Sentouin, Hakenshimasu!
Akatsuki Natsume Kakao Lanthanum
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 1: Gián điệp sẽ được phái đi! (Phần 6)

0 Bình luận - Độ dài: 1,718 từ - Cập nhật:

“Đừng vùng vẫy nữa! Trước mặt bệ hạ, làm ơn đứng yên đi!”

“Cái quái gì vậy hả!? Chính cô là người đã bảo sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra mà! Kiểu xử lý này quá đáng lắm rồi! Nếu định làm vậy thì đừng để tụi tôi sửa cái đó ngay từ đầu chứ!”

Chỗ này trông giống phòng ngai vàng.

Tôi và Alice bị trói gô lại, bị Snow cùng một lính gác kéo đi và đẩy xuống quỳ trên thảm trước mặt nhà vua.

Snow ra sức bịt miệng tôi, mặt cô ấy đầy hoảng hốt.

“Suỵt! Im đi! Tôi chỉ bảo sửa thôi, ai cho phép các người làm mấy trò đó hả!?”

Trước mặt tôi là một người đàn ông có vẻ hiền hậu, đang tò mò quan sát cả hai. Ông ta hỏi:

“...Người đó là ai?”

“Vâng, Snow-dono đánh giá cao năng lực chiến đấu của anh ấy nên đã đề cử làm chỉ huy. Sau đó, họ nói có thể sửa di tích ngoài sân… và hình như họ thật sự sửa được.”

Nghe thư ký giải thích, ông ta trông có vẻ ngưỡng mộ.

Người này chắc chắn là vua.

Vì…

“Này Alice… đây là lần đầu tôi thấy một vị vua như thế này đó. Bộ râu ổng… còn rậm hơn cả ông già Noel. Liệu tôi có bị chém không nếu xin phép kéo thử một cái?”

“Nghe nè Số 6, người đó là nguyên thủ quốc gia đấy. Bớt bốc đồng lại giùm tôi.”

Trong khi tôi với Alice thì thầm, thư ký vẫn tiếp tục.

“Tuy nhiên, trong lúc sửa chữa… hình như họ đã thay đổi phần lời cầu nguyện trong hệ thống thành cái gì đó khá thô tục.”

“Thô tục sao? Là gì vậy?”

Cô thư ký là kiểu người đẹp lạnh lùng.

Tôi nhận ra… các cô gái ở hành tinh này đều khá đẹp.

Giờ nghĩ lại thì… mấy nữ hiệp sĩ đi cùng Snow cũng cưỡi kỳ lân…

Khoan đã.

Tôi nhớ từng đọc ở đâu đó rằng kỳ lân chỉ cho phép thiếu nữ còn trinh cưỡi.

Nói cách khác… không lẽ…

“Này đồ khốn! Trả lời câu hỏi của bệ hạ mau!”

Snow bất ngờ hét lên, mặt ghé sát tôi.

“Á! Gần quá rồi! Gì vậy? Cô định cưỡng hôn một người đang chìm trong dòng suy nghĩ sâu sắc hả!?”

“Anh… đang nói cái quái gì vậy chứ, giữa nơi linh thiêng này?”

Nhà vua ho khẽ rồi hỏi lại.

“Ahem… Vậy có đúng là cậu đã thay đổi lời cầu nguyện thành thứ gì thô tục không?”

Tôi nhớ lại tình huống đó rồi trả lời.

“Đúng vậy. Nhưng người phụ nữ này bảo sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”

“Đồ khốn! Tôi chỉ bảo hai người sửa thôi! Tôi có nói gì đến chuyện đó đâu chứ!”

Ngay khi tôi đổ hết tội lên đầu Snow, nét mặt nhà vua hơi khó xử.

“Dù sao thì, ta cảm ơn vì các người đã sửa được món di tích quý giá đó. Vì công đó, ta sẽ bỏ qua tội lần này. Còn ban thưởng nữa. Cứ cầm rồi đi đi.”

“Phụ vương, xin hãy khoan.”

Giọng nói dịu dàng ấy vang lên cắt ngang lời nhà vua.

