Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03 : Những cơn mưa sau tuổi 18

Chương 21: CEO MR PHONG HỎI VỢ NGOẠI THÀNH

0 Bình luận - Độ dài: 2,068 từ - Cập nhật:

Tết 20xx

Đào Mai khoe sắc mưa xuân lất phất trong cái lạnh cắt da thịt của Bắc Trung Bộ. Dự báo thời tiết năm nay sẽ có đợt rét đậm rét hại tràn vào đúng độ xuân.

Dũng Khùng ra sân bay đón tôi.

-Một năm không gặp bạn tôi khoẻ chứ? Kaka!

Vừa lên xe tôi quay qua trêu chọc nó.

-May mày về sớm chứ Tết này tao có chuyến hàng không đón Tết ở nhà được.

-Sao thế? Tiền lúc nào kiếm chả được. Tết phải ở bên gia đình chứ?

Nhắc tới đây hắn khẽ thở dài:

-Mày lạ gì nhà tao nữa. Mấy năm rồi tao toàn đón Tết bên gia đình Hoài Phương.

-Cũng được mấy năm rồi nhỉ? Ngưỡng mộ mấy người yêu nhau lâu dài như bạn.

-Haha. Nếu người khác nghe được câu này từ miệng mày người ta sẽ cười đấy.

Dũng Khùng nhìn tôi bật cười.

-Tao nói thật lòng.

-Tao hiểu con người mày mà. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi gà mỗi mái.

Dũng Khùng mang câu ranh ngôn ra đùa cợt. Rồi nó nhìn tôi vẻ nghiêm túc:

-Con chân dài kia tao thấy nó yêu mày thật lòng đấy.  Anh em khuyên thật đừng bỏ lỡ.

-Hoàng Linh ấy à? Bọn tao là bạn thân.

-Thân cl. Mày không đánh nhanh rút gọn kéo nó về bên mày. Đợi đến lúc nó nổi tiếng hơn đi làm bình chứa tôn cho đám đại gia chăn thì...

Thấy tôi trừng mắt hắn liền đổi giọng:

-Đó là tao đang nó ví dụ. Mà mày lại vậy rồi đó. Nghĩ lại xem vì con bé đó mà mày đòi xiên tao không ít lần. Ngoài con đó ra có ai mà mày cư xử vậy không.

Tôi khẽ thở dài:

-Tao chẳng biết nữa. Chắc tuỳ duyên. Đang bạn bè vui vẻ. Yêu nhau vài bữa chán chia tay lại không nhìn mặt nhau chả phải tao lỗ đi một đứa bạn thân. Còn người yêu không có cô này thì yêu cô khác.

Dũng Khùng nhìn tôi vẻ mặt chán không buồn nói. Có lẽ trong chuyện tình yêu người ngoài cuộc đôi khi lại là kẻ sáng tỏ nhất. Một lúc sau hai đứa lại nói sang mấy chuyện vẩn vơ:

-Phong nay làm với mày à?

-Mày phải gọi là giám đốc Phong. Nó mua xe rồi nên hào hứng muốn tự chạy xe về quê. Chắc tính áo gấm về làng một phen. Chắc giáp Tết mới về cơ.

-Ừm. Nó cũng là đứa tin tưởng được.

Xe về tới cây Đa đầu làng, vẫn như thường lệ tôi vỗ vai Dũng Khùng bước xuống xe. Đứng dưới tán cây Đa cao lớn tôi trầm ngâm. Trên tán cây bắt đầu có dấu hiệu héo rũ.

Hai cây đa đầu làng này tôi cũng không rõ có từ thời đại nào chỉ biết khi trong ký ức xa nhất nó đã lớn vậy rồi. Hai thân cây cao lớn tán lá sum suê chụm đầu vào nhau đã trở thành một biểu tượng trong lòng mỗi người con sinh ra từ làng Lâm Thao này.

Tôi còn nhớ những ngày ở Trung học tôi chẳng bao giờ về đúng giờ giấc. Khi trời nhá nhem tối, đám học sinh đạp xe về là bà nội tôi tóc bạc trắng lại đứng nơi gốc Đa đầu làng:

-Mấy cháu có thấy Gia nhà bà về đó chưa?

Bà cứ hỏi một câu như thế hết đám học sinh này đến đám khác cho tới khi toán cuối cùng khuất bóng. Mắt bà đượm buồn rồi bước về nhà giữa màn đêm đen. Còn bản thân tôi đang la cà bên bóng hồng nào đó, có khi lại ngồi bên ly rượu cùng anh em.

Nhìn tán cây đã che bóng mát suốt ngần ấy năm tháng héo rũ tôi thấy lòng bất an.

Bước vào nhà tổ, Ông ngồi trên ghế nhìn tôi vẻ mặt đăm chiêu. 

-Con chào ông con mới về ạ!

Ông nhìn tôi gật đầu. Sau một quãng thời gian không gặp tôi cứ tưởng ông sẽ nhớ tôi lắm chí ít nó dài thêm ít câu cơ đấy. Có lẽ ông còn giận chuyện giao thừa năm đó.

-Cậu vào nhà thăm bà chủ đi!

Dì Chín thấy tôi liền gọi tôi vào nhà.

Nhìn bà tôi ứa nước mắt. Một năm không về sức khoẻ bà xuống nhanh lắm. Cơ thể chỉ còn da bọc xương lộ rõ từng lóng xương chân.

Tôi cùng dì chín bế bà đi tắm, dọn dẹp lại phòng.

-Bác Quyết đâu dì chín?

Không thấy bác nên tôi hỏi.

-Bác về bên nhà con trai lớn rồi. Đợt này công việc cũng không có gì nhiều. Với cũng có tuổi rồi Ông chủ bảo bác Quyết qua lại nhiều hơn với con cháu.

-Con nhớ ông bảo bác từ đời nào. Tại bác Quyết nhất định không chịu ấy chứ.

-Bác Quyết là người chất phác. Chịu ơn tất báo. Năm xưa không có ông thì hai anh em bác Quyết chết đói trong hầm rồi.

Dì chín vừa nói vừa gấp chăn.

-Thế dì chín sao ạ. Năm nay cũng gần 70 rồi nhỉ.

-Cả đời tao gắn bó ở đây. Giờ còn chút sức cũng ở đây thôi.

Dì Chín không chồng không con. Năm xưa Bà nội giới thiệu cho những mối tốt dì Chín nhất định không chịu ở vậy với Bà.

Tôi nghe người lớn trong nhà kể năm 45 Nhật nhổ lúa trồng đay gặp thiên tai dân chết đói như rạ. Tới lúc quân ta giành chính quyền phá kho thóc chia cho dân nghèo. Lúc đó dân đói quá có gạo lại nấu lên ăn dẫn tới chuyện chết no.

Sau năm đó nhiều gia đình chẳng còn ai, nhiều dòng họ xoá tên. Dì Chín được ông cố ngoại cưu mang trong những năm đó. Bởi vậy nên sau này nhất định theo bà ngoại không rời. Ngay cả khi kết hôn dì cũng  không rời.

Tắm rửa cho bà nội xong tôi về bên nhà. Một năm không về coi bộ căn nhà vẫn gọn gàng lắm. Chắc ông cho người dọn dẹp thường xuyên.

Thay xong bộ ga trải gường tôi lại nằm bẹp dí trên chiếc giường quen rồi mơ màng.

Những ngày sau đó tôi dành nhiều thời bên cạnh bà nội. Bà sức khoẻ ngày một yếu dần. Phần lớn thời gian chỉ quay lưng vào trong góc nghỉ ngơi.

Tôi khá khó hiểu khi ông hạ hai cái áo quan xuống lau rửa còn dì Chín cứ khóc thút thít, có lẽ dì thương bà tôi.

Ở quê tôi có tục người già quá tuổi 70 sẽ gọi thợ tới đóng áo quan (quan tài ) và xem đó là việc vui mời làng xóm tới ăn uống. Áo quan sẽ luôn chọn loại gỗ tốt nhất gọi người thợ mộc giỏi nhất vùng.

Nên nhà nào có áo quan cất trong nhà thì đó là biểu hiện gia đình đó sống thọ.

Quê có nhiều tục lệ lắm, ngay cả lúc mất đi ai là người được mời về cúng, ai là người đánh trống đều phải có địa vị mới mời về được. Cũng bởi những vị đó cũng tới tuổi xế chiều đức cao vọng trọng. Bao nhiêu năm trong nghề họ chẳng thiếu thứ gì tới tuổi xế chiều mời được rất khó. Thường thì sẽ mời mấy thầy cúng trẻ mới lên sau này.

Trong vùng có cụ nghệ nhân đánh trống tuổi đã hơn 80. Bao nhiêu người mời cụ từ chối hết vì lý do sức khoẻ. Cụ hay nói với người trong làng:

-Nếu tau đi trước thì thôi, còn nếu tau đi sau thì chỉ có cụ V, dù yếu đi không nổi tau cũng phải đánh cho cụ.

Năm xưa ông nội tôi có lẽ hay giúp đỡ bà con trong vùng, cùng với ông thường dịch bia đá, đạo sắc phong, gia phả, chỉ mộ giúp họ mà không lấy gì nên được trọng vọng.

Những ngày đó tôi hạn chế ra ngoài. Chỉ có vài cuộc nhậu từ những anh em thân thiết ghé lên chào hỏi khi biết tôi về.

Ngày 23 tháng chạp lễ cúng ông công ông táo, gia đình bày biện lễ vậy mâm cỗ linh đình. Hương hoa, mũ áo, cá chép, .. Ông nội tôi đích thân cúng ở trong nhà lẫn ở ngoài ngôi miếu Thổ Địa. 

Ngoài việc biết khá nhiều ngôn ngữ, ông nội tôi còn hiểu biết chút ít về phong thuỷ, bói toán, kinh dịch cũng nghiên cứu lúc rảnh rỗi. Mặc dù không có tinh thông tới tầm Ông ngoại tôi- một thầy pháp có tiếng.

Tôi đứng trước ngôi miếu thổ địa, chờ ông cúng xong thì hoá vàng lễ vật rồi ra sông sau nhà thả cá. Ngôi miếu không quá lớn chỉ cao quá đầu người, được làm bằng gỗ bên trong chạm trổ khá cầu kỳ.

Nhìn vào ngôi miếu được chia làm hai tầng mà từ bé đã gắn liền với đất đai cảm giác linh thiêng và an toàn trong lòng. Từ bé đám trẻ trong làng rất sợ tới gần ngôi miếu nhỏ, có hái trộm trái nó cũng né khoảng vườn này. 

Thế nhưng bản thân tôi không những không sợ hãi cứ luôn cảm giác nó thân thiết từ trong máu thịt.

Xong xuôi có tiếng còi xe ngoài cổng nhà. Hoá ra Phong nó về từ sáng. 

-Tao tưởng giám đốc tham công tiếc việc 30 Tết mới về?

Tôi lên tiếng trêu chọc hắn.

Phong xuống xe ăn mặc bảnh bao, cười hớn hở đi vào sân. Hôm nay dường như hắn ta có việc vui.

-Đi hỏi vợ với tớ?

Nghe như sét đánh ngang tai, tưởng đâu nghe nhầm tôi hỏi lại:

-Hỏi gì? 

-Hỏi vợ bạn hiền ơi! Haha...

-VKL con nào cưới mày?

Tôi buột miệng chửi thề.

-Bạn lên xe đi theo tớ sẽ rõ...

Toàn Phong giọng đắc ý khi thấy vẻ mặt tôi.

Đành chạy vào nhà tắm rửa rồi lên đồ đi theo hắn.

-Bạn nói thật hay lừa kéo tao đi nhậu thế?

Lên xe tôi vẫn chưa tin lắm.

-Mấy chuyện này tôi đùa bạn làm gì? Haha.

-Thật hả? Con nhà ai???

-Haha. Học chung khoá với mình. Hồi đi học có tán tỉnh thời gian mà tao-không-thích-yêu. Sau nó học ở trong làng đại học quốc gia TP gần chỗ văn phòng công ty mình ấy.

Tao-không-thích-yêu của Phong có nghĩa là tán em nào em nấy từ chối và cô ta có người yêu sau đó. Kỹ năng này của Phong Thỏ Đế anh em chúng tôi ai cũng lắc đầu ngao ngán. Ngày đó tự hỏi sao nó đẹp trai mà tán gái chán quá vậy.

Nghĩ là vậy nhưng lúc này tôi không muốn chọc hắn liền hối gã kể tiếp. 

Phong lúc này vừa lái xe vừa kể vẻ tự đắc:

-Thế rồi tình cũ không rủ cũng về vừa gặp đã yêu lại từ đầu.

Tôi trầm ngầm:

-Thế liên quan gì tới việc hỏi vợ???

Phong lúc này quay qua nhìn tôi vẻ khinh thường:

-Cưới vợ phải cưới liền tay chứ sao? Nay tao xuống nhà nói chuyện với ba mẹ ẻm cho hai gia đình đi lại. Ổn sang năm cưới luôn.

Tôi lúc này há hốc mồm:

-V A I L O L!!!

Trong suy nghĩ của một đứa như tôi chẳng bao giờ nghĩ ra sẽ kết hôn ở tuổi này và theo cái cách như thế cả.

Xe chạy một lúc rẽ vào một căn nhà trông cũng khá đẹp.

Phong ôm một giỏ quà đi vào nhà còn tôi ngơ ngác theo sau.

Thu Hà - con bé người yêu Phong mặc váy đứng chờ  trước cửa nhà. Con bé trông khá xinh năm xưa hình như học A5 với Lan Anh thì phải.

Hai đứa nó đưa mắt tình tứ anh anh em em rồi nhớ ra tôi đang đứng đây. Lúc này Thu Hà mới đỏ mặt lên tiếng:

-Cậu vào nhà uống nước. Lần đầu tới đây nhỉ?

-Ừ hihi!  -Tôi cười trừ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận