Sentouin, Hakenshimasu!
Akatsuki Natsume Kakao Lanthanum
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 4: Cách để đánh bại một Tướng Quỷ (Phần 1)

0 Bình luận - Độ dài: 2,770 từ - Cập nhật:

“Nhóm của Anh hùng đã sử dụng kho báu mà chúng ta tìm được, và có vẻ như một con đường dẫn đến lâu đài của Quỷ Vương đã được mở ra. Điều đó có nghĩa là phía địch cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghiêm túc từ bây giờ. Chúng ta chỉ cần bám trụ tại đây, bảo vệ lâu đài cho đến khi Anh hùng đánh bại Quỷ Vương là được.”

“Vấn đề là liệu Quân đội Quỷ Vương sẽ tiêu diệt chúng ta trước, hay Anh hùng sẽ hạ Quỷ Vương trước?”

Chúng tôi vừa bàn chuyện tình hình chiến sự, vừa tự tay bảo trì vũ khí.

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa dồn dập.

“Này, Số 6, anh có trong đó không?”

Là giọng của Snow, nghe như đang bực bội điều gì đó.

“Ờ, tôi đây… nhưng thật lòng thì tôi chẳng muốn gặp cô đâu.”

“Bớt đùa lại đi. Thà nói đại là anh không có nhà còn hơn! … Hửm? Anh đang bảo trì vũ khí à?”

Snow dán mắt vào con dao mà tôi đang mài trên bàn.

“Này, Số 6… cho tôi xem con dao đó một chút được không? Tôi đã nghĩ thế này từ trước rồi, nhưng nó trông như một vũ khí cực kỳ xịn sò đấy.”

“Không thành vấn đề, nhưng cô không được lấy nó đâu đấy.”

Tôi xoay tay cầm dao về phía cô ta và đưa cho Snow.

“Quá tuyệt luôn…! Này, món đồ này có tên không? Nếu chưa thì tôi đặt cho nhé? À, nó được làm ở đâu vậy… Ơ, gì vậy, buông ra coi! Tôi còn chưa nhìn kỹ nữa mà! Đợi đã, để tôi mài hộ cho…”

Thấy Snow sắp nổi máu giữ đồ, tôi liền giật lại con dao. Cô ta khẽ hét lên và tặng tôi một cái nhìn hình viên đạn.

“Cô đến đây chỉ để giành lấy con dao của tôi thôi hả?”

“P-phải, tại anh có thứ nhìn ngầu quá. À không, không phải thế…! … Tướng quân đang triệu tập anh. Đi đến phòng hội nghị ngay đi. Có vẻ như ông ấy có chuyện muốn giao cho chúng ta.”

Snow và tôi cùng đến phòng hội nghị. Trong phòng chỉ có Tướng quân và ông cố vấn. Hai ông già ngồi đợi sẵn.

Tướng quân ra hiệu mời tôi ngồi xuống ghế.

“Cảm ơn vì đã đến, Số 6-dono. Những chiến tích mà cậu lập được cho đến giờ, đặc biệt là với Quân đội Quỷ Vương, thực sự rất đáng nể. Nhất là việc dù đã nhiều lần chạm trán với một trong Tứ Thiên Vương, mà cậu vẫn sống sót khỏe mạnh đến giờ.”

“Ờ thì, tôi chỉ làm việc của mình thôi.”

“Cậu… cậu dám nói vậy sao!?”

Tôi chỉ đáp lại nhẹ nhàng, vậy mà ông cố vấn như muốn phát hỏa với tôi. Tôi bắt đầu tự hỏi thật ra mình bị gọi đến đây vì lý do gì.

Tướng quân trông như đang ngập ngừng chưa biết mở lời ra sao, thì Snow, người đã dẫn tôi đến liền lên tiếng trước.

“Tướng quân, ông định giao cho chúng tôi một nhiệm vụ đặc biệt à?”

Được trao đường lui, Tướng quân gật đầu một cách nặng nề.

“Đúng như vậy. Vấn đề tôi muốn bàn liên quan đến đội của các cậu là… Từ giờ trở đi, nếu một trong Tứ Thiên Vương xuất hiện, tôi muốn nhóm các cậu đối đầu với chúng.”

“Nghe hấp dẫn phết.”

“Này đồ đàn bà háo thắng, chờ chút coi! Snow, từ bao giờ cô được làm chỉ huy hả!?”

Tôi bực mình quát lên khi Snow tỏ ra quá mức hăng hái.

“Đồ ngốc! Có mấy cơ hội vinh quang thế này đâu! Ý người ta là chúng ta đủ năng lực để được giao phó những nhiệm vụ kiểu đó đấy! Nói thẳng ra là họ công nhận kỹ năng của chúng ta! Và anh biết rồi đấy, nếu hoàn thành tốt, chúng ta sẽ được tưởng thưởng xứng đáng, thăng cấp cũng không phải khó!”

Con nhỏ này… cứ thấy tiền với vinh quang là sáng mắt như gắn đèn LED.

Tôi còn đang định tìm lời mà dập tắt ngọn lửa tham vọng ấy, thì ông cố vấn lại bắt đầu nói theo kiểu rất chi là hoành tráng.

“Snow nói đúng đấy. Số 6-dono đã từng chiến đấu với những sinh vật cực mạnh như Heine của Lửa, Gadalkand của Đất, rồi cả Gil của Sức Mạnh và Rista của Trí Tuệ nữa. Cậu là anh hùng của đất nước này! Nếu đến cả cậu còn nói không thể đối đầu với Tứ Thiên Vương, thì còn ai làm nổi nữa đây!?”

Sau bài diễn thuyết đầy cảm xúc, ông ta thở ra một hơi nặng nề.

Tôi cảm thấy… không ổn. Cái kiểu nói năng này y chang mấy tay cấp trên ở Kisaragi mỗi khi muốn đùn đẩy công việc nguy hiểm cho người khác.

Tôi liếc nhìn ông ta và hỏi thẳng:

“Này ông già… nói thật đi, có phải ông là người đề xuất vụ này với Tướng quân không?”

“Này Số 6! Đừng gọi ông ấy là ‘ông già’! Ông ấy là cố vấn thân tín của Tướng quân đấy!”

Tướng quân, thay vì ông cố vấn, ra hiệu bảo Snow im lặng rồi trả lời tôi:

“Phải. Chính ông ấy đã đề xuất. Vì ông ấy rất tin tưởng vào cậu. Ông ấy nói rằng, ngoài Anh hùng-dono ra, chỉ có Số 6-dono mới đủ sức đối đầu với Tứ Thiên Vương.”

“Hừm.”

Tôi cũng thấy vui khi được khen, nhưng nụ cười méo mó của ông ta khiến tôi không thể nào yên tâm được.

Tôi từng thấy quá nhiều nụ cười như vậy ở Kisaragi, khi mấy tay cấp trên đang tìm cách giữ cái mạng của mình và đẩy người khác ra trận.

Ông cố vấn này cũng có vibe y chang như vậy.

Đúng lúc tôi còn đang ngờ vực, ông ta cúi đầu một cách thành khẩn

“Số 6-dono. Cậu là một anh hùng, và chúng tôi muốn mượn sức mạnh của cậu. Nếu cậu cảm thấy đội mình thiếu nhân lực, thì chúng tôi sẽ bổ sung các hiệp sĩ ưu tú, không giống kiểu cô gái máu quỷ hay những tín đồ tà đạo đâu. Nếu vậy vẫn chưa đủ, cậu có thể chỉ huy không chỉ một đội, mà cả một đại đội luôn… Vậy thế nào? Có thể giao việc này cho cậu chứ?”

Sau khi nói xong những lời đó, ông ta cúi đầu thật chậm.

Vài ngày sau đó...

“Các người có hiểu không!? Chúng ta vừa được giao cho một vinh dự cực lớn,nó chứng minh rằng họ hoàn toàn tin tưởng vào chúng ta! Thất bại là điều không thể tha thứ! Mọi người, hãy chiến đấu bằng tất cả những gì mình có!”

“Này, tại sao cô lại là người dẫn dắt cả nhóm vậy?”

Trên đỉnh đồi cách lâu đài một đoạn, một nhóm hiệp sĩ đang xếp hàng đầy tự hào. Đội của tôi thì bị kẹp ở giữa.

Hiện tại, có vẻ như quân đội của Quỷ Vương đã tiếp cận rất gần. Dù số lượng không đông, nhưng có tin rằng Heine củaLửa đang đi cùng đội đó.

Và vì chúng tôi sẽ phải chạm trán với Heine, tất nhiên là...

“Một trong Tứ Thiên Vương- Heine! Tôi sẽ là người lấy đầu ả ta!”

Phải, đó là phần việc của đội chúng tôi.

“Này Số 6, làm gì đó đi chứ. Cô nàng này đang phấn khích quá mức. Dù bình thường cô ta đã không bình thường rồi, hôm nay lại càng phát rồ hơn.”

Trong khi Snow tràn đầy năng lượng, Alice,không rõ là do tôi tưởng tượng hay thật, trông có vẻ mệt rã rời, gương mặt vô cảm.

“Cứ để cô ta đi. Cố nói cũng vô ích thôi. Dù có đụng phải ai thì cũng hãy giữ bình tĩnh. Chẳng đáng để bị thương vì mấy nhiệm vụ kiểu này đâu.”