Tirris bước vào, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Con muốn trực tiếp thuê hai người này. Họ đủ sức hạ gục nhiều con chó quỷ, lại còn có kiến thức để sửa các cổ vật. Nếu vì chuyện vặt này mà lưu đày họ thì thật phí phạm.”

“Vậy sao… Nếu Tirris đã nói vậy thì ta tin tưởng.”

Nghe thấy câu đó, Alice ghé sát tai tôi thì thầm bằng tiếng Nhật.

(Số 6, hình như công chúa mới là người nắm quyền ở đây. Vị vua kia trông giống ông bố hiền lành thương con hơn.)

(Vậy Tirris là người mình nên để ý… Cô biết mà, chuyên môn của tôi là tán tỉnh các vị sếp cấp trên đấy. Để tôi lo.)

(Anh...)

Ngay lúc đó, Snow chỉ thẳng vào mặt tôi.

“Tirris-sama! Xin người lưu đày gã này! Hắn làm ô uế cổ vật quý giá! Chúng ta không thể chắc chắn hắn có phải gián điệp từ quốc gia khác được gửi tới phá hoại không! Xin hãy suy xét lại!”

“Khoan đã! Cô là người dẫn tụi tôi vào vương quốc mà! Nếu đúng như cô nói, chẳng phải chính cô là kẻ phản quốc sao?”

Lông mày Snow giật lên dữ dội.

“Đồ khốn! Anh dám nói tôi phản quốc!? Tôi là người luôn trung thành với Tirris-sama trên tất cả đấy!”

“Nghe tức điên chưa kìa. Nhưng cô biết không? Mọi người tức giận nhất khi họ nghe phải một sự thật cay đắng đấy”

Tôi nhếch mép khiêu khích. Snow rút kiếm ra, cùng đôi mắt khát máu.

“Loại người như ngươi… Ta sẽ dùng thanh Flame Zapper của mình để hoá kiếp ngươi!”

“Khoan đã! Tôi đang bị trói đấy nhé! Dù tôi nói hơi khó nghe, cô là hiệp sĩ mà định giết người bị trói à!? Cô không nghĩ giờ nên hỏi lại lệnh của công chúa là gì trước đã sao!? Còn nữa, cô quên chuyện quan trọng phải làm rồi à!?”

Nghe tôi nhắc, mặt Snow đỏ bừng. Cô ta định chém tới thì khựng lại giữa chừng.

“…Chuyện quan trọng…?”

Alice chen vào, giọng bình tĩnh như mọi khi.

“Cô đã nói với tôi và Số 6 rằng mình sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm nếu có chuyện xảy ra. Tuy giờ tụi tôi được bỏ qua, nhưng cô vẫn chưa nói rõ cô sẽ chịu trách nhiệm kiểu gì.”

Nghe đến đây, Snow bắt đầu run lên, mắt nhìn sang Tirris như cầu cứu.

Còn công chúa, người thật sự nắm quyền ở vương quốc thì vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

fa09bb6a-6098-4765-b06d-7b1f7aa0497d.jpg

Ngay khi tôi bước ra khỏi phòng phỏng vấn, Alice bắt chuyện bằng tiếng Nhật.

(Này, buổi phỏng vấn thế nào? Dù gọi là phỏng vấn, nhưng vì anh được chấp nhận từ đầu rồi nên chắc cũng chỉ bị hỏi vài câu về lý lịch thôi hả?)

(Ừ, họ hỏi về Tổ chức Kisaragi, chiêu đặc biệt của tôi, rồi cả về mấy anh hùng nữa…)

Sau buổi tiếp kiến, tôi được yêu cầu viết sơ yếu lý lịch. Sau khi "phỏng vấn chính thức" kết thúc, tôi báo cáo lại mọi chuyện cho Alice.

(Không ngờ tôi lại trở thành hiệp sĩ vương quốc này. Nhưng nghĩ lại… cũng không tệ. Nếu không thể làm anh hùng, thì trở thành một hiệp sĩ vĩ đại cũng được.)

(Anh biết rõ mà, anh vẫn là chiến binh của Kisaragi đấy. Đừng quên nhiệm vụ thật sự.)

Đúng lúc đó…

“Thỉnh thoảng hai người dùng thứ ngôn ngữ kỳ lạ… đó là tiếng mẹ đẻ à?”

Một giọng nói vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi và Alice.

“Hả, lại là cô à?”

Snow lại xuất hiện, lần này không mặc giáp, mà thay bằng một bộ váy màu xanh khá bắt mắt.

Nếu không bị bộ giáp che mất vóc dáng, tôi đã nhận ra sớm hơn rồi… Cô ta sở hữu đôi chân dài và dáng người chuẩn như người mẫu.

“Tôi cũng đâu muốn gặp lại anh! Hừ!”

Không hiểu sao con nhỏ này cứ thù ghét tôi kiểu gì ấy. Mà… cũng có thể tôi hơi quá lời vài lần.

“Vậy có chuyện gì thế? Chúng tôi chuẩn bị đến doanh trại đây.”

Tôi hỏi thẳng. Snow giật mình, một đường gân nổi trên thái dương.

“Tôi được chỉ định dẫn hai người đến doanh trại. Và từ giờ sẽ làm việc cùng hai người.”

“…Cái gì?”

Snow đứng nghiêm, chào theo kiểu quân sự.

“Tôi đã được bổ nhiệm làm phó chỉ huy đơn vị do anh chỉ huy, bắt đầu từ hôm nay.”

…Vậy giờ Snow là cấp dưới của tôi?

“Tôi chỉ mới tới đây thôi mà đã là chỉ huy rồi hả?”

Snow gật đầu, hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi.

“Anh không nghe những gì Tirris-sama nói à? Vương quốc này thiếu trầm trọng chỉ huy vì các trận chiến với quỷ. Nên giờ rất nhiều người trẻ và nữ binh sĩ được cân nhắc. Anh từng nói mình từng chỉ huy đơn vị ở quê nhà, đúng không? Vậy nên giờ anh sẽ dẫn một đơn vị đặc nhiệm.”

Tôi thấy mình hơi sốc vì tốc độ thăng chức.

“Nhưng dù tôi dưới trướng anh về mặt hình thức, thì trong thực chiến, tôi là người chỉ huy thực sự. Anh chỉ cần đừng cản đường tôi là được.”

…Gì vậy trời? Đòi làm phản à?

“Cô đang ngáo à? Tôi từng chỉ huy đơn vị của mình hồi ở Trái Đất đấy. Tôi giỏi hơn mấy người thua hoài như cô nhé.”

“Cảm ơn vì đã sửa cổ vật. Nhưng tôi không hề tin tưởng anh. Nếu anh đang âm mưu gì đó, tốt nhất nên từ bỏ đi!”

Nói rồi cô ta quay lưng bỏ đi.

Chắc ý nhỏ là không muốn thân thiết với tụi tôi, chỉ miễn cưỡng cùng hành động thôi.

Tôi và Alice nhìn theo bóng Snow, vừa đi vừa nói:

“Trút giận kiểu đó… không thấy xấu hổ à? Buuuu—!”

“Buuuuu—!”

“Tôi không bị giáng chức! Tôi ở đây là để giám sát hai người khả nghi thôi! Còn việc trao quyền chỉ huy cho kẻ ngoài như anh khiến mọi người lo lắng, nên tôi mới được điều qua! Đừng hiểu lầm!”

Snow quay lại hét lên như muốn phát nổ. Nhìn mặt cô ta đỏ gay lên vì tức, tôi và Alice liếc nhau rồi thì thầm:

“…Cô ta là người duy nhất nghĩ mình được cử qua để giám sát chúng ta, đúng không?”

“Quá rõ còn gì. Sau vụ cái cổ vật quốc gia kia, đáng ra cô ta phải mổ bụng xin lỗi rồi. Chắc chắn chỉ có mình cô ta nghĩ vậy thôi.”

“Lũ khốn các người, các người các người, các người các ngườiiii!!!”

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận