Tập 03 : Những cơn mưa sau tuổi 18
Chương 15: TIN ĐỒN VỀ CÁI CHẾT CỦA ÔNG TRÙM KHU BIÊN GIỚI
0 Bình luận - Độ dài: 2,012 từ - Cập nhật:
Tôi bước ra ban công, ánh mắt lặng lẽ xuyên qua màn đêm. Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, từng bước chân trịnh trọng vang lên. Một nhóm người lặng lẽ đi vào, cung kính cúi chào ông cụ.
Chỉ vài phút sau, điện thoại rung lên Ông gọi tôi sang có công việc cần bàn bạc.
Tôi cất kỹ từng món đồ vật, theo cầu thang đi xuống sân hướng bước chân về phía nhà tổ.
Cánh cổng mở ra, tôi bước vào. Ánh mắt lướt nhanh qua hai người đàn ông mặc thường phục đang đứng cảnh giới. Từ phong thái họ toát ra khí chất của quân nhân khó che lấp.
Phòng khách trống không. Ánh đèn vàng nhạt hắt xuống nền gạch lạnh buốt. Những chuyện cơ mật ông cụ luôn bàn bạc trong thư phòng.
Cánh cửa gỗ dày mở ra, mùi trà nóng thoảng qua. Ông đang ngồi trên chiếc ghế chủ tọa, lưng thẳng, tay nâng chén trà.
Hai người đàn ông mặc quân phục ngồi hai bên, ánh mắt sắc đang cẩn thận báo cáo điều gì đó.
Khi tôi bước vào, không khí trong phòng như trầm hẳn xuống. Cả hai ngừng lại, hướng ánh mắt phức tạp về phía tôi. Có cả sự tán thưởng xen lẫn giận dữ bên trong khiến tôi khó hiểu.
-Chào hai chú đi con. -Giọng Ông Nội vang lên trầm trầm. -Cả hai chú từng là đồng đội của bố cháu ở TC.
Có mỗi cuộc tranh cãi xảy trong căn phòng đêm hôm đó.
*****
Năm đầu tiên hiếu kính Tô Tư Lệnh, biết lão ta thích đồ cổ Long Hách-một tên trùm khu biên giới gốc Hoa đã mạo hiểm mang về pho tượng phật mà gã đã mua được từ tay buôn đồ cổ trong chuyến đi sâu vào vùng chiến loạn Myanmar.
Chiếc Rolls - Royce biển CamPuChia chờ sẵn trước cổng, hai gã đàn em mở sẵn cửa Long Hách lạnh lùng bước lên.
Con xe sang hoà vào dòng người đông đúc hướng về căn biệt phủ của Tô Tư Lệnh.
Ầm !
Chiếc xe sang phanh khẩn cấp!
-Long Ca phía trước có xảy ra tai nạn !
Gã đàn em báo cáo.
Long Hách cẩn thận nhìn qua ô cửa kính rồi mới yên tâm buông tay ra khỏi khẩu súng trong ngực. Vốn sống giữa ranh giới của sống chết luyện thành bản tính đa nghi của hắn.
Tên đàn em ngồi cạnh nhận ra nét không hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt tàn độc của Long Hách. Hiểu rõ tính cách của lão đại mình, hắn mở cửa hông bước xuống xe. Ý định bẻ nhẹ vài cái xương sườn của gã thanh niên xấu số dám ngã xe chặn đường Long Ca.
Bất chợt âm thanh gầm rú của chiếc Z1000 từ xa vang tới. Trong làn sương mờ một gã trai mặc chiếc áo khoác da đội mũ fullface ngồi sau chiếc moto màu xanh do một gã cao lớn điều khiển xé gió lao tới.
Một đầu kim loại màu bạc lạnh lùng tiến sát vào ô cửa ngay cạnh Long Hách mà gõ nhẹ.
-Cộp!
Âm thanh khô khốc vang lên. Long Hách theo phản xạ quay đầu lại nhìn, như một cuốn phim tua chậm.
Kẻ đó nhìn Long Hách và nở một nụ cười.
-ĐOÀNGGGGG!
Đó là hình ảnh cuối cuối gã giang hồ khét tiếng khu biên giới trên tay dính đầy nợ máu này nhìn thấy.
Một âm thanh lớn rít gào xé tan cả không khí ồn ào của chợ Tết. Máu cùng thứ tương não trắng bắn ra theo cánh cửa đang mở sẵn phía sau phun xuống đường.
Chiếc xe phóng ga bỏ đi khi đám đàn em còn chưa kịp phản xạ.
Đó là những điều giang hồ đồn thổi về cái chết một gã giang hồ khét tiếng khu biên giới những năm 2010.
*****
Giao thừa năm đó, khi những ngôi nhà xung quanh quây quần bên mâm cơm sum vầy đón Tết, tôi chỉ kịp ghé qua nhà chúc Tết ông bà rồi lặng lẽ mang theo chiếc vali lên thuyền nhỏ, xuôi về phía bên kia sông La.
Tàu dừng ở một ga xép vắng, đèn mờ ảo chiếu sáng, một nhân viên tàu bước xuống, tay cầm đèn chờ sẵn. Không vội vã, tôi cẩn thận nhìn quanh rồi lặng lẽ bước lên tàu, tiến vào khoang riêng của mình.
Khoang tàu nhỏ có bốn giường tầng. Được sắp xếp riêng vậy nên bên trong chẳng có ai. Đi vào trong không gian rộng rãi và yên tĩnh đến lạ. Tôi đặt vali lên khoang hành lý trên đầu. Kê cao gối nằm xuống đôi mắt nhìn ra cửa sổ hòa mình vào đêm tối.
Sau một hồi còi hú, đoàn tàu lăn bánh.
Bên kia sông, từng ngôi nhà, khóm cây dần khuất lấp trong màn đêm. Trong ánh trăng mờ, tôi vẫn nhìn ra những nơi đã in dấu ấn tuổi thơ của mình.
Cái bến sông kia, nơi hồi nhỏ đám trẻ chăn trâu mỗi chiều nghịch ngợm sau khi đi trộm trái cây trong khu vườn nhà.
Bụi cây kia, nơi có ngôi nhà trên cây mà tôi từng ngồi viết những bài thơ đầu đời lúc chỉ mười tuổi.
Bãi cát trắng dài,
Chiều gió lộng.
Bên kia bờ bãi,
Ngô trổ bông.
Thấp thoáng bên sông,
Mấy nếp nhà.
Lẫn sau triền núi,
Khói bếp pha mây.
Đâu chuyến đò xa,
Chiều hối hả.
Tất bật cuối ngày,
Chở người qua.
Xa quê con vẫn,
Luôn nhớ mãi,
Nhớ chiều sông La,
Nhớ dáng Cha..
Miệng lẩm nhẩm bài thơ con cóc viết vào năm 10 tuổi. Tàu cũng bắt đầu di chuyển ngang khu vườn nhà tôi cũng là lúc giao thừa đến.
Tiếng xình xịch của bánh tàu không thể nào át được tiếng pháo hoa nổ vang lên từ phía bên kia bờ sông.
Dân chúng trên tàu đổ xô ra cửa sổ, cùng nhau ngắm pháo hoa rực rỡ, phá vỡ không gian tĩnh lặng của đêm.
-Chúc mừng năm mới! Chúc mừng năm mới!
Không rõ ai đó hô vang làm lòng bồi hồi.
Nhắm mắt lại, suy nghĩ về những lời dặn dò của ông trước lúc rời đi. Trước khi đi, ông dúi vội vào tay một tấm thẻ và một phong thư.
-Khi qua ga Bồng Sơn, hãy mở thư ra đọc.
Khi tàu dừng ở ga Bồng Sơn, mở thư ra, từng chữ trong đó thấy lòng mình rối bời.
"Cháu yêu của ta, chim lớn phải rời tổ. Tính cách của cháu và ba cháu giống nhau như hai giọt nước. Ta biết ngày này sẽ đến rất nhanh. Hai tiếng nữa, tàu sẽ tới ga Diêu Trì lúc 16h. Cháu nhớ xuống ga, đừng để ai biết. Sau đó, sẽ có người đón cháu tại Nha Trang. Lần sau cháu về, có thể ta và bà không còn đủ sức khỏe để đón cháu nữa. Mong cháu mạnh mẽ trên đường đời.
Tái bút: Mật khẩu thẻ là sinh nhật của cháu."
Đọc xong phong thư, nhìn qua cửa sổ, ánh mắt vô tình gặp phải cái nhìn của tay nhân viên tàu, người đã đón tôi lên.
Ánh mắt ấy có chút run rẩy, như có điều gì đó che giấu, dường như hắn ta đang bí mật giám sát nhất cử nhất động.
Kim đồng hồ nhích từng chút, 15h55...
Tôi ra ngoài, đưa cho tay nhân viên một tờ 500k khẽ nói:
-Anh trai mua hộ em phần cơm. Còn lại em biếu anh nhé!
Hắn ta do dự một lúc rồi cũng cầm lấy tiền, khuất sau cánh cửa nối hai toa tàu.
Giọng phát thanh viên vang lên:
-Đoàn tàu SE3 tới ga Diêu Trì, quý khách có vé tới ga Diêu Trì, kiểm tra lại hành lý chuẩn bị xuống ga. Tàu sẽ dừng lại ở ga 15 phút.
Kéo tấm lưới bảo vệ tàu lên.
-Tuýttttt!
Tiếng còi tàu vang lên báo hiệu chỉ còn vài cây số nữa sẽ tới điểm dừng. Đoàn tàu giảm tốc độ khi chuẩn bị vào ga.
Thật nhanh chóng cầm lấy vali, nhảy xuống tàu.
Bình minh đầu tiên của năm mới, không khí se lạnh. Trong làn sương mù phủ trắng của thị trấn Diêu Trì. Tôi đứng thu mình trước cổng Chi cục Thuế TP.
Ga Diêu Trì là một ga lớn nằm trên tuyến đường sắt Bắc Nam, gần quốc lộ 19 lên Tây Nguyên và cách quốc lộ 1A chỉ vài trăm mét.
Lần đầu tiên đặt chân đến đất võ Bình Định, nơi sinh ra Quang Trung Đế mà tôi ngưỡng mộ.
Không có thời gian dạo chơi hít sâu một hơi cho không khí lan khắp cơ thể, cảm nhận mơ hồ về lịch sử và đất đai này. Tôi vội vã đón chiếc xe khách Bắc – Nam rồi hướng về thành phố biển Nha Trang.
Sau bốn tiếng ngồi trên xe, tôi bước xuống tại đường Dã Tượng. Rút điện thoại ra gọi.
Năm phút sau, một chiếc xe quân dụng đến, chạy một lúc rồi dừng trước khuôn viên rộng lớn. Viên sĩ quan đưa chìa khóa cho tôi rồi nhanh chóng lái xe đi.
Tôi bước vào khu đất rộng lớn và thanh bình. Xung quanh là cây cảnh, hồ nước, cây cầu gỗ bắc ngang và một chòi hóng mát. Từ đây có thể phóng tầm mắt ra biển Nha Trang.
Phía sau là khu nhà cấp bốn với sáu phòng được bài trí như một resort. Có vẻ người chủ khu đất chỉ mở ra lâu lâu cùng gia đình ghé nghỉ dưỡng.
Tôi tắm rửa rồi nằm nghỉ đợi đến gần trưa.
Khi đang ngồi hóng gió trong chòi thì một chiếc xe đỗ xịch trước cổng. Một quân nhân trong bộ hải quân trắng bước ra, mỉm cười nhìn tôi.
Nếu có Dũng Khùng ở đây chắc hắn sẽ nói:
-Đây chẳng phải là người trong bức tranh treo tường ở nhà Bạch Lão sao?
Viên sĩ quan Hải Quân trong trang phục trắng bước vào, vỗ nhẹ vào vai tôi.
Dù đã ở độ tuổi U40 nhưng vẫn phong độ lắm. Cái điệu cười nửa miệng quen thuộc. Nhìn người trước mặt cực kỳ giống tài tử Bae Jong Joon trong Người tình mùa đông.
"Đẹp trai vãi đạn." -Tôi thầm nghĩ, đứng cạnh cậu vẻ ngoài của bản thân cũng từng khiến bao cô gái gục ngã trở nên bình thường hẳn ra.
-Mười mấy năm rồi mà sao cậu chẳng thay đổi gì hết vậy? -Tôi lên tiếng, mắt tròn xoe nhìn cậu.
Viên sĩ quan bật cười, giọng ấm áp:
-Khéo miệng! Ta nghe chuyện của cháu rồi, nghe nói giờ cháu cũng oai phong lắm.Haha!
Cậu cười thật to nụ cười ấy như gió xuân thổi qua. Cứ tưởng nay ở vị trí cao hơn cậu tôi sẽ có chút xa cách.
Thế nhưng phong thái của cậu khiến bối rối ban đầu trong lòng tan đi. Tôi bỗng thấy mọi thứ như trở về với những năm tháng cũ. Khi mà cậu còn cõng tôi trên vai.
Cái phong thái của cậu tôi lạ lắm, dù người đối diện ở cương vị nào sẽ luôn cảm thấy thoải mái khi cạnh bên.
-Con ở đây một thời gian. Để mọi chuyện qua đi rồi tính. Ở nhà có ông cụ sắp xếp.
-Dạ.- Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
-À, khu này vắng vẻ lắm, quanh quẩn chỗ này đều là đại gia và sếp lớn mua lâu lâu tới đến nghỉ dưỡng thôi. Con cần gì cứ gọi điện sẽ có người giao tận tay hoặc ra đầu đường có cửa hàng tiện lợi.
-Cậu không về lâu được. Con giữ lấy tiêu tạm. -Cậu dúi vào tay một cọc tiền rồi vội vã bước ra xe.


0 Bình luận