Nghe tôi nói, Snow liền lườm tôi, gân xanh nổi rõ trên trán, rồi bước tới chộp lấy cổ áo tôi.

“Đồ khốn, anh vừa nói cái quái gì thế hả!? Tướng quân và ông cố vấn đã đích thân giao nhiệm vụ quan trọng này cho chúng ta đó!”

“Tôi chẳng thích cái ông cố vấn đó chút nào. Nhìn là biết loại người chỉ giỏi lo thân mình. Cả người ông ta tỏa ra mùi hèn nhát và giả tạo.”

Snow nắm cổ áo tôi chặt hơn, mặt sững sờ.

“Anh… anh đúng là… Tôi không muốn nói điều này, nhưng anh đã bao giờ nhìn bản thân một cách khách quan chưa?”

“Này Số 6, anh biết có một công cụ gọi là gương không? Nó có thể phản chiếu khuôn mặt của người đang nhìn vào đấy.”

“Chỉ huy, anh biết công cụ gọi là boomerang chứ?”

…Không chỉ cái ông già đó, mà mấy người ở đây tôi cũng ghét nốt.

Khi tôi đang bị chửi hội đồng, Snow đặt tay lên hông.

“Thôi được rồi! Nếu anh không có tinh thần chiến đấu thì tôi không ép. Nhưng ít nhất lần này, tôi sẽ không làm vướng chân như lần trước nữa!”

Có vẻ cô ta vẫn còn cay cú vụ lần trước bị Heine dọa sợ đến mức phải chạy bán sống bán chết.

“Hừm. Số 6, anh nhìn cái gì vậy? Hôm nay tôi không giống bình thường đâu nhé. Tôi đã chuẩn bị sẵn vũ khí đặc biệt để đối phó với Heine của Lửa. Nhìn kỹ cái này đi!”

Snow giơ chuôi một thanh kiếm màu xanh lên. Nó phát ra làn khói trắng mờ giống như băng khô đúng kiểu vũ khí hệ băng.

“Băng Kiếm-Tảng băng trôi! Tôi phải vay suốt 3 năm mới đủ mua được nó đấy. Đây là vũ khí đặc biệt để khắc chế Heine của Lửa. Grimm, lần này cô phải phát huy tác dụng đấy! Này, dậy mau!”

Không biết có phải do háo hức thử kiếm mới không mà Snow bắt đầu lắc mạnh Grimm, người đang ngủ mê mệt trên chiếc xe lăn.

“Này Alice, cô thấy sao về tình hình này?”

“Thấy sao à… Ý anh là cái nhiệm vụ cảm tử trá hình này hả?”

Trong lúc tôi đang nhìn về phía đội quân Quỷ Vương từ đỉnh đồi, Alice trả lời không chút cảm xúc.

“Cô cũng biết à? Đúng vậy đấy. Cái ông cố vấn đó cố tình đẩy chúng ta đi làm nhiệm vụ tự sát. Tôi đâu có làm gì quá đáng với ông ta ngoài việc suýt làm ông ta khóc khi tôi chỉ trích chuyện ông ta toàn thua.”

“Thế cũng đủ để khiến ông ta ghét anh rồi. Ngoài ra, cũng có khả năng chúng ta bị coi là chướng mắt. Nhóm chúng ta toàn là những thành phần không giống ai. Nếu chỉ nhìn vào thành tích thì thấy tốt, nhưng nhìn kỹ vào cách hoạt động và cách làm thì… đúng kiểu muốn bị đá đi. Thật ra, từ đầu đội hình này đã như là danh sách đen rồi.”

Gì thế này… Ý cô ta là ngay cả tôi, người luôn đúng, cũng bị ghét bỏ chỉ vì cách sống quá thẳng thắn và thực tế à?

Nhưng nghĩ lại, ông cố vấn đó có vẻ cũng chẳng ưa gì Rose hay Grimm.

“Này, Grimm! Đừng có ngủ nữa! Này, Gri- Aaa!”

“Á…”

Rose và Snow đang làm trò gì ở phía bên kia thế?

“Dù sao đi nữa, nếu chúng ta thấy vị tướng địch, cứ giả vờ đánh rồi rút lui là được. À, mà khẩu súng ngắn của tôi mới được bôi sáp, nên hôm nay tôi không mang theo.”

“Anh nên mang vũ khí theo trong người đi. Nếu khẩu đó hỏng thì tôi sẽ lấy cho anh cái mới. Mà không sao đâu, tôi thấy dạo này lời nói của anh cũng có tác động nhất định đến onee-san ngực khủng kia đấy.”

Tôi vừa dứt lời

(Snow và Grimm ngã lăn một cách vụng về. Cổ của Grimm thì…)

(Gì vậy? Giờ làm sao đây? Đỡ cô ta lên lại xe lăn thôi. Tôi có cảm giác như mắt cô ta vừa trợn ngược kìa…)

Bên cạnh chiếc xe lăn, hai người đang thì thầm trong hoảng loạn.

“Này Snow, đánh thức Grimm dậy đi… Mà hai người đang làm gì với cô ấy vậy?”

“Không có gì cả!”

“Không có gì!”

Cả Snow và Rose đồng thanh. Trong khi đó, Grimm, vẫn đang được bế, run rẩy như bị sốc.

“Thôi thì... có vẻ quân chủ lực cũng sắp ra trận. Chúng ta cũng chuẩn bị xuất phát thôi.”

Trước mắt chúng tôi là đội quân hùng hậu của Quỷ Vương.

Giữa hàng ngũ đông đảo của đám quỷ với đủ hình dạng, một người phụ nữ da nâu, ngực khủng, đứng hiên ngang với nụ cười ngạo nghễ.

Bên cạnh cô ta là con Griffin mà chúng tôi từng thấy trước đây. Và…

“Này… không chỉ có Heine và Griffin, mà còn cái thứ gì đó rất to đùng ở kia nữa. Cái quái gì vậy?”

“...Cái đó... cái đó được gọi là golem. Nó được tạo thành từ đá và cực kỳ cứng, là một con rối khổng lồ hoạt động nhờ điều khiển bằng ma thuật.”

Snow vừa run vừa giải thích, mắt vẫn dán vào sinh vật đang đứng phía trước. Thứ đó dễ dàng cao hơn hai mét và trông như được ghép từ những khối đá nặng cả tấn. Nó như một con búp bê vũ khí khổng lồ.

Đứng ở đó là thứ thậm chí còn khiến một trong Tứ Thiên Vương của Quỷ Vương- Gadalkand của Đất, trông có vẻ... thấp bé.

“Lại là ma thuật à? Có vẻ ở thế giới này, phép thuật có thể làm bất cứ thứ gì. Tôi muốn kiểm tra lại toàn bộ định luật vật lý của hành tinh này quá. Này Số 6, nếu có pháp sư nào bên họ bị thương không thể di chuyển, bắt sống hắn rồi mang về đây cho tôi.”

“Ờ thì… tôi cũng thấy phép thuật thú vị thật, nhưng mà... này, chỉ đánh với Heine thôi có ổn không đấy? Mấy đội khác có xử lý nổi con Griffin với cái con golem to tổ bố kia không?”

Như thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tôi với Alice, các đội trưởng khác đang chờ gần đó lập tức đồng thanh hét lên

“Số 6-dono! Xin hãy để đội Orc cao cấp bao quanh Heine của Lửa lại cho chúng tôi!”

“Vậy đội của chúng tôi sẽ đảm nhận nhóm yêu tinh chiến đấu kia! Trông hơi đáng gờm thật, nhưng cứ để tụi tôi lo!”

“Với đội hình tốc độ cao như tụi tôi, bọn tôi sẽ đánh vòng ra sau và hạ gục toàn bộ cung thủ!”

Các đội xung quanh ngay lập tức chia nhau mục tiêu mà chẳng thèm hỏi ý kiến tôi.

“Ngay cả ở cái đất nước này, mình vẫn cứ bị đẩy đi làm mấy nhiệm vụ nguy hiểm nhất à!? Snow, mau gọi Grimm dậy đi! Lần này phải tung ra lời nguyền siêu mạnh tiễn Heine về chầu ông bà!”

“Để người khác gọi Grimm dậy đi! Tôi sẽ trả thù vụ lần trước bằng cách dùng chính thanh Băng Kiếm này đâm thẳng vào cái mặt đáng ghét của ả đàn bà đó!”

Vừa dứt lời, cô nàng não cơ bắp đã không thèm nghe ai, cầm kiếm lao như tên bắn về phía Heine.

“Chỉ huy! Cho em xin con Griffin làm đối thủ được không? Em tò mò không biết thịt Griffin sẽ có vị như thế nào! Em muốn ăn thịt nó cho đã rồi bay lên trời! Tất cả là để nối tiếp ước nguyện của ông!”

Lại thêm một con người toàn cơ bắp khác!

Tôi tiễn Snow, rồi đến Rose... sau đó quay sang Alice.

“Thôi để tôi gọi Grimm dậy. Vậy thì, cái phần ‘còn lại’ sẽ thuộc về cô rồi...”

Ngay lúc đó, như thể đồng bộ với bước tiến của các nhóm phe ta, con golem tạo ra âm thanh rầm rầm như đá nứt vỡ.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận