Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03 : Những cơn mưa sau tuổi 18

Chương 11: TỘI ÁC ẨN SAU CASINO HÀO NHOÁNG

0 Bình luận - Độ dài: 1,577 từ - Cập nhật:

Chiếc xe của chúng tôi tiếp tục lăn bánh đi suốt đêm vượt qua những đoạn đường heo hút và gập ghềnh. Khi trời bắt đầu hửng sáng, bảng hiệu mờ nhòe hiện lên dưới ánh đèn xe báo hiệu chúng tôi đã đặt chân đến tỉnh Bokeo rìa ngoài của vùng Tam Giác Vàng khét tiếng.

Càng tiến gần trung tâm khung cảnh càng trở nên nhộn nhịp khác hẳn sự hoang vu lạnh lẽo của núi rừng phía sau. Từng đoàn xe nối đuôi nhau thành từng hàng dài.

Khi đến trạm trung chuyển, hành khách trên xe đồng loạt bước xuống, xếp hàng trật tự. Ở phía trước một nhóm người đứng chờ sẵn để kiểm tra, ánh mắt lướt nhanh, sắc lạnh.

Sau đó cả đoàn sẽ đi bộ một quãng ngắn, nơi những chiếc xe sang trọng đen tuyền mang logo các casino lớn đã đợi sẵn để đón khách.

Những chiếc xe sang lặng lẽ, chuyên chở những con dê béo vào sâu bên trong khu vực sòng bài.

Dũng Khùng dường như đã quá thân quen nơi đây.

Mấy gã đứng kiểm tra vừa nhìn thấy biển số xe của hắn từ xa đã gật đầu, chào bằng thứ tiếng Việt bập bẹ, kiềm tra qua loa rồi nhanh chóng vẫy tay cho xe lướt qua mà không hỏi han gì thêm.

Xe chạy tới một cánh đồng vắng.

Qua khỏi cánh đồng thưa bóng người, hiện ra trước mắt là cả một thế giới hoàn toàn khác.

Ánh đèn neon nhấp nháy, những tòa nhà cao tầng sáng rực, bảng hiệu nhấp nháy tên các casino như Las Vegas, Macau Royale, Golden Dragon… lấp lánh giữa trời sớm.

Vừa xuống xe chúng tôi lập tức được chào đón bởi một nhóm thanh niên có vóc dáng vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt lạnh tanh chứng tỏ đã nếm qua sinh tử. Thế nhưng cung cách phục vụ lại rất khúm núm và chuyên nghiệp.

Họ nhanh chóng mở cửa, mang hành lý, cúi đầu chào từng người bằng giọng Việt lơ lớ.

Hỏi ra mới biết, tất cả đều là người của casino những cận vệ trung thành được ông chủ khét tiếng đang vận hành đế chế ngầm.

Chúng tôi lẫn vào dòng người chăm chú nhìn xung quanh, người Việt ở trong đây không phải con số ít khắp mọi miền đều tìm cách sang đây thử vận may. Sau khi vượt qua khu vực kiểm tra an ninh, cánh cửa lớn mở ra, phô bày một không gian choáng ngợp.

Sảnh chính của sòng bài rực rỡ ánh đèn. Hàng trăm loại hình cờ bạc bày biện kín cả nghìn mét vuông. Tiếng máy quay, tiếng reo hò và tiếng nhạc nền xen lẫn tạo thành một bản giao hưởng đầy mê hoặc.

Tại đây muốn chơi, phải quy đổi sang những đồng phỉnh đồng chip được mã hóa màu sắc theo từng mệnh giá.

Đan Quỳnh vốn ham vui lúc này em kéo tay tôi cười tít mắt. Có lẽ trước không khí của những Casini hào nhoáng dư âm về trận chiến hôm qua đã bị cô bé bỏ quên tận nơi đâu rồi.

-Chú Đại Dũng! đi đổi dùm con.

Đan Quỳnh nhẹ giọng.

Lúc này Đại Dũng ung dung lôi từ trong bao bố xác rắn cũ kỹ hai chiếc vali nặng trịch. Hắn bước thẳng đến quầy đổi phỉnh, mở khóa lộ ra những xấp tiền dày cộp được xếp gọn gàng.

Nhân viên sòng bài cúi người kính cẩn đếm từng xấp rồi đưa lại một khay đầy phỉnh các màu.

Dũng Khùng đứng bên, khoanh tay quan sát biểu cảm của Đại Dũng. Trong suốt chặng đường dài, dù đi qua những hiểm nguy, đụng độ đám phỉ, hay đặt chân vào đây gã kia vẫn luôn điềm tĩnh.

Sự sắc lạnh và thành thạo của Đại Dũng khiến Dũng Khùng thoáng nheo mắt như thể đang cân nhắc điều gì đó. Có lẽ Dũng Khùng lúc này đang nhen nhóm ý định lôi kéo Đại Dũng gia nhập thế lực của hắn ta.

Quản lý ở đây đều là những tay sành sỏi, chỉ cần liếc qua hai chiếc vali tiền Đại Dũng mang tới quầy đổi phỉnh là lập tức có nhân viên xuất hiện, cung kính mời cả đoàn bước vào khu VIP nơi chỉ dành cho những con bạc máu mặt.

-Bên ngoài kia chỉ là khu cho mấy tay mới vào nghề, chơi mấy trò con nít thôi.

Dũng Khùng ghé sát tai tôi nói nhỏ.

-Khu này mới là nơi ăn chơi thực sự. Mỗi ván cược tối thiểu cũng phải chục ngàn đô.

Tôi hơi chau mày, mắt dõi theo Đan Quỳnh đang thích thú ngắm nghía không gian xa hoa rực rỡ trước mắt.

-Em ấy chơi ở đây liệu có nguy hiểm gì không?

Tôi hỏi, lòng thoáng lo lắng.

-Yên tâm. Chỉ cần không tự ý bước ra khỏi khu vực này, thì còn an toàn hơn cả ở nhà. Ở đây, những tay chủ sòng coi khách như thượng đế thật sự. Họ không để mảy may chuyện gì xảy ra với con bạc mang lại lợi nhuận lớn cả.

Dường như không hề cảm nhận được chút nguy hiểm nào, Đan Quỳnh vui vẻ chạy ùa vào trong như một đứa trẻ lạc vào thế giới đồ chơi. Đại Dũng vẫn âm thầm đi phía sau, mắt không rời khỏi nửa bước.

-Anh! Nhanh lên, lại đây chơi với em nè!

Đan Quỳnh chợt nhận ra vui quá bỏ quên tôi phía sau. Em chạy về phía tôi cười rạng rỡ trên gương mặt.

Tôi bước đến, nhẹ nhàng xoa đầu:

-Em cứ ở lại đây chơi cùng Đại Dũng. Anh có chút việc phải ra ngoài. Nhớ lời anh dặn, có gì cũng phải nghe lời Đại Dũng tuyệt đối không đi lung tung.

Dũng Khùng chỉ tay về phía hành lang tối lờ mờ bên hông sòng bài:

-Thấy mấy người ngồi chờ kia không? Toàn là con bạc đã ký giấy bán mạng, giờ ngồi đợi người nhà đến chuộc. Em tuyệt đối không được lại gần những khu đó.

Tôi lặng lẽ nhìn theo hắn, ánh mắt vô thức lướt qua một góc tối bên ngoài sòng bài nơi những kẻ gác cửa đang canh giữ một đám người với đủ trai gái già trẻ. Khuôn mặt bọn họ đều giống nhau một cách kỳ lạ thẫn thờ, vô hồn, không còn tia hy vọng nào trong mắt.

Đa phần đều là những con bạc đã trượt dài trên con đường nghiện ngập cờ bạc. Ở đây khi con bạc thua sạch phía Casino sẽ rất dễ dàng cho phép vay nợ chỉ với một nét bút ký vào tờ giấy cam kết.

Và tất nhiên chẳng hề bất ngờ khi họ tiếp tục thua.

Khi con bạc mất khả năng thanh toán, sòng bạc lập tức liên hệ với người nhà, yêu cầu chuộc họ về.

Nếu chậm trễ sẽ được đón lần lượt từng bộ phận cơ thể của con bạc được chuyển sang cho tới khi tiền về tay.

Cờ bạc giống như chất gây nghiện nặng đô. Có kẻ đã được người nhà chuộc về không chỉ một, mà rất nhiều lần. Thế nhưng hễ có cơ hội, họ lại tìm cách trốn qua đây, tiếp tục đâm đầu vào canh bạc mới. Nếu bị bắt ở những sòng bài biên giới, còn có hy vọng được giải cứu. Nhưng đã lún sâu đến tận nơi đây thì coi như chấm hết.

Ban đầu những kẻ chờ chuộc còn cố gắng van xin, bám lấy những người chơi mới đến, chỉ mong một miếng ăn để chống đói. Nhưng khi tuyệt vọng thực sự ập đến không có gì là bọn họ không dám làm để có được tiền kể cả giết người.

Hầu hết những con bạc không thể chuộc được cuối cùng đều bị bán đi như một món hàng. Các khu tự trị sẽ mua lại họ, sử dụng như những nô lệ theo nhiều cách khác nhau.

Đàn bà có chút nhan sắc sẽ bị đẩy vào nhà chứa. Đàn ông bị tận dụng vào các hình thức lừa đảo, lao động khổ sai, bị đánh đập, bị chích điện như thời trung cổ nếu không chịu nghe lời.

Nhưng dù là trai hay gái đều kết thúc ở một điểm, khi không còn giá trị nữa sẽ bị bán sang khu tự trị khác, khắc nghiệt hơn, để tiếp tục vòng tuần hoàn cho đến khi sức cùng lực kiệt, bỏ mạng xứ người.

Một số kẻ sau khi nhận ra không còn đường về, sẽ liều mạng bỏ trốn. Nhưng chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi hôm sau báo chí đăng tin:

-Phát hiện một thi thể không rõ danh tính, trôi nổi trên sông Svay Rieng, tay chân bị trói chặt…

Bên cạnh Đan Quỳnh vẫn hồn nhiên chưa hoàn toàn hiểu hết sự đáng sợ của nơi này. Tôi dịu dàng vuốt tóc cô ấy, dặn dò đủ điều. Phải mất một lúc dỗ dành, em mới chịu để tôi rời đi.

Tôi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Đan Quỳnh. Rồi cùng Dũng Khùng rời khỏi sòng bài, hướng thẳng về khu chợ đen.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận