Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03 : Những cơn mưa sau tuổi 18

Chương 02: SÀI GÒN CỦA TÔI

0 Bình luận - Độ dài: 2,085 từ - Cập nhật:

Vừa đặt chân xuống sân bay, Sài Gòn đón tôi bằng cơn mưa đầu mùa. Giờ tan tầm người xe chen chúc nhau, ai cũng cố chạy thật nhanh để trở về ngôi nhà ấm cúng của mình.

Qua ô cửa kính xe mờ hơi nước, những con đường đan kín người và xe hiện ra giữa cơn mưa tầm tã, nơi những tấm áo mưa mỏng manh chẳng đủ che trọn một kiếp người. Sài Gòn hoa lệ, nơi hàng triệu phận đời rời xa ruộng đồng làng quê tìm về phố thị để níu lấy một giấc mơ giữa chốn phồn hoa.

Xe chạy tới một cây cầu hình vòng cung có màu đỏ cam nổi bật bắt mắt, sau đó quẹo trái tiếp tục chen vào một cung đường đông kín người. Khi xe dừng chờ tàu hoả chạy qua tôi vẫn ngoái đầu lại nhìn cây cầu đặc biệt nổi bật trong màn mưa đó. (Về sau tôi mới biết chỗ đó là cầu Bình Triệu).

Thành phố lớn khi ấy với tôi xa lạ. Thật may nơi tôi sống ở ngoại ô thành phố. Nhịp sống không tới mức ồn ào như những gì tôi chứng kiến khi lần đầu đặt chân xuống. Căn nhà đang ở là nơi tôi đã cất tiếng khóc chào đời. Nơi đã từng chứng kiến một gia đình nhỏ sống hạnh phúc cùng nhau trong mấy năm. Chỉ tiếc lúc đó tôi còn quá bé, những tháng ngày đó chỉ là những mảng ký ức chắp vá.

Thời khoá biểu của tôi thời gian đó khá đơn giản. Mỗi sáng sớm đi tập gym, chiều học thêm tiếng Anh tại trung tâm, tối đến lại xuống phố hẹn hò với em DJ có vòng eo nhỏ xíu mới quen.

Khu tôi sống khá thú vị, hai con đường chính chạy cắt qua khu phố không rõ vô tình hay cố ý lại chia thành hai vùng có tín ngưỡng khác nhau. Một dãy phố là những con chiên ngoan đạo, đi qua nhà nào cũng có thể dễ dàng nhìn thấy những bức phù điêu về chúa và các vị thánh bảo hộ. Một con phố mà có đến ba nhà thờ lớn được xây dựng lên. Dãy phố còn lại có một ngôi chùa có chánh điện cao nhất Việt Nam toạ lạc. Dân cư xung quanh chủ yếu theo phật giáo nếp sống an nhiên.

Bởi thế nên những ngày đó có thể dễ dàng nhìn thấy mỗi cuối tuần tôi cùng em DJ xuất hiện nghe giảng ở nhà thờ. Còn ngày rằm lại thấy hai đứa mặc áo tràng lam hoà vào dòng phật tử thành kính ngồi nghe kinh dưới tượng Phật.

Thủ Đức những năm 2006-2008 vẫn còn hoang vắng lắm. Cách nơi tôi ở một đoạn đường ngắn có những con đường khi đêm xuống, tiếng ếch nhái kêu vang chẳng khác gì vùng nông thôn.

Một ngày nọ, trong một cuộc trò chuyện với chú VT, vị này tiết lộ cho tôi một số chi tiết quy hoạch trong những năm về sau. Không suy nghĩ tôi đặt mua một vài vùng đất quanh khu vực. Tôi cũng chẳng suy tính nhiều. Ai ngờ về sau, nó lại trở thành một cơ duyên không ngờ tới.

Tận sâu trong tôi, ham muốn chưa bao giờ là quá lớn. Người ta luôn đặt mục tiêu A, rồi khi đạt được lại hướng tới B, C, rồi đến tận Z. Những tham vọng cứ thế sinh sôi, như một vòng xoáy không đáy. Còn tôi chỉ có một mục tiêu duy nhất cùng người tôi yêu thương ẩn cư thật sớm. Có lúc đã từng nghĩ, có lẽ mình sẽ không kết hôn, tìm một nơi thâm sơn cùng cốc, sống một cuộc đời an nhiên, rũ bỏ tất cả…

Sau nhiều tháng dạo chơi nơi mảnh đất Sài Thành. Một ngày Đông, tôi đặt chân xuống sân bay Vinh.

Đáng lẽ chuyến bay sẽ tới sớm hơn nhưng vì thời tiết xấu sau hàng tiếng chờ đợi cuối cũng được hít thở không khí của Thành Vinh. Đang chính độ Đông cái rét cắt thịt, tôi kéo cao chiếc khăn che nửa mặt, bước ra cổng trong tấm áo măng tô tối màu.

Dũng Khùng chờ sẵn, tôi nhanh chóng mở của chui vào xe trốn cái lạnh. Dũng Khùng lên tiếng trêu chọc:

-Mấy tháng không gặp trông bảnh ra nhỉ. Tao tưởng idol Hàn nào lưu diễn Việt Nam đấy!

-Đâu mày ơi vào đó cũng nhàm chán lắm. Trông mày nhìn mới ra dáng ông trùm Peaky Blinder haha!

Tôi nhìn gã bông đùa .

Dũng Khùng vỗ vai tôi cười nói :

-Haha nếu là bóng ma anh quốc tao nhận làm arthur Shelby thôi. Phải không Tommy Shelby!!

Hắn đưa hai ngón tay vờ lắm súng chỉ vào đầu tôi.

Cảm thấy ghé Thành Vinh không thể quên nếm đặc sản tôi liền quay qua rủ rê gã:

-Đi đá bát cháo lươn làm tý rượu cho ấm người nhỉ?

Bỗng Dũng Khùng hơi ngập ngừng:

-Hay mình tới chỗ này đã nhé!

-Ơ thằng này sao nay bày đặt khách sáo thế. Đi đâu chạy đi!

Tôi nhìn hắn khó hiểu. Mới một thời gian không gặp mà thằng này còn học được cả cách khách sáo cơ đấy. Không rõ thời gian qua tiếp quản công việc của lão cha hắn học được những gì rồi.

Dũng Khùng đánh xe chạy tới đường Hồ Tông Thốc Nghi Phú. Chặng đường khá gần chưa đầy ba cây số mà với Dũng Khùng trông nặng nề làm sao. Tôi nhìn hắn có điều thắc mắc, chưa kịp suy nghĩ sẽ mở miệng hỏi gã cổng Bệnh Viện Tâm Thần đã ngay trước mặt.

Bước xuống xe nhìn cánh cổng sắt khóa chặt, tường ngả vàng ánh mắt tôi hiện lên một tia khó hiểu.

Như linh cảm được điều gì sắp sửa xảy ra tôi hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng:

-Mày nói đi tao nghe đây? Không tự nhiên đưa tao tới đây chứ!

Sau câu trả lời của Dũng Khùng tôi thật sự choáng váng. Chẳng thể ngờ một chuyện tày đình như thế mà chẳng hề có một tiếng gió nào lan ra. Không gian xung quanh bỗng chốc mờ nhòe, chỉ còn lại âm thanh nặng nề của hơi thở và mùi khói thuốc hăng hắc, quẩn quanh nơi đầu lưỡi.

Không khí im lìm đáng sợ cho tới lúc sức nóng từ điếu thuốc đốt lên ngón tay tôi mới bừng tỉnh. Tôi kéo một hơi thuốc dài, chậm rãi dụi tắt điếu thuốc, động tác chẫm rãi như thể đang cố níu kéo vài giây để xác thực lại điều vừa nghe.

Cánh cổng bệnh viện Nghi Phú mở ra, để lộ một khuôn viên xanh mát, rợp bóng cây cổ thụ. Những con đường lát gạch sạch sẽ chạy dọc giữa những luống hoa. Vài bệnh nhân khoan thai dạo bước như thể nơi đây là một khu vườn thư giãn hơn là bệnh viện. Không gian yên bình đến mức nếu không để ý, người ta có thể lầm tưởng đây là sân trường của một ngôi trường cấp ba nào đó vào một ngày thu dịu nhẹ.

Dũng Khùng gọi điện thoại trao đổi với ai đó.

Năm phút sau cô điều dưỡng cao gầy bước tới nhìn hai chúng tôi với ánh mắt dò xét. Ánh mắt cô nàng dừng lại trên khuôn mặt tôi một lúc, cô ta dường như có điều suy nghĩ.

Cô điều dưỡng hỏi tôi mấy câu về quan hệ với bệnh nhân.

Tôi im lặng không nói gì. Cô ta có vẻ chợt hiểu trong đầu chắc vẽ ra cả bộ phim dài mà mấy hôm nay thường hay xem. Không hỏi thêm, cô ả quay lưng cất bước dẫn đường.

Hành lang dài hun hút mở ra trước mắt, dẫn lối đến một cánh cửa sắt thứ hai. Ổ khoá lớn được khoá cẩn thận với những dây xích sắt. Và khi cánh cửa đó bật mở, sự yên bình mong manh của khuôn viên phía sau lập tức bị xé toạc bởi một thế giới khác ngập tràn những tiếng thét, tiếng cười lạc điệu, những câu nói vô nghĩa vang vọng xung quanh.

Ở một góc hành lang, vài bác sĩ đang vật lộn ghìm chặt một bệnh nhân để tiêm thuốc an thần. Những bệnh nhân khác điên cuồng cười nói một mình hoặc gào thét vô vọng. Không khí nồng nặc mùi thuốc sát trùng hòa lẫn với mùi ẩm mốc, cả mùi hôi thối của chất thải xộc vào mũi .

Dũng Khùng quen chứng kiến máu me cũng khẽ chau mày.

Cô điều dưỡng tiếp tục bước đi, giọng nói bình thản đến lạ, như thể những gì đang diễn ra quanh đây chẳng còn đủ sức khiến cô bận tâm.

-Do tính chất đặc thù nên không ai muốn về đây. Khu này có tới gần năm nghìn bệnh nhân nội trú mà chỉ có gần trăm bác sĩ và nhân viên. Nhiều bệnh nhân không tự chủ được vệ sinh còn dùng chất thải bôi khắp nơi, Y bác sĩ cùng điều dưỡng lau dọn nhưng k kịp.

Cô ta hẳn là chẳng biết chúng tôi là ai nhưng có lẽ đích thân vị quan lớn ở trên gọi xuống yêu cầu đón tiếp bởi vậy nên cô ta kiên nhẫn giải thích.

Dọc theo lối đi, những bóng người với đôi mắt trống rỗng lặng lẽ dõi theo chúng tôi. Vài người nhìn tôi cười khoái chí rồi thì thầm những câu vô nghĩa nào đó. Cuối hành lang, cô điều dưỡng dừng lại trước một căn phòng nhỏ, trao đổi vài câu với nhân viên bên trong rồi lấy chìa khóa, dẫn cả hai lên lầu hai.

-Người nhà nên chuẩn bị tinh thần trước, đừng để bệnh nhân kích động.

Cô ta thoáng ngập ngừng, rồi khẽ thở dài, giọng nói như hòa vào không gian tịch mịch của bệnh viện:

-Bệnh nhân từ khi vào đây hầu như không ăn uống gì. Nếu cứ tiếp tục như thế này… không biết cô ấy còn trụ được bao lâu.

Trước cánh cửa phòng, Tôi đứng lặng hồi lâu. Một cảm giác bất an mơ hồ len lỏi trong lồng ngực.

Cánh cửa chầm chậm mở ra.

Khoảnh khắc ấy, hình ảnh trước mắt khiến tôi chết lặng, có lẽ suốt cuộc chẳng thể quên được hình ảnh đó Người con gái ấy ngồi lặng lẽ trên chiếc giường sắt lạnh lẽo đang quay lưng về phía tôi.

Cơ thể giờ chỉ còn da bọc xương, đôi chân ngọc ngà ngày nào còn mỗi hai ống xương được che bằng lớp da nhăn nheo, đôi tay với những đốt xương thấy rõ cảm giác chạm nhẹ nó sẽ rơi ra. Mái tóc đen dài ngày đó rụng lơ thơ còn vài sợi tóc dài che phủ lên khuôn mặt gầy gò. Đôi mắt đẹp ngày nào giờ đây trống rỗng vô hồn.

Chẳng biết tự lúc nào, từng giọt ấm nóng lăn dài trên khuôn mặt tôi.

Nghe tiếng động lạ cô gái chầm chậm quay ra.

Trên môi vẫn nở một nụ cười ngờ ngệch rồi cố nheo mắt nhìn kỹ xem ai đang đứng trước mặt mình.

-Á á á a....

Tiếng thét chói tai xé toạc bầu không khí u ám, vang vọng khắp dãy hành lang dài hun hút. Nó không còn là giọng nói ngọt ngào trong trẻo năm nào, khàn đặc, méo mó, rợn người. Cô gái hoảng sợ cuống cuồng đưa đôi bàn tay xương xẩu lên che khuôn mặt.

Có lẽ chẳng nhớ nổi tôi là ai nhưng như thể trong sâu thẳm tâm thức, không muốn để kẻ tệ bạc này nhìn thấy dáng vẻ tàn tạ của mình.

-Ra ngoài! Nhanh nào!

Ngay lập tức, Cô điều dưỡng đẩy hai chúng tôi ra bên ngoài cửa phòng.

Những bóng áo blouse trắng lao vào. Bác sĩ và điều dưỡng vội ghìm chặt lấy em, cố gắng chế ngự cơn kích động. Một mũi tiêm xuyên qua làn da xanh xao, mang theo thứ thuốc an thần vào mạch máu.

Những tiếng rên rỉ tuyệt vọng dần nhỏ lại.

Cánh cửa sắt khép lại.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận