Tập 04 : Chuyện của vị Chủ tịch trẻ tuổi
Chương 01 : Sài Gòn 2014
0 Bình luận - Độ dài: 1,546 từ - Cập nhật:
Sài Gòn, 2014
-Hihi, đồ ngốc mày có nhà không?
-Không má! Mấy nay tao đi xuống thăm công trình.
-Đợt này đang hot cánh đồng lau đấy. Tao muốn đi. Đi cùng tao nhé?
-Để tao xem đã. Nay công ty lu bu lắm.
-Đi màaaaaa...Giaaaaaa!
Sau một lúc không chịu nổi kiểu nũng nịu bằng chất giọng Sài Gòn ngọt ngào kia tôi đành chịu thua:
-Thôi được rồi. Thứ 3 này!
-Yêu mày nhất!!!
-Cút!!!
Tôi kết thúc cuộc gọi với con nhỏ Trúc Quỳnh. Chẳng biết nói ra làm sao nữa. Quả thực tôi cũng rất bất đắt dĩ.
Hai chúng tôi- hai kẻ cực ghét nhau, mẫu con gái lý tưởng của tôi có điểm gì Trúc Quỳnh có điểm ngược lại. Mẫu đàn ông Trúc Quỳnh ghét có gì, tôi...dường như có điều đó.
Tôi vẫn thích một cô bạn gái nét Á Đông, da trắng, tính cách dịu dàng trong trẻo. Trúc Quỳnh da nâu, nét lai tây từ khuôn mặt tới body của ẻm, chửi thề hay như hát, hút thuốc lá, siêu siêu siêu xấu tính.
Trúc Quỳnh cực cực ghét con trai miền Bắc (Bắc Kỳ trong miệng nó), ghét kiểu con trai trắng trẻo (ẻo lả trong miệng nó) và đa tình. Ôi! thật là tình cờ làm sao tôi có hết chẳng sót điểm nào.
Ấy thế mà ông trời khéo sắp đặt cả hai quấn lấy nhau suốt những năm tháng Đại học.
Từ ngày ba mẹ ly thân Trúc Quỳnh về Bình Dương sống với ngoại, từ đấy hai đứa chúng tôi chung đường. Chẳng rõ Trúc Quỳnh ăn nhầm phải thứ gì, từ ngày đó vẫn thường quẹo vào ngõ nhà tôi rủ đi chung xe tới trường.
Có những hôm nó lười chạy xe, tôi lại trở thành tài xế bất đắt dĩ phải vòng ngược lại đi đón con bé đi học, chiều lại phải trả nó về nhà. Quãng đường dài thêm mấy chục km giữa cái thành phố đâu đâu cũng kẹt xe này. Nghĩ thôi đã thấy muốn điên lên.
Con nhỏ được cái gì cũng biết chỉ có mỗi cái chả bao giờ biết ngại, những lần như thế vừa bước xuống xe là nó ôm hẳn vào cánh tay tôi. Vốn định đẩy ra nhưng quả-dưa-hấu ập vào cánh tay bỗng dưng tôi hèn hẳn ra.
Cả hai cứ quấn lấy nhau bước vào trường thu hút biết bao ánh nhìn. Quả thực body con bé này đẹp lắm, trong bộ quần áo có phần hở bạo nó cứ nép nép vào người tôi vờ bẽn lẽn như chú cừu non.
Những lúc như thế đám con trai vô tình đi qua hết nhìn con bé rồi nhìn sang tôi như kẻ thù.
Tôi trừng mặt lại:
"Nhìn cẹc gì! Nhường con ác ma này cho mày nè!"
Đấy là tôi nghĩ thế chứ lên Đại học tôi chả đánh nhau bao giờ. Máu anh hùng dũng sĩ cũng biến mất sau biến cố ở chiều biên giới nhiều năm về trước.
Có một ngoại lệ duy nhất, hôm đó cho đứa em mượn xe đành đón xe bus đi học, xui rủi sao tới khúc bến xe miền Đông gặp móc túi. Đang mải mê ngắm gái có tiếng hô khẽ:
-Chú làm gì vậy? Móc túi! Móc túi!
Vị tráng sĩ nào đang hành nghề bị bắt gặp, theo lẽ thường đáng lẽ tráng sĩ nên chuồn lệ nhưng mà không.
-Á! Á! -Tiếng la thất thanh đi kèm ánh mắt sợ hãi đến ngỡ ngàng của nạn nhân.
Gã móc túi khốn nạn sau khi gặp tai nạn nghề nghiệp quyết định đánh luôn nạn nhân. Tôi ngước nhìn một ông cụ có lẽ tuổi ngoài 70, ánh mắt thất lạc nhìn quanh xe với vẻ cầu cứu.
Điều bất ngờ là cả xe đều quay đi chỗ khác vờ như không thấy, có lẽ ở đây không có văn hoá đánh trộm cướp như ngoài Bắc. Sống ở đây gần 20 năm rồi tôi chỉ thấy có các đội hiệp sĩ thường xuyên đi tuần còn dân tứ xứ nên có phần hơi dửng dưng.
Ngoài Bắc mà hô cướp là xác định tên cướp cảm thấy may mắn khi nghe tiếng còi hú của mấy chú CA tới kịp.
Tôi lập tức bước nhanh về phía tên móc túi. Một cậu trạc tuổi có vẻ như làm phụ hồ cũng người Bắc nhảy vào can thiệp.
-Hai thằng nhóc chúng mầy đứng lo chuyện bao đồng! -Một gã ngoại hình bặm trợn trong đám đông bườ ra rút dao bấm chĩa về phía chúng tôi.
Hai thằng lúc này mới nhận ra trên xe có đồng bọn của gã móc túi. Sau một hồi đánh loạn hai gã đó ăn một đạp bay xuống xe bus. Bác tài ngay lập tức ăn ý đóng cửa lại.
Nhiều năm sau đọc báo thấy vụ hai anh hiệp sĩ bắt cướp bị Tài Mụn đâm hy sinh nhớ về ngày đó sau lưng có chút lạnh lẽo.
-Hai chúng mày mặc áo đôi luôn hả? -Giọng thằng Nam khiến tôi giật mình ngước lên.
Lúc này mới nhận ra hôm nay hai đứa mặc mẫu áo gần giống nhau. Mà kệ đi cả cái lớp này chả ai lạ lẫm gì Trúc Quỳnh luôn quấn lấy tôi.
Thậm chí còn có vài tin đồn yêu đương cơ, tôi thề con gái trên thế giới chết hết tôi cũng không-bao-giờ yêu một đứa như nó. Chiều ngược lại tôi tin Trúc Quỳnh cũng sẽ có suy nghĩ giống hệt.
Vào lớp học hai chúng tôi thường ngồi góc cuối lớp, xung quanh là nhóm bạn đại học. Những giờ học Trúc Quỳnh thường có thói quen gác hẳn cả hai chân lên đùi tôi, hai đứa sát nhau lắm, chỉ thiếu điều nó nhảy lên người thôi. Đã thế ăn mặc bạo ngồi kiểu đó cái gì tôi cũng thấy sạch. Mỗi lần quay sang cánh tay tôi lại chạm phải thứ mềm mại.
Con khùng này nó chẳng ngại nhưng tôi và những người xung quanh thì có. Yến Vi và Mây nhìn hai chúng tôi ánh mắt ái ngại. Thú thực ngày từ năm nhất tôi có chút cảm tình với Yến Vi, tôi cũng cảm nhận được chút tình cảm từ hai ẻm.
Thế nhưng sau khi chia tay Đan Quỳnh chẳng hiểu vì lý do gì đó tôi chẳng hề có thêm cô người yêu mới nào dù lúc nào cũng đang trong trạng thái mập mờ với cô này cô kia.
Buổi chiều thứ 3,
Tôi dừng xe trước căn nhà có hàng rào trắng. Những năm qua hình như tôi đã tới đây không ít lần.
Thấy bà ngoại Trúc Quỳnh mở cổng tôi lập tức lên tiếng:
-Con chào ngoại.
Bà ngoại con bé cười hiền lành:
-Cháu vào nhà chơi. Con bé Trúc Quỳnh đang trên lầu..
Tôi vào nhà ngồi nói chuyện với ngoại con bé. Hai bà cháu nói chuyện có phần rất hợp nhau. Ở khoản nói chuyện với người lớn tôi luôn làm rất tốt.
Vừa nói chuyện vừa nhìn quanh ngắm nhìn những bức phù điêu về thiên chúa giáo bên trong nhà.
Gia đình con bé Trúc Quỳnh đạo gốc nhiều đời. Con khùng này hay bảo tuần nào đi xưng tội nó cũng dính lỗi vì chửi thề. Nghĩ mà chán hẳn, nó chửi thề cỡ đó ai chứng nổi nó.
-Đi thôi mày.
Ngồi một lúc con bé Trúc Quỳnh cũng xuống lầu. Nó ném một câu rồi vác ba lô lớn nhỏ đi ra xe. Hôm nay chụp hình cánh đồng lau gì đó nên nó mặc váy chắc tính diễn vai nàng thơ.
Váy trắng tinh khôi xẻ tà, tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt trang điểm dịu dàng về cơ bản cũng giống nàng thơ ấy. Chỉ có điều nàng thơ nào khoét sâu khoe hai quả dưa hấu thế kia.
Hai đứa vừa lên xe con bé đã quay sang:
-Ê! Ê! Mày thấy tao hôm nay diện style nàng thơ này ổn không?
-Cẹc! Làm quái gì nàng thơ nào khoét sâu khoe hai trái dưa hấu thế kia?
(Ở cạnh con bé này lâu ngày bỗng nhiên tôi cũng chửi thề tần suất ngày một nhiều.)
-Thích bỏ mẹ ra còn bày đặt.
Con Trúc Quỳnh nó bật lại tôi ngay lập tức. Nói đoạn nó ưỡn ngực về phía tôi, với chất giọng dụ hoặc:
-Giaaaa, cậu có muốn sờ thử khônggg?
-Định mệnh con yêu nữ này. Mày có biết bố đang tập trung lái xe không hả? Quăng xuống đường bây giờ.
Miệng nói thế chứ mắt vẫn vô thức liếc mấy cái.
-Hahaha!
Con bé Trúc Quỳnh cười lớn, hai trái dưa hấu rung rung theo. Thề! Con bé này nó điên lắm, chẳng theo một khuôn phép nào.
-Tao biết mày đéo dám mà! -Nó nhìn tôi ánh mắt có phần khinh bỉ. -Thế mà đám con gái trong lớp đồn tao với mày quen nhau, có hôm còn chơi nhau trong xe hơi bị người ta bắt gặp cơ đấy. Đụ mẹ mấy con đĩ.


0 Bình luận