là cô bác sĩ xinh nhất khoa trong tương lai.
Một ngày mưa tháng tám tôi dạo quanh quận 9 bất ngờ gặp lại Phong Thỏ Đế tại một quán cafe trên đường Tăng Nhơn Phú. Từ xa nhìn nó tất bất tư vấn khách lô đất nào đó với dáng vẻ say mê. Phong vẫn thế cái miệng luôn lợi hại trong cách thuyết phục người khác. Nghe nó tư vấn mà tôi còn thấy thuyết phục.
-Tư vấn anh lô đất em zai! -Thấy nó ngồi cười hí hửng một mình tôi liền cố đổi giọng chọc nó.
Phong đứng lên hai tay tính mời tôi ngồi vào ghế, chắc bệnh nghề nghiệp của nó. Khi ngước mặt lên nhìn thấy tôi. Hai đứa nhìn nhau cười đập tay vỗ vai nhau.
Sài Gòn rộng lắm có những người cả đời chẳng kịp nhìn thấy nhau, nhưng Sài Gòn cũng nhỏ lắm hai chúng tôi cứ vậy mà gặp lại nhau.
Hỏi ra nó học Đại Học Vinh chán quá. Nghe lời ông anh chạy vào đây đi bán đất dạo. Trò chuyện một lúc cái môi mỏng của nó lại chẳng dấu được điều gì.
-Đợt này tớ mới phất! -Phong cười hớn hở, cái môi mỏng lá lúa của nó chẳng lẫn đi đâu được.
-Gặp lô đất đẹp, tao liều mạng gọi thuyết phục gãy lưỡi ông bà ở quê mang sổ đỏ đi vay ngân hàng. Gửi tiền vào mua chung với ông anh. Đợt rồi bán đi trả tiền lại cho ông bà dư ra được gần tỏi. Haha.
Tôi nhìn nó bất ngờ. Năm xưa tôi thường bảo Dũng Khùng hữu dũng vô mưu ráng kiềm chế. Còn Phong khôn lanh thế nhưng tính tính quá cầu toàn lo trước lo sau nếu sửa được tính cách đó mới làm lớn được. Ngẫm lại xuất phát điểm cả ba chúng tôi đâu giống nhau đâu.
Bản thân Phong không giống hai chúng tôi, gia cảnh bình thường, ngày bé bạn bè đi bắt cá, bắn chim làm thú vui. Bản thân nó đi để kiếm thêm món trên mâm cơm. Hôm nào có cá lớn không giám ăn mang đi bán kiếm thêm ít tiền.
Lớn lên như thế bảo sao tính tình nó không cầu toàn sao được. Đám chúng tôi sai có người phía sau sửa, còn nó sai có thể đó là ngõ cụt.
Ngồi nghe nó kể tôi nhận ra nó đã đổi khác. Cũng mừng thay nó. Những năm đó sau khi vỡ bong bóng BĐS lần 3 trôi qua vài năm, thị trường đóng băng thế nhưng bắt đầu lộ ra những cơ hội lớn.
Phong bắt đầu rù rì rủ tôi tham gia đầu tư, hắn ta bảo muốn thành lập công ty để tạo uy tín dễ làm việc với khách hàng hơn. Dù sao giám đốc Phong, trưởng phòng Phong nói chuyện sẽ có sức thuyết phục hơn sale quèm Phong.
Nghe cậu bạn nói chuyện còn hơn cả đa cấp. Tôi cũng ăn may được mấy lô đất năm rồi nên có phần hứng thú. Tôi bảo hắn để cân nhắc đầu tư vào.
-Tớ còn dám cầm cố hết đất ông bà để làm. Bạn có tiền nhàn rỗi sợ cái gì?
Chắc hắn sợ tôi nói lấy lệ rồi chối nên lên tiếng.
Tôi nhìn hắn mỉm cười nhìn sâu vào mắt hắn:
-Bạn yên tâm đi. Tao có hứng thú là thật. Cứ lên kế hoạch chu đáo gửi xem tính khả thi tới đâu hai anh em mình hợp tác.
Tôi bắt tay trao cho Phong ánh nhìn chắc chắn.
-Mà sao mày không ở nhà theo Dũng Thiếu Gia hoặc Dũng Khùng mà lặn lội vào tận đây?
Tôi đổi chủ đề hỏi hắn.
Phong liếc mắt nhìn tôi vẻ bất đắt dĩ:
-Tao không muốn một ngày đi tù thay...
Tôi cười trừ vỗ vai hắn.
Noel tới, tôi cùng vài anh em đi dạo quanh xóm đạo ngắm từng dòng người chật cứng đổ về Nhà Thờ.. Lần đầu tiên hòa mình vào không khí Noel gần vậy. Nguyên cả một con đường mọi gia đình đều trang trí hang đá, bóng đèn sáng nhấp nháy. Rồi họ đổ ra ca hát nhảy múa, cứ cách vài căn nhà lại có bàn DJ.
Đang mải mê ngắm nhìn phố phường thấy đám anh em xuýt xoa. Tôi ngước lên thấy vòng eo nhỏ xíu quen quen.Bé DJ ăn mặt khá kín so với những em DJ cùng nghề. Nhưng dù vậy không thể che nổi thân hình hoàn hảo của mình.
Mỗi cái nhấc tay đều khiến đám đàn ông vây quanh không thể nào rời mắt. Cái vòng eo kia từng khiến tôi không muốn rời.
-Con bé nét thật đấy anh.
Công-đứa em húc vai tôi. Năm trước tôi dẫn con bé đi chùa có mặt nó nên chắc nó nhớ.
-Haha! Nhưng đời tư phức tạp lắm.
Tôi cười trừ. Nhớ lại một đoạn duyên ngắn ngủi của cả hai.
Thế rồi tôi bước đi về hướng nhà thờ. Trong cái không khí như vậy làm sao ta có thể buồn được.
Nhìn từng đôi từng đôi tay đan tay chắp tay trước tượng chúa trong vô thức tui nghĩa giá như có người yêu thì bọn tôi cũng hạnh phúc như vậy đó...
-Alo! Bọn mình tới nhà rồi sếp bự. Về nhậu nào.
Phong nó gọi.
Mấy anh em chạy về nhà. Thấy hai chiếc xe đậu ở cổng nhà. Toàn Phong cùng mười mấy anh em thân thiết trong công ty BDS DG. Cả đám ngồi nhậu tới tận ba giờ sáng sáng tiệc còn chưa tàn.
Sài Gòn quanh năm hai mùa mưa nắng. Nơi đây không có mùa Đông rõ ràng như nơi tôi lớn lên.
Thế nhưng cứ thời điểm trong năm thấy tiết trời se lạnh cũng là lúc mùa Noel đến.
Và trong tiết trời như vậy có một người lại muốn được yêu..Trong cơn ngà say tui cầm điện thoại gọi cho Mỹ Linh...
Chẳng hiểu vì sao lại là em ấy. Không phải Đan Quỳnh, Hoàng Linh hay một ai khác?
Tôi còn nhớ thời điểm mới chia tay Đan Quỳnh, suốt nửa năm thường xuyên làm bạn với rượu bia để quên đi nỗi buồn. Ngày đó tôi trông chán đến mức Hoàng Linh đòi bỏ hết công việc vào Nam chăm tôi. Năm đó cứ hễ say là tôi lại lôi điện thoại ra gọi cho Đan Quỳnh. Nói ngớ ngẩn đủ điều. Trí nhớ của tôi có lẽ vì thế cắt luôn lý do chia tay ngày ấy.
Sau này cố ngồi sắp xếp lại trí nhớ không thành, tôi đưa ra hai kết luận: hoặc từ bản thân tôi với đường tình lăng nhăng có lẽ Đan Quỳnh bắt gặp làm điều gì đó có lỗi với cô ấy. Lý do thứ là từ em ấy, Đan Quỳnh luôn giữ có cả tá mối quan hệ bên ngoài, đa phần là những kẻ tán tính cô ấy không thành. Dù em ấy luôn tự tin giới thiệu tôi với tất cả kẻ đó. Thế nhưng là đàn ông tôi hiểu đàn ông. Chỉ cần một cơ hội, một giây yếu lòng mọi thứ sẽ đổi khác.
Sau cuộc gọi đêm noel đó, Mỹ Linh và tôi giữ liên lạc với nhau thường xuyên. Trong giọng của em nói có chút hương vị của hạnh phúc.. Cô ấy thích nói về những dự định tương lai với tôi nhiều hơn...
Lại một cái Tết nữa đến gần. Sau một năm mọi chuyện lộn xộn ở quê cũng đã dịu đi. Đó cũng lúc tôi trở về nhà.
Không biết các bạn sinh viên bây giờ kỳ nghỉ Tết như thế nào. Còn bản thân tôi ngày đó tự giác lắm. Thi kết thúc học kỳ 1 xong vào 10/12 Âm lịch. Trường sẽ dạy thêm tầm 2 tuần nữa tới 25/12 âm lịch sẽ bắt đầu nghỉ. Ra Tết sẽ bắt đầu học từ 8/1 âm lịch.
Đó là lịch của sinh viên bình thường. Còn tôi là một sinh viên tự giác mà. Thi xong 10/12 sáng hôm sau đã ở sảnh chờ sân bay để về nhà.
Kỳ nghỉ Tết năm nhất kéo dài 4 tháng. Kỳ nghỉ Tết năm thứ 2 nhẹ nhàng hơn kéo dài đến hết tháng giêng tức là 1 tháng 20 ngày tôi mới về lại trường học.


0 Bình luận