Tập 03 : Những cơn mưa sau tuổi 18
Chương 17: NHÓM BẠN ĐẠI HỌC BẤT ỔN
0 Bình luận - Độ dài: 2,038 từ - Cập nhật:
Thời điểm tôi về lại Sài Thành vào cuối tháng 4. Mỗi chiều trời lại bắt đầu đổ mưa. Những cơn mưa bất chợt trút xuống đường hệt như biến cố ập tới đời tôi vậy.
Trong nhóm chat đã bắt đầu bàn chuyện thi cử cuối học kỳ 2. Mấy tháng qua có người học hộ còn tới kỳ thi kiểm tra giấy tờ khá gắt. Với cả tôi chẳng quan tâm điểm chác lắm. Đủ điểm qua môn càng tốt còn tạch thì đăng ký học lại nên cứ tự đi thi thôi.
Trường tư nên làm kinh tế tốt, tạch là chắc chắn đóng tiền học lại không có vụ thi lại đâu nhé.
Đầu năm học giáo viên chia nhóm làm bài thuyết trình. Nhóm tôi có có 4 nữ và 6 nam tất thảy. Từ đó về sau ngoại trừ rụng mất 2 đứa đi du học còn lại cứ vậy cho tới ngày ra trường.
Đám bạn được cái học dốt đều Ba mẹ mới ném vào ngôi trường tư này nên có phần khá hợp gu nhau. Tới lớp toàn thấy bàn luận đi ăn quán Nhật Hàn nào ngon, Bar nào ổn thôi.
Để kể sơ về nhóm bạn này, bốn em gái gồm có Yến Vi, Trúc Quỳnh, Mây và Thu.
Yến Vi người Nha Trang ngoại hình mỏng manh cảm giác nhìn là muốn được che chở. Mặt xinh như búp bê. Con gái Nha Trang xinh lạ lùng.
Trúc Quỳnh, tiểu thư Sài Thành. Con bé này mặt xinh thánh thiện, body cực cháy thế như tính cách hội tụ tất cả những thứ mà tôi ghét ở con gái.
Chảnh chó, chửi thề, mê Kpop, phân biệt vùng miền( cụ thể là ghét dân Bắc), thích nói xấu người khác và mê trai hạng nặng.
Nói túm váy là tôi chưa từng để tâm tới ai ngoài cuộc sống của mình. Thế nhưng riêng con bé này đẹp người mà xấu nết thực sự.
Mây là con bé hiền nhất trong nhóm, gia đình nó sở hữu một thương hiệu thời trang tầm trung. Năm xưa thấy hơi hơi xinh thôi thế nhưng mãi sau này mới phát hiện nó giống i chang cô diễn viên xứ Trung. Hễ cứ lướt thấy ảnh cô đó lại nghĩ tới con bé Mây.
Cuối cùng là con bé Thu, chẳng có gì đặc biệt ngoài ngoại hình múp.
Đám còn trai thì chắc khỏi kể, tóm lại là không ai đẹp trai hơn tôi kaka. À chắc kể chút về thằng bạn tên Hoàng. Thằng con lai này trông hơi đần nhưng được cái thật thà và quan trọng là fan MU giống tôi. Sau khi Sir Alex giải nghệ hai anh em ở đáy xã hội nên thành ra ngày càng thân nhau.
Nhà thằng này bố Tây trông già lắm, mẹ làm giám đốc ngân hàng một chi nhánh lớn, nhà có mấy căn bên Phú Mỹ Hưng và cả rải rác các nơi.
Cái nhóm làm bài tập chúng tôi kể ra đã thấy bất ổn rồi.
Tôi nhớ cái lần đầu tiên team họp ở một quán nước khá sang kế bên trường. Đại loại gần trường học sẽ có những quán dạng đó. Sinh viên thuê phòng trả tiền theo giờ, bên trong trang hoàng lộng lẫy, giá nước x3 quán thường.
Danh nghĩa là cho sinh viên học nhóm. Còn tôi thấy phù hợp sống ảo thì đúng hơn. Thà rủ mấy em xinh tập đánh vần bỏ ra số tiền đấy còn hợp lý. Có lần đám này nó còn học nhóm trong rạp chiếu phim mini nữa cơ.
Hôm đó tôi cũng tới quán như thường lệ, Sau vài ba lối rẽ tôi nhận ra quán bằng cái logo con mèo to đùng. Đánh xe vòng vèo mãi mới tìm được chỗ gửi xe.
Phòng học đặt trên lầu hai.
Cả nhóm hẹn nhau 8h sáng, nhìn đồng hồ đã 8h30 tôi có chút ngại ngùng vì đây là lần đầu team họp.
Đẩy cửa bước vào.
Ú oà, Không có một bóng người nào. Mở zalo ra thì đứa nào cũng bảo đang đi cách đây 2 tiếng trước??? Định mệnh.
Gọi nước lên ngồi một mình tới gần 1 tiếng nữa thì mới có đứa đầu tiên lục đục tiến tới.
-Ông là Gia đúng không?
Mây và Yến Vi mỉm cười chào tôi.
-Chào hai bạn!
-Trông ông đẹp trai hơn trong ảnh đấy. Hihi!
Hai cô gái che miệng cười.
Mây ngồi xuống nghịch cây đàn Piano gõ một bản nhạc quen. Rồi đám bạn lục đục kéo tới gần 11h trưa mới đến đông đủ.
Định mệnh lần 3, từ đây tôi mới biết tới thứ văn hoá gọi là văn hoá dây thun.
Lúc này tôi mới có dịp những khuôn mặt thiên tài mà có thể tôi sẽ còn gặp trong những năm học sau. Lúc đó tôi chú ý tới con Trúc Quỳnh, xinh quá trời xinh ăn mặc cũng bạo. Chỉ có điều nó da nâu còn tôi mê mấy em da trắng.
Thấy tôi nhìn sang Trúc Quỳnh cũng mỉm cười, trông nó hiền lành thánh thiện làm sao.
-Chào ông!
Nó bắt chuyện tôi trước.
-Chào cậu.
-Hả? Ông người Bắc Kỳ á hả?
Trúc Quỳnh thốt lên,lúc đó tôi khá choáng. Nhưng cũng nghĩ chắc người ta dùng từ vậy thôi chứ chẳng có ý gì. Nào đâu biết con bé này mê trai đẹp nhưng cực ghét người Bắc.
-Ừ đúng rồi. ( Theo địa lý miền ở Miền Trung- Bắc Trung Bộ. Nhưng theo khái niệm của người miền Nam thì chia theo vĩ tuyến 17.)
Nghe thế Trúc Quỳnh nó lơ luôn tôi. Kiểu như tôi là không khí vậy. Tôi cũng thuộc dạng ngông mày lơ bố cũng lơ.
Sau mấy tiếng chờ đợi cả nhóm tới đông đủ bàn bạc đâu được gần 10 phút.
-Tao biết một quán đồ ăn Nhật gần đây ngon lắm.
Vẫn là giọng Trúc Quỳnh.
Đám bạn chỉ chờ có thế là tan học nhóm. VKL
Tôi thuộc kiểu mê tít ẩm thực Việt. Thế nhưng người dưới mái hiên không thể cúi đầu. Dù sao cũng lần đầu họp nên đành chiều ý tập thể.
Cả đám ra lấy xe, Mây và Yến Vi xin đi chung xe tôi.
May thật cả đám còn có hai em xinh này có suy nghĩ bình thường.
-Gia ở miền Trung có biết bài Hà Tĩnh mình thường, người đi xây hồ kẻ gỗ hông?
Lên xe câu đầu tiên Mây nói với tôi.
-Biết! Mà sao á?
-Hihi, Mẹ của Mây từ bé hay hát mấy bài dân ca đó cho Mây nghe. Nên lớn lên Mây cũng hay hát dạ.
-Ồ! Mẹ Mây người Nghệ Tĩnh à?
-Hông có! Mẹ thích thôi hà. Chứ bà người Nam rặc.
Bắt đầu có chút chút ấn tượng với bé Mây. Còn cô búp bê Yến Vi kia khá ít nói. Cứ thấy tròn xoe mắt khen xe đẹp rồi tủm tỉm cười. Nhìn thôi đã muốn bắt về nuôi.
Thật may cho tôi cũng không có tới trường nhiều chứ ngày nào cũng gặp mấy đứa ẩm ương như con dở Trúc Quỳnh có lẽ tôi phát điên từ sớm.
Chiều hôm đó tôi cũng thi xong môn cuối cùng. Tất cả đều trắc nghiệm trên máy tính cả nên thi xong bấm hoàn thành là có điểm tức thì.
Cơ bản đề cuối kỳ không khó cứ ghé tiệm photo gần trường. Xong bảo sinh viên lớp A- Giảng viên B là chủ quán tức thì bán cho một bộ tài liệu ôn thi trắc nghiệm không sai phát nào. Không rõ các cao thủ ẩn mình đó là ai? và làm cách nào? Bạn muốn gì họ có nấy..
Tôi có trí nhớ ngắn hạn tốt nên kinh nghiệm học sớm mất công quên sớm. Cứ trước lúc thi vài tiếng lôi đống đề cương trắc nghiệm là bắt đầu đọc và ghi nhớ.
Vào thi cứ đáp án nào quen, đáp án nào dài, đáp án nào cả ABC đều đúng là chọn.
Cũng bởi thế nên con Trúc Quỳnh nó càng ghét tôi. Lý do bởi trước giờ thi.
-Ông học gì chưa Gia?
Đám còn lại trong nhóm hỏi tôi.
-Chưa. Giờ mới lấy đề cương ra học đây.
Tôi lúc này quần tây, áo sơ mi trắng đóng thùng, đeo gọng kính trên mũi đang cúi đầu đọc đề cương ngay trước giờ thi.
Sau giờ thi đám bạn:
-Ông được mấy điểm ?
-8 điểm!
-Đụ má mày xạo chó sao bảo đéo học.
Giọng chửi con Trúc Quỳnh vang bên tai đi kèm với điệu bĩu môi khinh khỉnh.
Bị chửi bất ngờ tôi nóng mặt lạnh lùng nhìn con nhỏ. Tôi ghét nhất đứa nào chửi xúc phạm tới bậc sinh thành.
-Đụ má mày nhìn mẹ gì tao thằng Bắc Kỳ? Bộ tao nói hông có đúng hở?
Ánh mắt con bé có phần sợ hãi, lùi một bước chân nhưng cái miệng nó thì vẫn chưa ai bấm phím mute hộ.
-Thôi mà Gia ơi.
-Trúc Quỳnh bà im đi được không.
Mây và Yến Vi ôm lấy tôi kéo ra. Đám bạn cũng mỗi người đỡ một câu.
-Một lần nữa...
Tôi đưa 1 ngón tay lên nhìn vào mắt Trúc Quỳnh nói ngắn gọn rồi quay đi.
Tôi cực kỳ nâng niu phụ nữ. Thế nhưng những trường hợp thế này có lẽ phải học theo tư tưởng Dũng Khùng, chúng sinh bình đẳng.
Sau buổi thi cuối cùng chúng tôi đi club ăn mừng. Trong tiếng nhạc chát chúa, vài ba ly rượu chẳng hiểu sao tôi nhớ Đan Quỳnh điên cuồng.
Cũng được gần một năm xa nhau rồi. Một năm qua tôi cứ tỉnh tỉnh mê mê mà trôi qua.Ở cạnh Hoàng Linh, gặp gỡ Thu Hiền...có lúc tưởng chừng gần lắm rồi thế nhưng tôi vẫn không ngỏ lời yêu. Bởi trong tim tôi vẫn còn hình bóng em.
Thật buồn cười, thế nhưng sau ngần ấy năm tôi mới thực sự biết thế nào là yêu một người.
Tôi đốt thêm điếu thuốc, cũng lâu lắm rồi mới hút thuốc lại.
-Cho tao xin một điếu..
Tôi ngước lên...con nhỏ Trúc Quỳnh đang nhìn tôi. Dưới ánh đèn led mờ ảo quả thực khuôn mặt con nhỏ này xinh không góc chết...
Nó nói gì đó lí nhí trong miệng bị tiếng nhạc lớn át đi. Nhìn làn môi cong mấp máy kiêu kì, chẳng hiểu sao tôi không kìm lòng được.
Tôi liền cúi xuống hôn lên môi nó! Vâng không nhầm đâu tôi đã cưỡng hôn con nhỏ tôi ghét cay ghét đắng. Lý do thì tôi chịu, vì rượu? Dù khá say nhưng tôi hoàn toàn tỉnh táo. Vì bờ môi nó quá quyến rũ? Tôi chả biết nữa gái xinh tôi gặp trong đời chắc ít.
-Đụ mẹ, tao tới xin lỗi mày sao mày dám hôn tao. Ưm...ưm.. bỏ...ưm..ra...ưm...
Một lúc sau nó cũng đẩy tôi ra. Nét ngỡ ngàng hiện rõ trên khuôn mặt đẹp có nét hơi Tây của Trúc Quỳnh. Mặt nó đỏ bừng lên không rõ vì rượu hay vì ngại ngùng. Tôi cũng chả khác gì nó. Đêm này có lẽ nó không xài son lỳ thành ra son nó còn nằm trên môi tôi.
Lúc cả hai vào bàn ngồi Mây hết nhìn tôi lại ngó sang Trúc Quỳnh. Ánh mắt con bé có phần thất lạc.
Con nhỏ Trúc Quỳnh vào bàn bắt đầu nốc rượu như điên. Nó vừa nốc vừa dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống nhìn tôi khiến đám bạn cũng sợ.
Hậu quả là tới lúc về con nhỏ nó không còn biết trời đất trăng sao gì cả. Đáng lẽ tôi chở Yến Vi với Mây về thì đành phải chở con Trúc Quỳnh.
-Tao có biết nhà bả ở đâu mà chở? Tao về Thủ Đức chạy theo quốc lộ 13 mà nhà bả nghe đâu ở khu Thảo Điền cơ mà.


0 Bình luận