“Ai đó, ai đó làm ơn giúp tôi với! Đầu của con nhỏ này có vấn đề rồi!!”
“Không phải tôi! Là đầu anh có vấn đề đấy đồ khốn kiếp!!”
Tôi chưa từng có bạn gái, nhưng giờ thì tôi đang bị một cô gái đuổi đánh ngay lần đầu tiên có quan hệ... ừm, kiểu "thân mật" một chút.
“Này, bình tĩnh đi! Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi mà, nên tha cho tôi đi chứ!”
“Không còn gì để nói nữa! Nghĩ lại thì, tôi nên xử lý anh ngay từ lần đầu gặp mặt!”
Cô ấy, với đôi mắt đỏ ngầu và thanh kiếm trong tay, đang chém tới tấp, quyết tâm lấy đầu tôi bằng được.
“Chỉ vì bị sờ ngực chút mà cô rút kiếm luôn á!? Cái đầu của cô mới có vấn đề đấy!”
“Như tôi đã nói! Người có đầu óc bình thường sẽ không chạm vào ngực người khác mà không có lý do!!”
Trong truyện tranh, mấy tình huống tai nạn kiểu này rất phổ biến: nhân vật nam vô tình ngã đè lên nhân vật nữ, tay chạm nhầm nơi không nên chạm.
Và sau đó là màn rượt đuổi, la hét, đỏ mặt... thường rất vui nhộn.
Còn cái này...
“Ít ra thì cô cũng phải đỏ mặt một chút chứ! Hoặc dùng thứ gì đó chỉ đau nhẹ thôi! Cô đuổi theo tôi với đôi mắt đỏ như máu thế kia làm tôi sợ chết khiếp đấy! Việc này chẳng có vui gì cả!”
“Tất nhiên rồi, vì tôi đang cố giết anh thật đấy.”
“Ai cứu tôi với!”
Cái quái gì vậy trời? Đây không giống kiểu hài lãng mạn mà tôi biết chút nào!
Tôi vừa rên rỉ cầu cứu vừa chạy loạn khắp sân trong lâu đài thì bỗng...
“Tirris! Tirris kìa!”
Tirris đã thấy tôi và bắt đầu bước tới.
“Số 6-sama, đến đúng lúc thật đấy. À không... chuyện gì đang xảy ra vậy!? Hai người đang làm gì thế hả!?”
“Không phải lúc giải thích đâu! Cứu tôi đi! Làm ơn cứu tôi với!”
“Tirris-sama, xin lỗi vì để người thấy cảnh không hay này! Nhưng tôi phải đánh bại hắn, phải hạ gục hắn bằng được!”
Tôi nép sau lưng Tirris, run như cầy sấy, trong khi Snow vẫn từ từ tiến lại với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Câu "phải đánh bại và hạ gục hắn" nghe cực kỳ nguy hiểm khi thốt ra từ miệng một cô gái ở độ tuổi đó.
“Tôi không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng vung kiếm trong sân lâu đài là phạm luật. Ai vi phạm sẽ bị tống vào ngục dưới lòng đất. Snow, bình tĩnh lại đi!”
Nghe vậy, Snow cuối cùng cũng chịu tra lại kiếm. Nhưng nét mặt thì... như kiểu vừa nuốt phải một xô mayonnaise.
“...Hãy cẩn thận cái lưng của anh trong nhiệm vụ ngày mai.”
Cô ấy rít lên đầy đe dọa rồi bỏ đi.
Con nhỏ này chắc chắn không phải hiệp sĩ gì cả. Tôi thề là cô ta thuộc về Tổ chức Kisaragi của tụi tôi thì đúng hơn.
“Phù... tôi không nghĩ cô ta sẽ nổi điên chỉ vì tôi lỡ sờ ngực một chút. Cô cứu tôi một bàn rồi, cảm ơn nhé Tirris.”
“S-Số 6-sama, tại sao anh lại làm chuyện ngu ngốc như vậy? Snow không phải kiểu người dễ đùa cợt như vậy đâu. Cô ấy không giống mấy người được nâng đỡ bởi gia đình rồi làm hiệp sĩ. Cô ấy là trẻ mồ côi lớn lên trong khu ổ chuột, từng bước vươn lên bằng nỗ lực của chính mình, và cuối cùng trở thành chỉ huy đội cận vệ hoàng gia. Một người nghiêm túc, chăm chỉ...”
Thật à? Cô ta kiêu ngạo đến mức tôi cứ tưởng là con nhà quyền quý cơ đấy.
“Mà lúc nãy khi thấy tôi, cô có nói gì đó như 'đúng lúc lắm' thì phải? Có chuyện gì cần tôi à?”
“Vâng, thật ra là liên quan tới phòng của Alice...”
“...Thôi cũng được. Nếu vậy thì tiện hơn là cứ để chúng tôi ở chung một phòng luôn. Cũng vì nhiệm vụ cả thôi. Nhưng này, tốt hơn là anh đừng có ý đồ gì kì cục chỉ vì tôi là một cô gái xinh đẹp. Hệ thống sinh sản không được cài sẵn, nên có muốn cũng không làm được gì đâu.”
“Cô nghĩ tôi là thể loại người gì vậy!? Sao cô lại tin chắc là tôi sẽ làm gì với một con robot chứ!? Khốn nạn thật!”
Vì sự sắp xếp quá gấp, họ chỉ chuẩn bị được một phòng cho cả hai chúng tôi.
Do Alice và tôi đã nói dối rằng là đồng hành cùng nhau, nên chuyện ở chung này đúng là tự chuốc họa vào thân.
“Thư giãn đi. Nếu anh bất chợt thấy ‘dục vọng trỗi dậy’, tôi đủ tinh tế để tự động ra khỏi phòng tạm thời. Và nếu tôi cần vào thì tôi sẽ luôn gõ cửa rồi đợi một chút trước khi mở.”
“Tôi không cần cái kiểu quan tâm như vậy! Cô nghĩ tôi là loài khỉ chắc!?”
Nhìn quanh phòng, tôi thấy cũng không đến nỗi tệ.
May là họ cũng chuẩn bị hai chiếc giường riêng.
Còn lại thì có bàn ghế đơn giản, một cái tủ... và...
“...Nhìn kỹ đi Alice, hình như kia là vòi nước. Còn cái này trông không giống đèn dầu. Không có chỗ nào để đổ dầu cả. Còn gắn cả cái gì đó giống tivi không có dây điện vào tường nữa. Tôi từng nghĩ nếu mang đồ công nghệ từ Trái Đất qua đây, tôi sẽ được tôn làm thần. Nhưng xem ra... kế hoạch đó sụp đổ rồi.”
“Không thể xem thường trình độ công nghệ ở đây. Có khi mấy cái đèn hay tivi này hoạt động bằng phép thuật cũng nên. Họ còn có thể tạo ra chimera nhân tạo mà. Cộng thêm mấy di vật trong lâu đài... Có vẻ còn nhiều thứ phải điều tra đấy. Không nên xem nhẹ bất kỳ chi tiết nào.”
Sau khi cất hết mấy món đồ mang từ Nhật sang, tôi thở dài nghĩ về cuộc sống sắp tới ở cái thế giới này.
Tôi nằm vật xuống giường, tháo bộ giáp nặng nề ra, thì Alice lên tiếng.
“Này Số 6. Về ngày mai ấy... từ những gì Snow nói, có vẻ chúng ta sẽ có nhiệm vụ chiến đấu. Đừng quên nhiệm vụ thật sự của chúng ta. Hiện giờ chúng ta tạm đứng về phía vương quốc, nhưng nếu tình hình trở nên bất lợi, anh đừng làm chuyện điên rồ mà hãy rút lui. Tôi không biết ai là người đã tập hợp hết mấy kẻ rắc rối vào cùng một đội, nhưng chắc chắn là người đó rất ‘tốt bụng’. Nếu anh chủ quan, rồi sẽ hối hận đấy.”
Không biết có phải thật lòng hay không, nhưng khi nói vậy, Alice vừa lau khẩu súng ngắn bằng một miếng vải khô, ánh mắt rất nghiêm túc.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi để ý khi gặp nhà vua, họ tịch thu con dao của tôi, còn khẩu súng thì không. Nghĩa là người ở đây không biết súng là gì. Họ còn gọi cái xác xe tăng đó là ‘di tích’. Nếu chiến tranh ở đây chỉ là chém kiếm và bắn cung, thì ta có thể áp đảo dễ dàng. Giờ tôi đã có việc làm, có chỗ ở, lần này tôi nhất định sẽ lập được một chiến công thật lớn. Sau đó với tiền thưởng, tôi sẽ đảm bảo xây được căn cứ tiếp theo...!”


1 Bình luận