Tập 03 : Những cơn mưa sau tuổi 18
Chương 24: SAU 30 TUỔI VẪN CÒN CÔ ĐƠN MÌNH KẾT HÔN NHÉ!
0 Bình luận - Độ dài: 1,808 từ - Cập nhật:
Hoàng Linh vẫn luôn là như thế, con bé chẳng bao giờ giận tôi lâu. Cái đóng cửa lạnh lùng hôm đó nhanh chóng được cả hai quên đi. Tôi không hỏi nó vì sao lại như thế, Linh cũng chẳng nhắc lại chuyện cũ.
Cả hai cứ ngầm hiểu nhau rồi gạt qua bên.
-Tất niên có hẹn gì không?- Tôi nằm dài trên chiếc sofa quen thuộc lên tiếng hỏi.
-Hẹn gì hôm đó? Tất nhiên tớ ở nhà soạn cúng với mẹ. Năm nay Ba vắng nhà có mỗi hai mẹ con. Thật may có gia đình Bình Bình- An An ăn Tết chung.
-Lên nhà tao ăn tất niên với ông bà!
Tôi vẫn quen cách nói chuyện kiểu đó. Chẳng rõ là đang hỏi ý kiến hay ra mệnh lệnh nữa. Dù sao thì Hoàng Linh nó cũng chẳng để ý.
-Được!!!- Con bé trả lời ngắn gọn và không một chút do dự.
Nhà có mỗi hai mẹ con không đi đâu của con bé Hoàng Linh là thế này cơ à? Vốn muốn chọc quê nó thế nhưng vì sự an toàn của cái eo nên tôi không nói gì. Con nhỏ ăn cái gì mà véo eo đau lắm luôn.
-Tuần rồi mẹ tưởng cậu với Mỹ Linh đang quen nhau hỏi tớ suốt. Thế quay lại với nhau thật à?
-Không có!
-Sao không?
-Mỹ Linh hiện có người yêu rồi?
-Thế nếu chưa có người yêu thì sao?
-Hỏi lắm thế mẹ?- Tôi liếc mắt nhìn sang con bé vẻ không hào hứng cho lắm.
-Hihi. Quan tâm bạn bè chút cũng sừng sổ lên. Cậu bắt nạt tớ đấy à?
-Mày không đánh tao là may rồi. Ai dám...
Hoàng Linh lại tiếp tục hỏi dò:
-Mà nhắc tới Mỹ Linh sao nóng tính thế? Hihi!
-Lại quay lại vấn đề cũ rồi đấy. Tao không trả lời nữa đâu. Thay quần áo đi tao chở đi chơi...
-Ò !!!- Con bé lên tiếng, điệu bộ lúc này trông dễ thương vô cùng.
Hai đứa chúng tôi có một địa điểm hẹn hò bí mật. Phía sau trường Trần Phú có một cánh đồng hướng dương lớn lắm. Cánh đồng hoa rộng mênh mông ngút tầm mắt. Nghe đâu của nhà máy bò sữa TH trồng lên.
Cứ mỗi độ xuân sang hoa hướng dương nở rộ như thế giới trong tranh của Van Gol. Đẹp lắm không bút nào tả ra được hết. Loài hoa này cũng khéo chọn, biết nở đúng dịp Tết cơ đấy.
Cánh đồng mới được trồng hai năm nay bảo vệ cũng chẳng cho ai vào. Tôi dám chắc sau này nếu như được nhiều người biết tới sẽ cực thu hút du khách. Mà đó là chuyện mai sau chẳng liên quan gì tới tôi, chỉ biết hiện tại đây là của riêng hai đứa.
Tôi vốn có chút quan hệ với mấy anh em nhà máy ở đây. Đêm đã khuya, dưới ánh đèn vàng từng đoá hướng dương đung đưa kiêu hãnh trong mưa phùn lạnh.
Hoàng Linh ngồi đằng sau ôm chặt lấy lưng tôi, chiếc xe moto màu xanh chạy giữa cánh đồng hướng dương bạt ngàn. Từng giọt mưa hắt lên khuôn mặt hai đứa chẳng che dấu nổi nụ cười hạnh phúc. Chạy xuyên qua cánh đồng hoa hướng dương, phía trước mặt đường tàu lửa chạy ngang được xây cao lên trên mặt đất hàng chục mét.
Tôi nắm tay em hai đứa bước từng bước lên bậc thang leo lên nơi cao nhất. Nơi đó cây cầu sắt cũ kỹ bắc qua khe suối bên dưới để tàu chạy qua. Đứng từ đây phóng tầm mắt ra xa dưới ánh sáng mờ rừng hoa hướng dương ngút ngàn. Từng bông hoa vàng giống như những điểm lấp lánh nhỏ xíu trong màn đên đen.
-Sau này mỗi lần về quê hai đứa sẽ lên đây chơi nhé?
Hoàng Linh đưa ngón tay út nhỏ xinh ra móc nghéo. Tôi nghéo vào tay em, cô bé mỉm cười hài lòng.
Tôi ngắm em đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền buột miệng:
-Sau này mày lập gia đình. Tao cũng lấy vợ rồi sao vẫn như thế này được cơ chứ.
-Sao lại không? Cậu tính sau này lập gia đình rồi bỏ rơi tớ luôn phải không?- Hoàng Linh lúc này giọng ấm ức lắm. Mắt ửng đỏ làm như tôi sắp bỏ rơi nó tới nơi. Con gái thật khó hiểu.
Tôi nhìn Hoàng Linh kỹ hơn, đêm nay con bé mặc một chiếc áo len màu trắng rộng thùng thình, phần cổ tay có những hoạ tiết sọc đen trông bắt mặt. Bên dưới mang tất chân khoe đôi chân dài hút mắt. Con bé có lẽ tự hào về đôi chân dài nên khá thường xuyên mặc phong cách này.
-Mày mặc thế không lạnh hả?
Tôi nhanh chóng đổi chủ đề.
-Ấm lắm nhìn này. -Hoàng Linh trả lời, đưa tay xuống dưới áo sát phần đùi kéo lớp tất chân màu nude lật mép trong cho tôi xem. Hành động dở hơi của nó lúc này làm tôi phải hít thở mấy hơi thật sâu mới trở lại bình thường.
-Sao thế? -Con bé mắt tròn xoe nhìn tôi thắc mắc.
-Đừng nói tao bình thường mày cũng hồn nhiên như con điên thế này á?
-Hả? Tớ xinh chứ tớ đâu có ngu. Mỗi cạnh cậu mới vậy thôi. Chị em mình sợ gì.Hihi!
-Tao không thích ai chọc tao gay nha mày. Gay hay không hỏi mấy cô bồ cũ là rõ.
-Hihi! Con Đỗ Quyên bảo cậu gay đấy?
-Vl con điên. Sao nó bảo thế?
-Vì ở cạnh tớ suốt mấy năm mà chẳng dám làm gì. Nó bảo chắc chắn cậu là gay nên không có cảm giác với một cô gái xinhhh như tớ đó.Hihi! Cậu giả vờ yêu này nọ lăng nhăng để che dấu giới tính thật đúng không?
Hoàng Linh vừa nói chiếc mũi cao hếch lên vẻ đắc ý.
-Con điên. Tao với mày là anh em thân thiết muốn có cảm giác gì giờ?- Tôi trả lời con bé, khuôn mặt làm ra một biểu cảm hài hước.
Hoàng Linh lại che miệng cười khúc khích. Mặt đỏ ửng, đáng sợ nhất là gái xinh mà biết mình xinh. Mỗi hành động dơ tay nhấc chân của nó đều khiến đám con trai khó cầm lòng. Thật may sau nhiều năm qua tiếp xúc tôi cũng có chút đề kháng nhất định. Hè rồi hai đứa sống chung nhà nguyên tuần còn chẳng xảy ra chuyện gì cơ mà.
Gió khẽ nổi lên kéo theo mưa phùn không khí dường như lạnh hẳn đi. Hôm nay có lẽ không phải là một ngày đẹp trời để hẹn hò. Tôi tháo hai khuy cài áo măng tô, đứng ra phía gió chắn lại, mở phanh ra ủ con bé vào lòng rồi nhỏ giọng:
-Mày đứng sát vào. Ốm ra về mẹ chửi tao!
-Haha. Muốn ôm còn bày đặt. Tính lợi dụng con người ta à?
-Nghĩ gì kệ mày! Tao không có.
Con bé này lại tính trêu tôi, miệng nói tào lao vậy chứ vẫn đứng im để tôi kéo sát dựa vào trong lòng. Con bé cao gần ngang tôi thế nên tấm áo khoác chỉ che được mỗi phần thân với đôi tay.
-Hay mình về đi. Mưa mẹ rồi.
-Khônggg! Đứng thêm lúc nữa!
Hoàng Linh đưa hai tay rúc vào trong lớp áo măng tô vòng qua người ôm lấy tôi. Con bé cúi đầu vào vai cứ đứng im như vậy chẳng nói gì.
Mùi hương cơ thể nó đi vào mũi tôi. Thứ hương thơm quen thuộc mà tôi luôn thấy dễ chịu suốt nhiều năm trung học. Những ngày đó mỗi lần lười học gục mặt xuống bàn ngủ tôi đều kéo cánh tay Hoàng Linh vào lòng bởi mùi hương này. Đã nhiều lần tôi hỏi nó sử dụng hãng gì, lôi đống nước hoa, mỹ phẩm của nó ra ngửi mà không phải cái mùi hương đó.
Hoàng Linh cứ bảo tôi bị ảo tưởng thế nhưng tôi ngửi thấy cái mùi đó thật.
(Mãi sau này tôi tra trên mạng thì có hiện tượng đó tồn tại nhé. Đại loại mùi hương đó giống như một loại hóc môn tiết ra của con cái mà không phải con đực nào cũng có thể ngửi thấy. Nghe khá học thuật nhưng về cơ bản là cảm giác an toàn, phù hợp sẽ ngửi được mùi thơm đó.)
Hai đứa cứ đứng như vậy một lúc lâu. Tới mức tôi tưởng con bé ngủ gục trên vai, lúc này giọng nó vang lên khe khẽ:
-Sau này lấy vợ cậu tính nghỉ chơi với tớ thật à?
Giọng Linh lúc này khe khẽ, nghe cứ tội nghiệp sao ấy. Chắc là nó đang buồn ngủ, tôi nghĩ vậy.
-Ai mà chẳng tới thời điểm phải kết hôn mẹ!
-Tớ không này. Đang yên lành sống vui vẻ xinh đẹp với ba mẹ. Tự dưng kết hôn chuyển tới sống với một gia đình xa lạ.
-Con khùng. Mày đã chọn họ làm chồng thì lúc đó đâu phải người xa lạ.
-Mặc kệ, tớ chẳng thèm...
Một giây im lặng,
-Gia nè...
-Ờ!
-Đến 30 tuổi nếu cả hai vẫn còn cô đơn mình kết hôn nhé... Tớ nghe nói kết hôn với bạn thân giúp giảm tỷ lệ các vụ ly hôn.
Nghe nó nói thế tôi cũng bật cười.
-Oke! Oke đồng ý! Chứ tới tuổi đó mày còn ế chắc hẳn khó tính lắm. Về nhà người ta mẹ chồng đuổi về nơi sản xuất mắc nhục. Tao khổ quen rồi tao chịu thiệt tý cưới mày cũng được. Haha!
-Ò... Nhớ đấy. Giờ đi về thôi.
Con bé rời khỏi vai tôi bước về phía bậc thang. Lúc nó rời vai cảm giác có chút mất mát. Sao cứ có cảm giác nó bắt tôi đứng dưới mưa phùn nãy giờ chỉ để nói câu kia thôi nhỉ?
Thế rồi tôi chở con bé về nhà. Mẹ Hoàng Linh vẫn cặm cụi với đống tài liệu. Bác gái bảo tôi muộn quá rồi ngủ lại đây mai hãy về nhà có phòng trống. Thế nhưng tôi lịch sự từ chối. Thật ra những lần như thế tôi sợ đang ngủ bác trai đốt phòng. Haha!
Hoàng Linh dặn dò tôi đủ thứ, con bé chạy vào nhà lấy hai cái khăn quàng cho tôi trông giống đòn bánh chưng mới tha cho tôi về.
-Bye tồng yêu về nhà nhắn tin nhá!
-Oke mày.
-Con chào mẹ con về đã ạ...


0 Bình luận