Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03 : Những cơn mưa sau tuổi 18

Chương 28: TIN VUI SÁNG MÙNG 1

0 Bình luận - Độ dài: 2,120 từ - Cập nhật:

Mồng 1 Tết, buổi sáng trong lành của ngày đầu năm mới.

Sau những ngày mưa rả rích bầu trời có chút hửng nắng. Trong không khí có phần se lạnh, hương xuân lan tràn, tiết trời này thích hợp du xuân làm sao.

Tất nhiên đó là người khác còn tôi vẫn còn say giấc trên chiếc giường êm ái. Hương hoa trà ngào ngạt lan toả khắp căn phòng chẳng đánh thức nổi tôi. Ngoài cửa sổ từng đóa trà trắng nhụy vàng nở kín cả một vùng trời.

"Xin yêu mình, nguyện yêu mãi em.

Thấy em tươi cười mãi là lòng anh thấy vui.

Bên em một giây, lòng anh xuyến xao

Muốn ôm lấy người mãi, mà lòng đâu dám bước lên..."

Nhạc chuông điện thoại kêu vang bản nhạc MTP phát hành năm đó. Mơ màng tìm kiếm điện thoại để đầu dường bấm nghe:

-Alo chồng yêu!!!

-Ai đấy? -Giọng tôi ngái ngủ.

-Trời ơi! Cậu còn chưa dậy hả? Mau dậy sang chúc Tết ông bà đi. Có biết mấy giờ rồi không?

-Linh à? -Tôi bật dậy tức thì:

-Đêm qua uống nhiều quá, lại đón sang canh xong mới ngủ..Dậy liền nè!

Con bé lại khúc khích cười:

-Sáng giờ tớ đã đi chúc Tết được một vòng giờ đang lên chùa rồi đấy. Mà uống nhiều thế còn nhức đầu không? Kiếm chút gì ăn đi rồi làm gì hãy làm.

-Ờ ờ! Tao biết rồi. Thế nhé tình yêu vấu.

Kết thúc cuộc gọi tôi đánh răng rửa mặt, mặc lên cái áo dài truyền thông màu trắng, bên dưới mang quần tây phối cùng giày tây đen nhánh. Tóc vuốt vuốt keo trông khá bảnh choẹ rồi đi ra khỏi nhà.

Ngoài đường xe cộ qua lại tấp nập, trước giỏ xe nhà nào cũng có hộp bánh, chai rượu, cau trầu... Đám trẻ con mặt mày đứa nào cũng hớn hở chắc mẩm được lì xì không ít.

Tôi nhìn ánh mắt đám trẻ mà nhớ bản thân của ngày xưa. Mỉm cười hướng về phía nhà Tổ.

Trong nhà lúc này con cháu bác Quyết đang chúc Tết ông nội. Tôi bước nhanh vào lì xì cho mỗi đứa một phong bao. 

-Năm mới con chúc ông bà sống lâu trăm tuổi ạ.

Vào nhà lì xì Ông, dì Chín rồi nhận phong bao lì xì đỏ may mắn. Từ đêm đã chuẩn bị một sấp phong bao đỏ lì xì cho gia đình, cho Hoàng Linh, ba mẹ con bé, Bình Bình - An An...

Tay nắm một sấp phong bao đỏ mặt hớn hở bỗng dưng có tiếng gọi khẽ phía xa:

-Gia về ngày mấy đi vậy con...

-Hai năm con mới về mà ở chán mới đ...

Đang nói dở câu vẻ mặt tất cả những người có mặt trong phòng đều thay đổi.

-Bà? Bà ơi bà! -Tôi vừa chạy lại vừa khóc nước mắt nước mũi lưng tròng tự lúc nào. Phía trên xe lăn bà nội nhìn tôi, bộ áo dài nhung tím không thể che dấu được cơ thể gầy gò. Chỉ có đôi mắt vô hồn hôm nào lúc này sáng mà tinh anh lắm.

-Cô chủ! Cô chủ nhận ra Chín không? -Dì Chín khóc oà lên, chẳng ai có thể tin sau ngần ấy năm chạy chữa khắp nơi không thành, trí nhớ của bà dừng lại ở đứa trẻ tám tuổi bỗng dưng kỳ tích xảy ra.

-Em nín đi Chín. Không sao rồi. -Giọng bà ấm làm sao, tóc bà trắng cứ như bà tiên trong truyện cổ tích.

Ông nội tiến tới bắt mạch cho bà xong thì gương mặt thay đổi rồi đi vào bên trong gian điện thờ thắp nhang.

Tôi nắm lấy đôi tay gầy guộc của bà, áp má lên cảm nhận từng hơi ấm. Nước mắt vẫn không cầm được mà rơi xuống...Đôi tay này đã nuôi tôi lớn từ năm bốn tuổi, đã đút cho tôi từng muỗng sữa, thìa bột hồ. Cũng đôi tay này đã quạt cho tôi ngủ giữa những trưa hè gió lào thổi bỏng rát.

Ông thắp hương trong điện thờ xong bước ra nói với tôi câu đầu tiên:

-Mấy ngày hôm nay ở nhà với bà. Đừng đi đâu nha con.

-Dạ! -Tôi vui vẻ gật đầu, nghĩ thầm:

"Bà khỏi bệnh sao ông có vẻ không vui lắm nhỉ?"

Tôi thắc mắc nhưng nhanh chóng gạt qua sau đầu. Ông nội năm nay 96 tuổi rồi, trải qua bao phen sóng gió cuộc đời có lẽ ông có cách thể hiện cảm xúc khác với chúng tôi.

-Để con gọi Bác Sĩ Nội tới kiểm tra cho Mạ! -Bác Quyết muốn gọi bác sĩ tới kiểm tra lại nhưng ông cản lại. Ông bảo cứ để đấy ông gọi sau.

Chưa bao giờ tôi vui đến vậy, năm nay có lẽ là năm đại thành công. Mới đầu năm đã đón nhận tin vui lớn. Tôi đẩy xe lăn đưa bà đi thăm từng ngóc ngách trong khu vườn. Đi tới đâu tôi cũng hỏi bà có kỷ niệm gì nơi này không?

Đi qua mấy gốc trà cổ thụ hai bà cháu dừng lại lâu hơn, hoa nở đẹp lắm trên cành ong bướm bay đầy. Khi gió từ mặt nước sông la khẽ lùa qua làm những cơn mưa hoa trắng đổ xuống mặt đất.

-Mấy năm qua con sống tốt không Gia?

-Bà hiền từ nhìn vào mắt tôi cười, giọng chậm rãi.

-Dạ con tốt lắm bà. Nay con đang học đại học chuyên ngành quản trị doanh nghiệp, con cùng bạn có mở một công ty về mảng bất động sản, đất đai ấy bà. Công việc cũng thuận lợi bà ạ! 

Tôi vui lắm nói liên hồi, muốn kể hết tất cả những chuyện xảy ra trong ngần ấy năm:

-Sài Gòn phát triển nhanh lắm bà ạ. Dân tứ xứ họ đổ về kiếm kế sinh nhai nên mọi ngành nghề có nhiều cơ hội. Haha! Thằng Phong con ông Long hồi nhỏ phá làng phá xóm mỗi lần tới toàn trốn ngoài cổng vì sợ bà ấy. Hắn sắp kết hôn rồi...

-Bà có nhớ khu Thủ Đức ngày xưa bố mẹ con ở không? Chỗ đó giờ người ta quy hoạch chung cư mọc lên như nấm. Năm con mới vô ông bà Tình cứ gọi con lại ăn cơm. Họ hỏi thăm bà nhiều lắm.

Bà Nội mỉm cười vừa nghe vừa gật gù ánh mắt bà nhìn thấy cả mùa xuân.

-Rứa bạn cháu sang năm cưới rồi cháu tôi thì răng?

Tôi gãi gãi đầu, chợt nhớ ra Hoàng Linh liền hào hứng:

-Dạ, con chơi thân với con bạn tốt lắm. Hôm qua con bé lên chuẩn bị cơm tất niên cho gia đình. Con bé cũng giống bà hồi trẻ vừa xinh lại có nhiều tài lẻ lắm. Linh nó nấu một bàn thức ăn to như này nè. Hehe. Ông nội, dì Chín cả bác Quyết khen nhiều lắm...

Tôi vừa kể vừa đưa tay làm hành động to như này nè cho bà xem. Lúc này tôi chả khác gì đứa trẻ được bà ôm vào lòng năm đó.

-Ừm! Nào nhớ cho bà gặp bạn con với.

-Dạ dạ, Hihi! Gặp bà sẽ thích chắc luôn.

Nói đoạn tôi lập tức lấy điện thoại gọi cho Hoàng Linh:

-Hello vợ yêu!!! Hehe!

-Được lì xì to à? Sao giọng vui thế. Chưa lì xì cho tớ đấy!

-Nào lên nhà chơi thế?

-Chưa rõ nữa có thể là ngày mai đi tồng yêu!

-Được thì chiều lên đi. Bà tao khỏi bệnh rồi. Hahaha! Bà nói muốn gặp mày ấy.

-Thật? Thảo nào vui thế chúc mừng tồng yêu nhé!!! Thế tý nữa đầu giờ trưa lên luôn. Nên mua quà gì biếu bà đây nhỉ?

-Lạy mẹ. Lên là được rồi. Nhớ nhá. Không lên nghỉ chơi đấy nhá. Hahaa...

Tắt máy tôi thấy bà đang nhìn tôi mỉm cười:

-Nói chuyện với bạn thân mà mắt anh sáng rứa?

Tôi gãi đầu gãi tai trả lời:

-Hihi! Nào có...

-Mà răng xưng hô lạ rứa? Sau này không có xưng tao nghe chưa! Như rứa người ta đánh giá gia giáo gia đình mình đó.

-Dạ dạ!!! Hì Hì!

Tôi đẩy bà đi qua cây khế cổ thụ,đi qua hồ nước có cái bể cạn cổ, rồi tiếp tục tiến về vườn câu ăn trái ngắm những chùm roi hoa vàng đung đưa trong buổi sáng ngày đầu năm.

Tôi bẻ một chùm, mùi thơm của roi hoa vàng sực nức trong không khí. Loại quả này ở làng mỗi vườn nhà tôi có thôi, quả xanh ăn chát nhưng quả chín ăn lớp vỏ bên ngoài thơm lừng và ngọt thanh.

Hái một đoá hoa cài lên tóc bà. Hai bà cháu nhìn nhau cười vui thật tươi.

Quá trưa Hoàng Linh lái xe chạy lên nhà. Con bé mặc nguyên bộ áo dài cách tân đội mấn trên đầu. Công nhận các cụ thiết kế ra kiểu áo này tôn dáng con gái Việt. Nhìn con bé trong tà áo chỉ muốn ôm vào lòng thôi.

-Dạ cháu chào Bà ạ! Cháu là Linh bạn của Gia ạ! 

Hoàng Linh cười nói đặt túi quà lên bàn. Con bé mang theo tổ yến thô, còn bảo ít bữa bà nội khoẻ hơn dùng được đồ bổ nó sẽ lên chưng xin bà hướng dẫn thêm.

Bà nội thấy hai đứa chúng tôi hoà hợp nên ưng con Linh lắm. Cứ khen nó khéo người khéo nết...

Hai đứa chúng tôi lại lôi nhau chụp hình sống ảo, trang phục áo dài cách tân chụp hình ở nhà tổ góc nào cũng hợp ý cảnh. 

-Rồi sáng giờ đã ăn gì chưa? -Chụp hình chán chê Hoàng Linh quay sang hỏi tôi.

-He He! Sáng giờ vui quá quên đói luôn. -Nhắc mới nhớ ra sáng giờ chưa ăn gì.

Hoàng Linh lại phải vào bếp úp tô mì thịt trứng siêu nhiều rau xanh món khoái khẩu của tôi.

-Êk Linh. Tao nghe nói ở Nhật hay nước nào ấy đầu năm họ ăn mì mang ý nghĩa trường thọ đấy. Mày biết vì sao không?

Hoàng Linh cẩn thận dùng đũa gắp mì lên muỗng khẽ thổi đút cho tôi rồi trả lời:

-Vì sao?

-Họ quan niệm sợi mì dài và dai nên họ không cắt sợi mì ăn luôn để cầu mong sống lâu dài như thế!

-À à!!!

-Êk Linh. Mày biết phong tục Việt Nam cô dâu chú rể mặc gì trong lễ ăn hỏi không?

-Mặc gì?

-Mặc áo dài giống như tao với mày lúc này nè.Haha! 

Hoàng Linh lại đỏ mặt khúc khích cười. Những câu chuyện tôi kể nhiều lúc nó nhạt ngang chuyện "em ăn rau dền không" được cái con bé Linh vẫn cười toe. Có lẽ ông bà xưa bảo thương nhau củ ấu cũng tròn là vì thế. Tôi chả biết củ ấu có tròn không nhưng Hoàng Linh nó thương tôi có lẽ là thật tâm.

Chỉ là chẳng rõ thương theo cách nào? Tình yêu hay tình bạn tôi cũng không chắc lắm.

Mồng 2 Tết tôi dành cả một ngày trọn vẹn bên bà. Hoàng Linh bận đi đàm phán hợp đồng gì đó nên cả ngày không thấy đòi lên chơi. Nghe đâu lão nào từ ngoài Bắc lặn lội vào đây chúc Tết gia đình nó rồi bàn chuyện công việc luôn. Mới đầu năm mà gã nào tranh thỉ chạy show gớm thật.

Hai bà cháu đang vui vẻ kể chuyện bà nội nhìn sâu vào mắt tôi rồi từ tốn bảo:

-Gia ơi tối con ngủ với bà một bữa con ơi!

-Dạ! Được ạ! Hi Hi!

Cả ngày hôm đó gia đình đón lần lượt từng đoàn khách tới chơi. Hàng xóm láng giềng, họ hàng xa, đồng đội cũ, cả bên chính quyền tới chúc Tết. Hết đoàn này tới đoàn khác vào ra liên hồi. Ai nấy đều nắm tay bà nói lời chúc mừng gia đình...

Đêm xuống tôi sang nhà ngủ với bà nội. Nhiều năm rồi tôi không còn được nằm cạnh với bà nữa. Lâu đến mức tôi chẳng nhớ nổi cái ngày cuối cùng diễn ra từ khi nào.

Tôi còn nhớ làng quê những năm 2000 còn nghèo lắm. Cả làng chẳng mấy nhà dùng điện vì tốn tiền, tivi màu chỉ một hai gia đình có. Cả xóm thường xúm lại xem chung cùng với nhau.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận