“Alice! Eeeh, Alice ơi cứu tôi với!”
Ca phẫu thuật vừa xong hôm qua.
Hôm nay lẽ ra tôi phải được nghỉ ngơi để hồi phục năng lượng…
“Anh làm cái gì mà mới sáng sớm đã ồn ào thế? Rõ ràng là mấy binh lính khác không vui vì sự náo loạn trong phòng này đâu. Là đội trưởng thì anh phải biết giữ thể diện chứ.”
Trên chiếc giường trong phòng dành cho cả hai, Alice, đang bận bảo dưỡng khẩu súng ngắn thoáng im lặng, không biết nói gì.
“Là chiến binh của một tổ chức xấu xa thì quan tâm gì đến quan hệ đồng đội! Quan trọng hơn, chuyện này mới là vấn đề lớn nè!”
Nghe vậy, Alice thở dài, đặt khẩu súng xuống và quay sang nghe tôi một cách nghiêm túc.
“Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh chọc giận Snow à, hay lại làm phiền cấp dưới quá mức rồi?”
“Cho tôi tiền tiêu vặt đi!”
………
“Anh vừa nói cái gì cơ?”
“Tiền tiêu vặt! Tôi đã tiêu sạch lương vào bữa tiệc tối qua rồi. Làm ơn đi, Alice, tôi cần tiền gấp!”
Dù là trí tuệ nhân tạo, Alice vẫn nhắm mắt lại như thể đang cân nhắc. Cuối cùng, cô lấy ví ra.
“Nhưng nếu anh định dùng tiền cho mấy chuyện vớ vẩn thì tôi sẽ không cho đâu. Nói rõ xem anh định tiêu vào việc gì.”
“Thanh ma kiếm! Tôi muốn mua một thanh ma kiếm! Hiện tại trong thành phố này có thương nhân chuyên bán ma kiếm đó!”
Đúng thế, chính là thương gia buôn ma kiếm.
Trên hành tinh này tuy giống hệt một thế giới giả tưởng, nhưng tôi vẫn chưa từng thấy phép thuật.
Tuy nhiên, tôi đã muốn có được một thanh ma kiếm như cái mà Snow hay đeo từ lâu rồi.
Chỉ cần có nó thôi, tôi thậm chí có thể tự kích hoạt phép thuật hay gì đó tương tự.
Không, chính xác hơn thì chỉ cần gửi ma kiếm đã mua về cho bộ phận Phân tích Kisaragi, họ sẽ nghiên cứu rồi chế tạo ra thứ tương tự cho tôi.
Tôi tiếp tục thao thao bất tuyệt giải thích hàng loạt lợi ích cho Alice
“Nó đắt lắm! Giá đó bằng bốn tháng lương của tôi đấy! Làm ơn đi, chủ tiệm, nể tình bạn bè mà… bớt cho tôi chút thôi! Bán rẻ hơn một chút thôi mà!”
“Xin lỗi cô Snow, nhưng phiền cô tránh ra cho. Cảm ơn đã ghé cửa hàng, nhưng còn nhiều khách khác cũng quan tâm đến món này lắm…”
Ở giữa đám đông tụ tập trong một quảng trường của thành phố, Snow đang tuyệt vọng mặc cả với thương nhân ma kiếm.
“Ô, nhìn kìa Alice. Cô gái nghèo khổ đang mặc cả một cách khổ sở đến tội nghiệp.”
“Thật hiếm khi anh nói được câu có lý, Số 6. Tôi không nghĩ từ miệng anh lại thốt ra mấy lời như vậy đấy.”
Nghe chúng tôi nói chuyện, Snow trừng mắt nhìn dữ dội, trên mặt nở một nụ cười gượng gạo.
“Số 6, trùng hợp thật. Anh cũng tới mua ma kiếm à? Nhưng mà, tay mơ thì đâu biết được thanh kiếm nào tốt hay dở. Sao vậy, để tôi cho anh chút lời khuyên… Cho nên…”
“Đừng có mở miệng vay tiền.”
Ngay khi tôi chặn trước, Snow lập tức câm nín.
“Làm ơn đi, Số 6, đừng tàn nhẫn thế! Chỉ cần anh cho tôi vay, tôi nhất định sẽ nhớ mãi ân tình này!”
“Cút, đồ não ngắn! Cô quên sạch trong vòng năm phút thì có!”
Khi tôi chuẩn bị bỏ đi, để mặc Snow vẫn còn níu kéo, Alice nhặt một thanh ma kiếm đặt trên khăn trải bàn lên.
“Ơ!? Alice, cái đó là cây chị vừa nhắm từ đầu! Em còn nhỏ lắm, chưa đến tuổi chơi kiếm đâu! Nhưng… cũng tốt thôi, vậy thì cho chị vay tiền đi!”
“Cô thật trơ trẽn. Vừa gọi tôi là trẻ con, vừa mặt dày đòi vay tiền.”
Alice chăm chú quan sát thanh ma kiếm trong tay, sau đó đưa tiền cho chủ tiệm.
“Ông chủ, tôi lấy cái này.”
“Vâng, cảm ơn quý khách đã mua hàng!”
“Ơ-!!”
Alice thản nhiên mua luôn cây ma kiếm mà Snow muốn.
“Đáng tiếc, cây ma kiếm này không còn là của cô nữa. Nó thuộc về chú Số 6 rồi. Yay! Cô thấy thế nào, cảm giác bị cướp mất món mình khao khát? Nhưng nếu sau này mỗi lần nói chuyện, cô đều thêm câu ‘Chúa tể Số 6 kính mến’ vào cuối câu, thì chưa biết chừng tôi sẽ nghĩ lại mà cho cô đó.”
“Gu…! Anh rõ ràng là đội trưởng, sao lại nhỏ nhen đến vậy chứ? Chúa tể Số 6 kính mến!”
Nhỏ này… cô ta nói ra mấy lời xấu hổ đó với đôi mắt trong sáng vô tội vạ như thế…! Chỉ vì một cây ma kiếm mà sẵn sàng vứt cả lòng tự trọng…!
“Hừm… Nếu không mua ngay bây giờ, chắc sau này chẳng có cơ hội mua lại đâu. Vậy nên…! …Ơ? Alice, cây ma kiếm em vừa mua đâu rồi? Không có trên tay em, cũng chẳng thấy ở tay Số 6. Chúa tể Số 6?”
Nghe vậy, tôi cũng nhìn sang. Quả nhiên, cây ma kiếm Alice vừa mua đã biến mất.
“Tháo nó ra và dịch chuyển rồi.”
“Cái gì cơ?”
Snow và tôi đồng thanh cất tiếng.
“Tôi vừa chia nhỏ nó ra, rồi dịch chuyển về bộ phận phân tích ở Kisaragi.”
“Ểehh-!?”
Thanh ma kiếm đã bị Alice tháo rời và gửi về cho trụ sở Kisaragi nghiên cứu thông qua thiết bị dịch chuyển của cô ấy.


0 Bình luận