Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03 : Những cơn mưa sau tuổi 18

Chương 05: SAU MỘT NĂM XA CÁCH EM CÓ CÒN NHƯ LÚC XƯA

0 Bình luận - Độ dài: 2,300 từ - Cập nhật:

Một buổi sáng yên bình, tôi nằm dài trên băng ghế gỗ dưới gốc hoa trà cổ thụ thảnh thơi lướt Facebook giữa những giây phút nhàn rỗi.

Bất giác, sự chú ý của tôi hút vào tấm ảnh xuất hiện trên bảng tin.

Đan Quỳnh rạng rỡ với nụ cười tỏa nắng khoác trên mình chiếc váy da bó sát. Có vẻ em ấy đang tham dự tiệc sinh nhật ai đó. Vốn dĩ em ấy đã huỷ kết bạn với tôi, thế nhưng trong đám bạn bè được em gắn thẻ có bạn chung. Đã bao lâu rồi chúng tôi không còn giữ liên lạc. Có lẽ cũng phải cả năm trời rồi nhỉ?

Đan Quỳnh giờ cũng đã là nữ sinh lớp 12 chuẩn bị rời xa mái trường Trung học. Trong vô thức, tôi nhấn like bức ảnh em.

Không khí quanh tôi thoảng mùi hương hoa trà dịu nhẹ, từng cơn gió mang theo hơi lạnh từ mặt nước sông La khẽ lướt qua khu vườn, lay động những tán cây.

Từng bông hoa trắng mong manh rơi xuống, tạo thành một cơn mưa hoa đậu hờ trên trang sách tôi đang đọc. Tôi khẽ nhắm mắt, thả mình vào cơn mơ màng giữa buổi sáng.

Bất chợt, chuông điện thoại rung nhẹ .

Tôi vươn tay, cất cuốn sách còn đang mở lên khuôn mặt mình, lười biếng liếc nhìn màn hình.

Là tin nhắn từ Đan Quỳnh.

-Hello chàng, đang làm gì đấy?

Kể từ khoảnh khắc ấy, những cuộc trò chuyện giữa tôi và em lại bắt đầu.

Ngày qua ngày, sự nhàm chán trong cuộc sống của tôi dần được lấp đầy bởi những dòng tin nhắn, những câu chuyện từ Đan Quỳnh.

Chúng tôi nói với nhau về mọi thứ, từ những điều nhỏ nhặt đến những hoài bão xa xôi. Cả những vết thương cũ mà tôi từng để lại trong lòng em cũng theo thời gian mà dần phai nhạt đi.

Lại một ngày nữa trôi qua. Từ sáng sớm tôi tiếp tục lười biếng nằm dài dưới gốc cây hoa trà. Trên tay cầm con iPhone 4 vừa ra mắt được xách tay về. Lần đầu tiên được dùng điện thoại cảm ứng nên nghịch mãi không chán. Cứ nằm dài trên băng ghế gỗ lướt facebook, lâu lâu lại bốc trái cây bỏ vào miệng.

Trước đó tôi vẫn trung thành với Nokia, tôi có 1 con 1280 huyền thoại, bàn phím nhắn tin nhiều tới mức mất luôn ký tự trên phím nhưng chẳng ảnh hưởng vì tôi có tuyệt kỹ nhắn tin không cần nhìn. Ngoài ra còn lận lưng thêm con 6300 gold và chiếc E71 màu trắng yêu quý. Sim thì dùng tận mấy cái tháo lắp liên tục. Thật hoài niệm những tháng ngày đó.

Tới mãi tận đêm khuya sương đêm rơi đây nhưng tôi vẫn chưa muốn xa khu vườn. Trên màn hình điện thoại những cặp đôi xa lạ đang tán tỉnh nhau, ngày đó mấy đứa mới tập chơi facebook không biết tới tính năng nhắn tin riêng. Đứa con trai vào trang cá nhân của đứa con gái viết lên đó. Xong đứa con gái đọc xong bấm vào trang cá nhân của cậu trai viết trả lời.

Bao nhiêu câu thả thính qua lại tôi ngồi đọc bằng hết. Đang khúc khích cười điện thoại rung nhẹ.

-Em buồn quá đi, tự nhiên thèm kemmm.

Tin nhắn từ Đan Quỳnh.

Tôi liền nhắn tin lại tức thì:

-Anh mua lên chỗ em nhé?

-Ổn không? Cả năm trời không lên, có còn nhớ nhà em không, chàng?

-Xời, anh mà. Chỗ nào có em, anh tự khắc biết tới.

-Nhưng em chỉ thích ăn kem ốc quế chỗ BT cơ.

-Oke…

Tôi ngồi dậy chuẩn bị đi Đan Quỳnh liền nhắn tin:

-Thôi, nãy em đùa. Nay ba mẹ em có nhà, anh đừng lên.

-Anh đang chuẩn bị đi rồi.

-Hả? Thôi anh ơiii. Em đùa! Ba em khó lắm. Còn cả Tuấn Anh nữa… Anh trai em hận anh lắm! Tầm này anh lên không gặp được em đâuuu!

-Anh ơiiiii, em nói đừng mà ??…

Tôi nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ đêm. Trong đầu chợt hiện lên con đường dẫn đến nhà Đan Quỳnh nơi đã gần một năm trời tôi chưa từng quay lại.

Từ thôn làng phía Nam nơi tôi ở đi về tiểu khu HS  phía Bắc khoảng hơn 100km cả đi lẫn về. Đi hết gần cả nửa cái thành phố rồi còn đâu. Nhưng điều đó đâu thể làm khó được tôi. Nói là làm tôi dắt con chiến mã màu xanh đã chinh chiến bao năm ra cổng và bắt đầu hành trình.

Mùa hè năm ấy yên bình đến lạ. Không như ở Sài Thành ở quê ngủ sớm lắm. Cả làng quê đã chìm trong giấc ngủ, chỉ còn màn đêm lặng thinh phủ lên những mái nhà im ắng.

Tiếng động cơ gầm nhẹ rồi vút lên, con moto xanh lao đi trên con đường vắng để lại sau lưng bóng tối sâu hun hút.

Tôi một mình băng qua những triền núi mờ sương, chạy xuyên qua những cánh đồng lúa. Từng làn gió đêm lùa qua mang theo mùi hương ngai ngái của đồng quê.

Khi bánh xe lăn qua nơi tiếp giáp của Khu Trung Tâm và thôn làng phía Nam, dưới chân cầu dòng sông La lặng lẽ trôi dưới ánh trăng mờ. Mặt nước sông lúc này phản chiếu những vệt sáng bàng bạc.

Từ xa, ánh đèn từ khu ăn chơi Thiên Thượng vẫn sáng rực. Cách nhau có một cây cầu thôi mà làng quê nơi tôi ở khác biệt hoàn toàn với chốn nhộn nhịp bên đây. Bỏ lại ánh đèn rực rỡ ấy phía sau lưng, tôi nhận ra mình đã đi được nửa chặng đường đến nhà Đan Quỳnh.

Chạy thêm một đoạn, xe dừng lại bên quán kem BT. Thật may, tôi đến đúng lúc chị chủ quán đang chuẩn bị đóng cửa.

Không mất quá lâu, tôi đã chọn được loại kem ốc quế mà Đan Quỳnh thích nhất. Trên phố lúc này vắng lâm,  chỉ có đâu đó có vài đôi tình nhân hướng về những nhà nghỉ ven đường.

Chạy thêm một quãng hết khu sầm uất. Sau lưng chỉ còn tiếng gió hú và những âm thanh rời rạc của đêm hè. Hai bên dường tối đen tiếng ếch nhái kêu râm ran, tiếng lá xào xạc. Bất giác tôi kéo mạnh tay ga phóng thật nhanh.

Đã lâu tôi mới chạy qua con đường quen này, trong lòng có chút hoài niệm.

Mới chỉ một năm trước, tôi vẫn còn đưa đón Như Quỳnh đi ôn thi trên con đường này. Thế mà giờ đây mọi thứ đã đổi khác. Gió đêm lành lạnh lướt qua mặt, mang theo ký ức của những ngày cũ.

Đã gần nửa đêm, xe đang chạy ngon lành qua ngọn núi bỗng dưng tắt máy không rõ nguyên nhân. Ngước mắt lên thấy dừng lại ngay chính cổng ngôi chùa cổ. Lúc này tôi thầm nghĩ:

-Con xe này tôi chăm hơn người yêu, bảo dưỡng định kỳ. Chưa bao giờ gặp tình trạng này. Đã thế ngắt máy dừng ngay lập tức. Quái lạ!

Từ bé là đứa gan lớn thế nhưng trong khoảnh khắc này cảm giác sợ hãi tột độ. Nhìn lên chùa chỉ có ánh đèn đỏ mờ mờ.

Sợ là vậy nhưng ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra tự nhiên nhất.

Tôi khởi động lại lần nữa. Xe không có vấn đề gì nổ máy bình thường. Tặc lưỡi tôi kéo ga phóng đi.

Vượt qua cây cầu sắt lớn, tôi dừng lại trước tiểu khu HS. Ngay trước mắt tôi là lối vào căn biệt thự của gia đình Bà La Sát Thu Phương.

Đứng đây, tôi lại nhớ về những ngày cũ. Khẽ thở dài, đa tình cho lắm vào giờ nhìn đâu cũng ra kỷ niệm.

Cô Thu Phương giảng dạy tại THPT Trần Phú trong ba năm, khoá tôi tốt nghiệp cô ta cũng chuyển về giảng dạy tại THPT HS . Cùng năm ấy Thu Phương kết hôn với một gia đình môn đăng hộ đối.

Tôi cũng chưa gặp gã đàn ông xui xẻo đó bao giờ.

Đám cưới hôm đó lộng lẫy đến mức được báo đài đưa tin. Hai bên gia đình đãi tiệc miễn phí tất cả bà con của khắp vùng suốt mấy ngày trời. Đám cưới có sự xuất hiện của dàn siêu xe và khách mời là những ca sĩ có tiếng hát tặng quan khách.

Học trò cũ ai nấy đều được mời về dự. Tôi khi ấy còn ở tận Sài Thành đành lặng lẽ gửi một món quà mừng cùng lời chúc phúc từ phương xa.

Nhìn cổng nhà Bà La Sát tôi chợt bất giác ngẩn ngơ, ngày đó khi tôi muốn quen Như Quỳnh người phản đối dữ dội nhất không ai khác chính là ả ta.

Đan Quỳnh lại là họ hàng của bà ấy… Nếu biết chúng tôi qua lại, liệu bà còn nóng nảy như thuở nào? Hy vọng có chồng rồi bà cô đổi tính nết.

Tôi chạy thêm một quãng dừng xe trước một ngã ba đường. Màn đêm yên tĩnh chỉ còn tiếng gió đêm rì rào qua những tán cây lẫn đâu đó âm thanh rả rích của côn trùng ẩn nấp trong bụi cỏ.

Tôi rút điện thoại, nhấn gửi tin nhắn.

-Úa oà! Anh đến ngã ba tiểu khu HS rồi đây!

-Huhu, anh làm thật à? Nhà em ngủ hết rồi, giờ sao?

-Chẳng lẽ công chúa Đan Quỳnh để anh chạy ngần ấy đoạn đường rồi bỏ rơi anh sao?

Cố tình né chốt gác tiểu khu nên tôi đi theo lối tắt. Một con đường tối và vắng tang vòng vèo men theo mép nước sông La.

-Lúc này mà có con ma da nào lao lên kéo chân thì bỏ mẹ.

Tôi vừa đi vừa nghĩ ngu, gió từ mặt sông thổi lên lành lạnh, mang theo một làn sương mỏng quẩn quanh lối đi.

-Không hiểu sao đám nhà giàu lại thích sống ven sông, nhà cửa xây cách xa nhau, sợ ma bỏ mẹ ra.

Tôi vừa lẩm bẩm vừa phóng xe, rồi bỗng nhớ chính khu vườn nhà mình cũng nằm sát mé bờ sông nào có khác gì người ta đành nín.

Ban ngày đi thấy bình thường, thế mà nửa đêm chạy trong khu này cứ rợn người. Cuối cùng, trước mặt tôi hiện ra căn biệt thự quen thuộc. Cánh cổng sắt đóng chặt.

Xung quanh im lìm, Tôi nheo mắt ngước nhìn lên, bất giác rùng mình.

Trên lầu cao, ngay bên cạnh lan can, một bóng trắng đứng đó. Mái tóc dài bay nhè nhẹ theo từng cơn gió thoảng qua.

Da gà da vịt trong tích tắc nổi khắp người.

Tiếng chuông điện thoại rung khẽ giữa màn đêm tĩnh lặng. Đèn điện thoại sáng hắt lên , hoá ra Đan Quỳnh đứng trên lầu cao.

-Em xin lỗi… không nghĩ anh tới thật.

Tin nhắn từ em.

-Anh có bao giờ nói dối em đâu nào? Chỉ cần em muốn dù là bất cứ đâu, anh cũng sẽ đến.

Tôi chém gió chém bão tùm lum. Quên luôn chuyện cũ. Ngày đó cái tật gặp gái xinh là gì cũng nói ra được. Tất nhiên là trừ Như Quỳnh.

Sợ ba mẹ em nhất là thằng anh của Đan Quỳnh thế nên đứa trên lầu, kẻ đứng dưới đất nhắn tin qua lại.

Tự nhiên tôi nghĩ trông có khác gì Romeo và Juliet bị gia đình ngăn cấm đâu.

Một lát sau.

Chắc thấy tôi lần này cũng thật tâm. Đan Quỳnh len lén đi xuống. Khi cánh cổng sắt mở ra em tiến về phía tôi.

Sau một năm trời xa cách tôi và em gặp lại nhau. Đan Quỳnh vẫn xinh đẹp như cái ngày tôi cùng em gặp nhau lần đầu nơi Kim Nghê Cổ Tự .

Gương mặt em vẫn thanh tú như thuở nào. Em vẫn khiến tôi chẳng thể nào rời mắt.

Gió đêm thổi nhẹ khiến mái tóc dài buông xõa khẽ lay động, những sợi tóc mềm mại vờn quanh bờ vai nhỏ.

Đan Quỳnh nhìn tôi, nở một nụ cười duyên, trong khoảng khắc trái tim tôi bỗng rung lên một nhịp lạ.

Sau một năm trời xa cách những tưởng em và tôi sẽ chẳng bao giờ còn thấy nhau thế nhưng ngày hôm nay chúng tôi lại đứng đây. Duyên phận chẳng ai nói trước được điều gì.

Chúng tôi cứ thế ngồi bên nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, như thể muốn bù đắp cho những tháng ngày xa cách.

Cuộc trò chuyện kéo dài đến quá nửa đêm. Tôi thấp thỏm sợ ba mẹ em phát hiện. Sau cái lần tai nạn năm đó Chủ Tịch Đan Khanh cùng Tuấn Anh đã lên tận nhà tôi cáo lỗi. Tuy thế trong thâm tâm tôi biết bản thân là kẻ làm sai thế nên vẫn có chút e dè khi gặp người nhà em.

Cho tới khi sương đêm rơi đầy, phải đến lần thứ ba chia tay, Đan Quỳnh mới miễn cưỡng chào tạm biệt tha cho tôi về nhà. Giá mà ba mẹ em không ở nhà thì haha.

Tôi phóng xe đi một quãng xa, ngoái đầu nhìn lại. Trên lầu cao, dưới ánh đèn flash Đan Quỳnh vẫn đứng đó, lặng lẽ dõi theo.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận