Hồi Ký Những Năm Tháng Ấy
Chuyện của Đặng
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03 : Những cơn mưa sau tuổi 18

Chương 12: LINH TÂY

0 Bình luận - Độ dài: 2,116 từ - Cập nhật:

Sau khi về lại Việt Nam chúng tôi quả thật đã có một quãng thời gian trôi qua thật bình yên. Những tháng ngày sau đó Tôi và Đan Quỳnh sống trong khoảng thời gian ngọt ngào nhất bên cạnh nhau.

Một người trầm tĩnh, lạnh lùng và một cô gái sôi nổi, cởi mở tưởng chừng đối lập nhưng chúng tôi hòa hợp đến lạ.

Kỳ thi THPT kết thúc, Đan Quỳnh không còn tới trường nhiều. Em ấy giành hết thời gian cùng tôi đi thăm thú những địa điểm nổi tiếng khắp thành phố. Những con đường đều in dấu những kỷ niệm ngọt ngào của chúng tôi.

Chiều hôm ấy, trời trong vắt. Ánh nắng nhẹ như tơ buông mình xuống thảm cỏ xanh mướt ven bờ sông La. Đan Quỳnh nằm yên trên đùi tôi, ánh mắt long lanh ánh nắng, kể tôi nghe những ước mơ của cô tân sinh viên chuẩn bị rời xa nhà, bắt đầu một hành trình mới. Giọng em trong veo như gió, lòng tôi lúc đó chỉ muốn thời gian dừng lại mãi ở khoảnh khắc ấy.

Mùa hè năm đó lại tới, phượng vĩ nở đầy trời. Một lứa học sinh nữa lại rời xa lứa tuổi học trò. 

Ngày Đan Quỳnh ra Hà Nội thi đại học, tôi tới tiễn em. Bất chấp ánh mắt hình viên đạn của Tuấn Anh bên cạnh tôi dặn dò em đủ điều, dù sao tôi cũng có kinh nghiệm đưa Như Quỳnh đi thi vào năm trước.

Hè tới đám sinh viên năm nhất cũng từ phương xa trở về. Năm đầu tiên nên đứa nào cũng háo hức họp lớp lắm. Trong mấy nhóm chat hứa hẹn ùm sùm cả lên. Còn tôi háo hức hơn cả là đi đón con bé Hoàng Linh từ thủ đô về. 

Hoàng Linh có lẽ được tổ nghề độ, ra thành phố lớn mới một năm con bé đã đăng ký tham gia hai cuộc thi Hoa Hậu. Cuộc thi đầu tiên còn non kinh nghiệm không tiến sâu. Thế nhưng sang cuộc thi lớn hơn Hoàng Linh lọt vào top 10. Từ đó con bé bước đầu tiếp xúc với giới giải trí, được mời tham gia nhiều dự án, có vài MV khá hot thời điểm bấy giờ.

Đang vẫn vơ suy nghĩ điện thoại reo. 

-Hey baby!

-Tao nghe đây người đẹp.

-Đang xếp hàng làm thủ tục check in nè. 11h30 đón tớ nhé tình yêu.

-Âu cơ

Hoàng Linh gọi, cúp máy nhìn đồng hồ. Tắm xong lên đồ dắt xe hướng về Thành Vinh. Chạy tới sân bay Vinh cũng gần tới giờ.

Đang mãi mê ngắm dòng người qua. 

Một người đẹp chân dài từ xa vẫn tay về phía tôi. Quần jean ống rộng đôi chân dài miên man hướng về bên đây. Tôi cứ mải mê ngắm đôi kiếm nhật của cô ta mà quên cả nhìn mặt.

-ĐM. Con nhà ai chân đẹp thế!

Tôi nghĩ thầm, dáng đi dường như được tập luyện nhìn đẹp lắm luôn. Nhìn lên chút nữa eo bé tí. Ực! Lên chút nữa.

-Ôi trời to, khủng chẹp chẹp.

Hai trái bóng khủng đặt trên chiếc eo nhỏ đang tiến gần về phía tôi. 

-Tiểu dâm tặc..

Giọng nói này quen thế nhỉ? Ngước lên khuôn mặt đẹp đang sát sạt khuôn mặt tôi. Nhìn rõ cả làn mi cong vút.

-Cậu soi kinh quá à. Tật mê gái mãi không bỏ được. Hihi!

-Haha. Hoàng Linh hả.Tao nhận ra mày từ xa rồi nên mới giả vờ trêu mày đấy. Haha!

Tôi cười chống chế chữa thẹn. Không quên liếc đôi chân nó thêm chút nữa.

-Đấy, cậu nhìn nữa tớ móc mắt đấy.

-Haha. Tao xem thử thời gian qua Hà Nội nuôi mày tốt không mà. Nay ăn gì dáng đẹp mê hồn.

-Hihi. Hiếm lắm mới thấy cậu khen tớ. Chắc lần sau phải đi lâu hơn thôi. Chế độ ăn uống tập luyện kỹ lắm mới được thế này đấy. Xinh không? Hihi!

-Xưa mày đã mlem rồi.

-Nữa. Cứ nói bậy không à? Đáng lẽ có job hai tuần nữa mới về cơ. Mà sợ cậu ở nhà buồn nên thi xong tớ về luôn. Ba mẹ còn chẳng biết cơ.

-Ờ quên ha, người ta giờ thí sinh hoa hậu cuộc thi lớn rồi. Sô chậu liên miên cơ mà. Hạnh ngộ ! Hạnh ngộ.

-Cứ trêu tớ. 

Hoàng Linh véo eo tôi đau điếng. Một năm xa cách thế nhưng tình cảm hai đứa vẫn chẳng thay đổi chút nào. Khoảng cách và thời gian chỉ khiến tình bạn của chúng tôi thêm thân thiết mà thôi.

Hai đứa đi ra nhà gửi xe, đám đông cứ nhìn theo con bé mãi. Đi kế người đẹp tự dưng cũng sang hẳn ra.

-Chào em. Anh là Huy bên công ty ABC, thấy em xinh quá không cầm lòng được cho anh xin số em mình tiện trao đổi công việc.

Ra bãi giữ xe một chiếc xe sang bấm còi, trên xe bước xuống một gã trai khá bóng bẩy chắn đường.

Hoàng Linh nhìn sang tôi ánh mắt như cười, chắc con bé muốn xem tôi phản ứng sao. Gã trai mắt mù kia nhìn theo ánh mắt Hoàng Linh lúc này mới ngó sang tôi:

-Ồ. Em trai em hả? Hai chị em trông cứ như mẫu ảnh.

Nghe tới đây tôi đen mặt, trong bụng hỏi thăm mười mấy đời tổ tông nhà hắn. Đang chuẩn bị bộc phát cho gã kia biết thế nào là lễ hội. Mặt tôi từ xưa tới giờ hơi baby chút nhưng nhìn sao ra chị em được. Thằng khốn mắt mù biết tay tao.

-Hihi, chồnggg! Có người xin số em kìa. Cho không chồngggg!!!

Hoàng Linh ôm chầm lấy cánh tay tôi, cơ thể con bé dựa sát. Chắc nó biết thừa tính cách tôi nên dập tắt ý định.

Gã trai mồm chứ 0 mắt chữ A, trợn trừng mắt nhìn tôi nghi vấn:

-Hở? Chồng em ạ?

-Mày điếc à?

Tôi trợn trừng mắt nhìn hắn.

-Thôi. Đi mà chồngggg.

Hoàng Linh kéo tay tôi đi qua. 

Ngồi lên sau xe con bé ôm sát vào lưng tôi khúc khích cười:

-Cậu ghen hả? hihi.

-Ghen? Mày điên à?

-Không ghen sao người ta xin số tớ mặt cậu căng thế. Tớ không cản chắc đánh người ta rồi quá.

-Hả? 

Lúc này tôi mới ngớ người, chếch mẹ! Sao thế nhỉ. Nghĩ là thế nhưng miệng lập tức bào chữa. Sau này tôi ngồi suy nghĩ thì đó có lẽ là thường tình của con trai thôi. Một chút ích kỷ nào đó khi thấy một người đẹp bị gã trai nào có được sẽ có chút mất mát trong lòng. 

-Tao thấy thằng đó kiểu mặt người dạ thú, sợ mày thiệt thòi nên cản trước. Chứ ai thèm.

-Hihi! Người ta đẹp trai sáng sủa thế mà qua miệng cậu kìa.

Hoàng Linh lại tủm tỉm cười. Có lẽ sau một năm ra thành phố lớn tiếp xúc với giới giải trí Hoàng Linh không còn là con bé tôi nói gì cũng tin ngày xưa.

-Tuýt!!

Tiếng còi xe, gã trai ban nãy vẫn chưa bỏ ý định. Thò đầu ra cửa sổ nói vọng lại:

-Nào chán thằng buê đuê kia nhớ tìm anh nhé bé yêu!

Gã nói xong tôi chưa kịp phát tác liền phóng xe lao đi. Định mệnh nó có con xe sang tưởng oai sao. Mẹ keep...

Hơn nửa tiếng sau, chúng tôi về tới gần nhà Hoàng Linh. Chạy qua khu sầm uất xe rẽ vào con đường có hàng cây xanh rợp lối đi.

Hoàng Linh cắt cho tôi chìa khoá nhà con bé từ lâu. Chùm chìa khoá xe tôi treo lủng lẳng mấy chiếc nhẫn từ những cuộc tình đáng nhớ.

(Mỹ Linh, LyLy, Đỗ Quyên, Như Quỳnh, Đan Quỳnh mỗi cô tôi đều từng tháo một chiếc nhẫn họ đeo trên tay làm kỷ niệm. Thói quen lạ lùng của tôi.)

Ngoài ra còn treo thêm chìa khoá nhà Hoàng Linh. Còn chùm chìa khoá nhà tôi luôn vứt trong cốp xe.

Tôi mở cửa chạy thẳng vào nhà em. Thường thì nhà em tầm này chẳng có ai ở nhà đâu. Xe chạy vào tới sân nhà. Hoàng Linh đang véo eo tôi, hai đứa ôm nhau sát rạt cười khúc khích. 

-Ôi ! Hoàng Linh về kìa.

Giọng bác gái mẹ Hoàng Linh vang lên khiến tôi giật cả mình. Nhìn vào bên trong phòng khách lúc này, Bác gái đang ngồi cùng với một người phụ nữ trẻ đẹp, bên cạnh hai đứa nhóc một trai một gái nhìn ra.

Những lúc thế này chỉ cần nở một nụ cười tự tin. Tôi nhìn quanh không thấy khuôn mặt lạnh của bác trai đâu liền lẻo mép:

-Dạ con chào mẹ.

-Hai đứa vào nhà đi. Linh nó bảo mẹ nó bận công việc 2 tuần nữa mới về cơ. Cái con bé này.

Tôi tiến vào nhà nhìn người phụ nữ trẻ đẹp ngồi cạnh bác gái:

-Dạ em chào chị..

-Gọi dì nha trai. Gia đúng không? Dì là em gái ruột của mẹ Linh. Chị Hương ( mẹ Linh) nhắc con suốt.

-À. Dạ.

Tôi đứng gãi đầu nhìn người phụ nữ trước mặt. Gen nhà con bé Hoàng Linh này tốt thật.

-Xách đồ vào cho tớ..

Giọng con bé Hoàng Linh gọi tôi. Đang dính nhau gặp người lớn bất ngờ nên tôi phải chạy vào lấy lòng phụ huynh trước suýt quên con bé.

-Có mỗi cái vali. Tự xách đi cho Gia nó ngồi uống nước. Nó đã chạy đi đón con chắc mệt lắm rồi.

Mẹ Hoàng Linh lên tiếng, bà thường hay bênh tôi lắm.

-Ơ kìa mẹ.

-Mẹ con gì? Sao bảo 2 tuần nữa mới về vậy cô.

-Thì ban đầu tính vậy, Mà Gia rủ con về sớm. Hihi. Dì với mẹ đang nói chuyện gì vui vẻ thế?

Tôi đứng trợn mắt, con bé này học được thói nói xạo. Tôi rủ nó về hồi nào cơ chứ...

Hoàng Linh mặc kệ ánh mắt ngỡ ngàng của tôi. Tiến tới véo má hai đứa nhỏ.

-Ôi An An và Bình Bình của chị xinh quá. Hôn chị cái cho quà nào.

Hai đứa nhóc tầm 7-8 tuổi ngoan lắm. Cả hai hôn má Hoàng Linh cái chụt. Nhìn thích thế nhỉ? Ước gì làm hai đứa bé Haha.

-Thấy cưng không? Bình Bình, An An sinh đôi đấy. Hai đứa chào anh đi nào.

Hoàng Linh hếch mũi khoe tôi cặp tiên đồng ngọc nữ. Công nhận mẹ nó khéo đẻ thật. Tôi thấy bảo sinh đôi một nam một nữ khi sinh ra phải làm lễ vờ như kết hôn với nhau mới dễ nuôi. Không rõ có đúng không.

Hai đứa nhóc nhìn tôi khoanh tay đồng loạt cúi đầu chào:

-Em chào anh rế ạ!!!

-Ờ ờ. Ngoan quá. Anh chào hai đứa.

Tôi ngơ ngác. Hoàng Linh đỏ mặt:

-Bình Bình, An An chào anh chứ sao chào anh rể?

-Dạ , nãy mẹ với Dì Hương bảo thế ạ.

Trẻ con xem vậy chứ nó lanh lắm luôn. Chỉ được cái nói đúng.

Hoàng Linh mặt lại thêm đỏ nhìn sang mẹ và dì em giọng nũng nịu:

-Kìa Mẹ!!!!! Con với Gia là bạn thân mà.

-Haha. Ờ thì bạn thân.

Cả hai nhìn con bé tủm tỉm cười.

-An An, Bình Bình đợt này nghỉ hè. Sẽ ở tạm nhà mình ít tuần trong thời gian dì đi công tác. Mẹ đang lo không có ai giữ hai đứa thì con về đúng dịp. Haha.

Bác gái giọng trầm ấm dễ gần. Kể ra gia đình Hoàng Linh thuộc tầng lớp cao thế nhưng chẳng hề kiểu cách chút nào. Ngoại trừ ba Linh thì hơi sợ chút...Chắc bác trai sợ tôi hốt mất đứa con gái rượu. 

-Hai đứa ăn gì mẹ gọi người giao đồ ăn chung luôn! 

Nói đoạn Bác Gái quay sang hỏi chúng tôi.

Hoàng Linh lúc này đang đi vào lên phòng liền nói vọng lại:

-Mẹ với dì ăn đi. Con tắm xong lên nhà Gia chút đây.

-Ờ kìa. Con bé này. Không ăn để Gia nó ăn. Trưa lắm rồi Gia đói thì sao? Đợi mát trời đi đâu lại đi.

-Hihi. Con mua ít đồ làm quà cho Ông bà Gia.

Con bé cười khúc khích chạy biến vào hướng nhà tắm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận