Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03 : Những cơn mưa sau tuổi 18

Chương 25: NEM CÔNG CHẢ PHƯỢNG

0 Bình luận - Độ dài: 2,209 từ - Cập nhật:

Mới hôm nào thi xong môn cuối, đón xe ra sân bay hào hứng về quê ăn Tết. Thoáng cái đã ở nhà được gần ba tuần, mùi hương trầm lúc này sực nức trong không khí. Đám trẻ chúng tôi ngày bé gọi đó là mùi của Tết. Hồi bé mỗi dịp giáp Tết chạy xe qua mấy cửa hàng bán trầm hương người ta đốt lên đứa nào cũng bảo thế.

Ngày 30 Tết rồi tôi dựng cây thông to lên giữa sân, trên cành cao treo đám giấy xanh đỏ với mấy hộp quà. Quê tôi có tục ngày tết trong sân có cành thông, ngoài cổng có cây nêu. Thiếu gì thì thiếu nhưng với đám trẻ không có hai thứ đó là thiếu vị Tết.

Từ bé tới lớn ngày 30 Tết luôn là dịp đặc biệt của chúng tôi. Bởi đó là ngày đứa nào cũng có quần áo đẹp, trong nhà có kẹo bánh hạt dưa, dân làng mổ heo, mổ bò thịt treo đầy nhà. Và đặc biệt hơn nữa khi người đi xa sẽ trở về.

Cụ đồ Tiên mất từ mấy năm trước rồi, cụ mất trong một ngày đầu năm mới. Dân làng bảo cụ sống khôn thác thiêng mất vào dịp Tết để sau này con cháu khỏi phải phiền hà cúng giỗ hai lần. Tôi cũng chẳng rõ chỉ biết khi nghe tin tôi lặng người rất lâu. Cảm giác như một phần tuổi thơ tôi đi theo cụ đồ nằm xuống dưới lớp đất của cánh đồng phía Tây.

Đứng trên ban công nhìn sang không còn cảnh đám trẻ xúm lại xem cụ đồ Tiên gói bánh chưng nữa. Bây giờ ở làng chỉ còn mỗi ông Nội tôi còn gói bánh chưng kiểu đó. Đám trẻ trong làng kính sợ ông nên chẳng đứa nào dám bén mảng tới xem chạy nhảy khắp sân như cụ đồ Tiên.

-Dì Chín tối con đón Hoàng Linh lên ăn tất niên cùng gia đình ta ấy. -Tôi vừa lau dọn trên gian điện thờ vừa nói vọng ra.

Dì chín nghe thế vẻ mặt tươi cười hẳn lên:

-Thế à cậu. Để dì làm thêm mấy món ăn. Gọi cả bác Quyết sang nữa.

-Dì khỏi gọi Quyết đi. Để cho hắn ở cùng với con cái. Lớn tuổi rồi phải ăn bữa tất niên cùng con cháu dâu rể chứ. Hắn dành cả đời ở đây, quá đủ rồi.

Ông nội tôi nghe thế liền lên tiếng ngăn cản.

Tôi vừa lau đạo sắc vừa nói chuyện với ông:

-Hehe! Ông thấy con bé Hoàng Linh sao? Có thích hợp làm cháu dâu đích tôn họ Đặng không?

Nói đoạn tôi nháy nháy mắt trêu ông.

-Con bé mạng Đại Lâm Mộc, sinh vào tháng Thuỷ. Con bé có quý tướng vượng phu ích tử. Cực kỳ giỏi quản lý tiền bạc và gia đình. Lại giỏi chịu đựng. Hình tướng - thanh tướng đều tốt có phúc khí gây được thiện cảm cho người đối diện. Mày mà lấy được nó phúc ba đời con ạ.

Ông từ tốn giảng giải câu hỏi bâng quơ làm tôi cũng trố mắt ngạc nhiên. Có lẽ người già dần đổi tính không giống kiệm lời như xưa.

Tôi nghe thế cười hề hề:

-Thế ông bảo bọn con có tới với nhau được không?

Ông vừa đặt chậu thuỷ tiên lên bệ vừa trả lời tôi:

-Thiên cơ bất khả lộ, thành hay không phụ thuộc vào đứa nhóc mày chứ không phải tại con bé. Muốn biết thành hay không tự hỏi bản thân mình trước.

-Dạ. Hihi!- Tôi cười trừ nói qua chuyện khác:

-Dì Chín ơi để con đón Hoàng Linh lên sớm soạn đồ ăn với dì nhé. Con bé nấu ăn đỉnh lắm luôn. 

-Khách khứa ai làm vậy.-Dì Chín vốn định từ chối sau đó không rõ nghĩ gì lại đổi ý nói tiếp. -Mà tuỳ cậu!!!

Lau dọn xong tôi tắm rửa lại lên đồ đi đón Hoàng Linh. Vẫn con chiến mã màu xanh quen thuộc, tự nhủ năm sau về Tết chắc chạy xe về đi cho thuận tiện. Tết ở quê năm nào cũng mưa lạnh có cái che nắng che mưa cũng đỡ. Nay tôi đã già hết tuổi chạy moto bao ngầu rồi.

Mấy lần ý định mua thêm con xe để ở nhà có việc gì thuận tiên đi lại ông nội đều gạt đi. Ông bảo nhà chẳng ai đi tới, xe xe cọ cọ người ta dị nghị. 

Quẹo vào con đường quen thuộc, hai hàng cây bên đường xanh ngắt trổ lộc non. Tết có khác đi đâu cũng nhìn ra không khí Tết, từng ngôi nhà, thưở đất, ngay cả cái cây cũng thay áo mới. Đám hồng leo trước ngõ nhà Hoàng Linh đua sắc dưới mưa phùn lạnh đẹp làm sao.

-Con chào mẹ !

-Con tới rồi hả? 

-Vợ con... à Hoàng Linh đâu mẹ!

-Em nó đang trong bếp kìa con. Mẹ bảo không cần mà con bé lụi cụi cả sáng hết trang trí nhà cửa, dựng đào huyền xong cái đã lao vào bếp làm sẵn đồ ăn.

-Dạ. Con vào trong nhà ạ!

Tôi chạy vào nhà thấy Hoàng Linh đang lụi cụi giữa một bãi chiến trường với vô vàn món ăn. Nhìn nó như có ba đầu sáu tay ấy. Chắc chẳng ai nghĩ ra cô hoa hậu đang lên có một mặt đảm đang tới mức này. Mà ngẫm lại cũng đúng từ bé ba mẹ đã cho Linh học đủ thứ từ đàn, múa, nấu ăn, trà đạo...thành thử con bé có tật làm việc gì cũng cực kỳ hoa mỹ tới nơi tới chốn.

Dường như con người ta càng biết nhiều càng khổ nhiều thì phải. Chẳng bù cho tôi, làm gì cũng ẩu tả cho xong thế mà lại sướng thân.

Vốn định trêu chọc Hoàng Linh thế nhưng khi tiến vào căn bếp thấy một bàn bày biện đủ thứ, nào là xôi gấc ba tầng, gà ác, rồi gỏi này nọ tỉa bông hoa, phượng hoàng...đành câm nín. Nhìn giọt mồ hôi trên sống mũi xinh xinh của con bé thấy thương vô cùng. 

Lúc này tôi nghĩ chắc hai đứa nằm lì tới sát giờ lên đúng giờ ăn là đẹp. Khỏi mang con bé lên sớm chuẩn bị gì trên nhà nữa.

"Xin nhỗi dì Chín!"- Tôi nghĩ thầm đi tới bên cạnh, con bé hình như vẫn chưa nhận ra có thêm người trong căn phòng. Hoàng Linh đang cắm cụi xào món gì đó mừng hương thơm đồ ăn dậy lên. Tôi ngẫm nghĩ liền nảy ra ý tưởng xấu. Len lén bước tới ôm chặt con bé từ phía sau:

-Tiểu dâm tặc đây!!!- Tôi có gằn giọng.

-Hihi. Nghe tiếng chân từ nãy rồi.- Hoàng Linh nói khẽ, tay vẫn nấu ăn như chưa có gì.

-Thế mà cũng nghe ra điêu...

-Buông ra đi để tớ nấu mẹ thấy lại mất công bà mừng hụt nữa. 

-Thôi lỡ rồi cho ôm thêm xíuuuuu...

Tôi mặt dày kéo nó xích thêm sát, con bé hình như hơi giật mình cứ đứng đờ ra. Cảm nhận từng đường cong mềm mại, rồi nhìn qua đống đồ ăn trên bàn tự dưng thấy tim mềm nhũn ra.

-Mày tính nấu cho cả xóm ăn đấy à? Nấu gì lắm thế?

Tôi lên tiếng giọng có chút trầm.

-Này mà nhiều gì. Tớ nấu cho cả dưới nhà cả chiều mang lên nhà cậu đấy.

Hoàng Linh tắt lửa khẽ gỡ tay tôi ra bước về phía bàn.

-Không có thời gian nên chỉ làm 8 món chính thôi, hai gia đình là 16 phần. Hihi! 

-WTF lên ăn là được rồi sao còn làm chi cho cực.

Tôi nhìn con bé vẻ khó tin.

-Đằng nào tớ cũng nấu cho mẹ, thôi thì cho cậu vênh váo bữa. Chỉ sợ không hợp khẩu vị ông bà thôi.

Hoàng Linh nhìn tôi cười tay vẫn không ngừng sắp nép.

-Của nhà tớ nấu sẵn luôn lát có gia đình Bình Bình - An An qua ăn với mẹ. Còn trên nhà ông bà bữa tớ hỏi cậu căn bếp có những gì cậu bảo không biết nên đành chuẩn bị sẵn lát lên nấu luôn hy vọng dì Chín không có trách...

Tôi ngu ra mặt. Thì ra hôm rủ lên nhà ăn tất niên nó hỏi bếp nhà ông bà có những gì mà tôi có bao giờ để ý mấy thứ đó đâu mà biết. Hỏi tôi mấy cái đó thì như không. Nói như ông cụ là hỏi thằng Gia bắt đầu gối lên hỏi cho nhanh.

-Hehe! Thế những món gì á. Nhìn màu mè hoa lá cành thế. Cho cái Menu.

Tôi nhìn con bé trêu chọc.

Con bé tay cầm con dao tỉa củ hành thành bông bước lại bàn chỉ từng phần ăn chế biển dở dang:

-Mấy món cơ bản thôi à, xôi gấc cẩm ba tầng, chả phượng hoàng trứng bắc thảo, canh tiềm gà ác long nhãn kỷ tử, gỏi ngó sen tôm thịt cuộn bánh tráng hoa, thịt đông trứng cút hoa cà rốt.....

Nghe gì gì mà toàn long phượng làm tôi nhức nhức cái đầu.

-Êk!  Món này là chả phượng hoàng đúng không? Tao biết nè.

Tôi chỉ vào một món ăn được tỉa hình đầu chim, hai chiếc lông đuôi dài vòng ra phía sau được sắp xếp bằng những miếng chả được cuộn khéo léo hình giọt nước, bề ngoài màu vàng của trứng ôm lấy phần nhân màu trắng, chính giữa tâm có phần trứng bắc thảo. Tả thế chứ chả biết đúng hay không. Về cơ bản nó có cái đầu cắt tỉa như thế không sai được.

Hoàng Linh khúc khích cười:

-Cậu thấy cái đầu chim phượng nên đoán chứ gì.Hihi!

-Mà nấu này cực không á? Đọc tên là tao thấy mệt rồi chứ nói gì nấu.- Tôi hơi quê độ nên hỏi sang vấn đề khác.

-Mất công chuẩn bị nguyên liệu với trang trí thôi, chứ giờ tay nghề tớ nấu mấy món này một lần được ngay à.Hihi. Hồi cấp 3 nấu cho cậu mới cực ấy. Vừa tìm tòi vừa làm món mới liên tục.

Hoàng Linh lườm tôi.

-Hehe. Thế à. Thương cục cưng của tao quá.

Miệng nói thế chứ trong lòng cảm động muốn xỉu, hồi đó cứ hễ xong ca sáng là xuống nhà nó ăn dầm nằm dề. Ngày nào cũng thấy con bé nấu một món độc lạ nên đi ngược về xuôi cũng phải ghé ngang. Ôi thời học sinh vô lo thật tuyệt vời mà...

-Mẹ ơiii! Mẹ...

-Sao thế con gái.

-Con chuẩn bị xong hết cả rồi. Mấy món kia mẹ nấu tiếp giúp con nhé. Con tắm rửa lên nhà Gia ăn tất niên đây. Hihi!

Hoàng Linh gọi mẹ rồi đi vào phòng. Tôi có phần ngại ngùng chắc chả có ai mời khách lên nhà ăn cơm để khách chuẩn bị giống tôi hết.

-Lát gia đình dì qua à mẹ? -Tôi bắt chuyện đỡ ngại mồm.

-Đúng rồi con. Năm nay ba bận không về được may mà còn có gia đình dì. Mà ngồi xuống đây mẹ hỏi này.

-Dạ!

-Hai đứa tiến triển sao rồi?

-Dạ. à, ừ. Hihi!

-Con đừng ngại. Linh nhà mẹ nói thật lòng thì không phải con mẹ mà mẹ khen nhưng mà cũng gọi là khéo người khéo nết. Từ nhỏ cha mẹ bận lo công việc nên để em tự lập một mình. Con Linh đó giờ cũng chẳng có chơi với đứa con trai nào khác ngoài con. Lòng con gái mẹ, mẹ hiểu.

Bác gái kéo tôi lại tâm sự:

-Mấy năm trước mẹ muốn em học quản trị gần nhà cho có cái bằng cấp với người ta rồi về quản lý công việc gia đình. Mà Linh cứ đòi ra Bắc xa xôi theo cái nghề phức tạp đó mẹ không ưng chút nào. Ba cái Linh bề ngoại lạnh lùng chứ chiều con gái hết mực. Con Linh muốn làm gì cũng ủng hộ.

Tôi ngồi cạnh chỉ biết gật đầu như gà mổ thóc nghe bác gái nói.

-Phong bạn con cùng tuổi cũng sắp lập gia đình rồi. Mẹ là mẹ rất ưng con nếu làm con rể mẹ. Nhưng chuyện hai đứa mẹ cũng không biết nói sao cả để tự hai đứa. Mẹ chỉ muốn nói với con mấy lời vậy thôi.

-Dạ con hiểu mà mẹ. Cái Linh đẹp người đẹp nết. Đám con trai theo đuổi nhiều lắm mẹ. Nó chê con ấy chứ.

-Hai người đang nói gì đấy!

Hoàng Linh lúc này vừa bước ra. Thấy chúng tôi nói chuyện to nhỏ liền thắc mắc.

-Mẹ bảo gả mày cho tao đấy! Haha. Sang năm cưới chịu không?

Tôi lại chọc nó.

-Ai thèm. Hứ!!!

Con bé hâm lại véo tôi vào eo, bọn con gái hình như đứa nào cũng giỏi món này. Đauuu rớt nước mắt. 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận