Một con Griffin!
Con vật đang chầm chậm hạ xuống có đầu đại bàng, thân sư tử và cặp cánh khổng lồ giang rộng.
Thấy nó, Snow và Rose lập tức căng thẳng.
Còn tôi với Alice thì... bởi vì đây là lần đầu thấy một con vật khổng lồ ngoài đời thực như vậy...
“Này, đó là con Griffin huyền thoại vẫn thường thấy trong game và manga! Ngay cả lũ orc cũng có luôn... Tại sao mấy sinh vật trong truyện cổ tích Trái Đất lại xuất hiện ở đây vậy? Ủa khoan, mình mang theo máy ảnh kỹ thuật số mà!”
“Không, gọi nó là Griffin chỉ là cách anh dùng từ theo trí tưởng tượng thôi. Tôi đang tự hỏi làm sao thứ đó có thể bay được? Cánh và cơ ngực của nó không thể nào đủ sức nâng cơ thể đồ sộ như vậy. Nếu tôi mang con này về Trái Đất, mấy nhà nghiên cứu khí động học sẽ điên tiết đây.”
Tôi lập tức rút máy ảnh ra chụp lia lịa như một khách du lịch chính hiệu.
“Này Số 6, anh đang làm cái gì vậy!? Ngừng chụp hình lại mà chiến đấu đi!”
Ngay khi Snow quát lên, một giọng nói khác vang xuống từ bầu trời.
“Ôi trời... ta không có hứng quan tâm mấy người. Hàng hóa kia mới là thứ ta nhắm tới cơ.”
Chủ nhân giọng nói ấy đang cưỡi trên lưng con Griffin từ từ hạ xuống.
Đó là một người phụ nữ với mái tóc trắng, mắt đỏ, làn da rám nắng và hai chiếc sừng nhọn trên đầu.
“Chết tiệt, ta không nên để đám cấp dưới tự xử lý! Vì cảm thấy đội tiếp tế tới chậm quá, nên ta đích thân tới đây xem xét. Và rồi nhìn cái cảnh này xem... Làm ăn kiểu gì không biết!”
Vừa than vãn, cô ta vừa nhẹ nhàng nhảy khỏi lưng con Griffin. Một người đẹp mặc bộ đồ màu đỏ nổi bật.
“Cái đống bừa bộn này là do mấy người gây ra à? Này, bộ giáp anh mặc nhìn kỳ cục thật đấy. Nhìn là biết anh là chỉ huy nhóm này rồi đúng không? Nói gì đó đi chứ!”
Cô ta nhắc đến bộ giáp kỳ cục... Ý cô ta là bộ đồ chiến đấu của tôi?
Khi người đẹp da nâu với vòng một căng tràn đó tiến lại gần và lên tiếng, tôi...
“...Xin lỗi, cô nói gì cơ? À mà khoan, đứng yên để tôi chụp nốt kiểu.”
Tôi đang chụp ảnh cận mặt của mỹ nhân da nâu hiếm có này.
“Này... này, Số 6. Nếu định chụp thì chụp con Griffin kia kìa. Sao anh chỉ chăm chăm chụp mỗi cô ta thế?”
Vì bị Alice nhắc nhở, tôi đành đặt máy ảnh xuống một cách tiếc nuối.
“Đúng, chính tôi là người đã xử lý đội tiếp tế của cô. Còn cô thì sao? Nhìn từ khí chất và phục trang... tôi đoán... cô là một tướng lĩnh phe quỷ Vương?”
Tôi vừa nói xong thì cô ta nhếch môi cười tự mãn, phồng ngực đầy kiêu hãnh.
“Anh đoán được chỉ qua một ánh nhìn? Đúng là có mắt đấy. Ta là một trong Tứ Thiên Vương của Quân đoàn Quỷ Vương, Heine của Hỏa Ngục. Nếu đã nhận ra sức mạnh của ta thì anh cũng không phải hạng xoàng.”
Heine nheo mắt, mỉm cười tự tin.
“Ồ... tôi chỉ cảm thấy cô phát ra khí chất đặc trưng của một tướng quỷ thôi.”
Tất cả các tướng ở Tổ chức Kisaragi chỗ tôi đều là lũ quái dị. Bộ đồ hở hang rực rỡ vô lý của cô này cũng y chang kiểu mấy sếp bên tôi.
Cái khí chất dị biệt ấy... chuẩn tướng quỷ luôn.
“Anh cũng khá đấy, đối với một con người! Ohoho! Tôi bắt đầu thấy thích anh rồi đấy. Giết anh thì phí thật. Nếu giao lại hàng tiếp tế, tôi có thể tha mạng cho anh.”
Heine mỉm cười gian xảo, nheo mắt lại.
“Đừng có lố bịch! Ai lại nghe lời một tướng quỷ như cô!”
“Phải đấy! Dù có đối đầu với tướng quỷ thì con người cũng không khuất phục trước cái ác đâu! Và đống đồ tiếp tế này chính là... bữa tối của tôi!”
Câu nói của Rose làm không khí lạ đi rõ rệt.
“...Này Alice, cô nghĩ sao? Cô ta chắc chắn là quái vật hạng S, đúng không? Với vũ khí hiện tại, mình không có cửa đâu. Rút lui không?”
“Đây là lý do anh mãi chỉ là một tên lính hạng xoàng. Quan trọng hơn, đọc không khí giùm tôi đi.”
Snow và Rose tròn mắt khi nghe tụi tôi thì thầm.
“Đồ hèn! Thế mà cũng đòi làm đàn ông à? Đúng là tôi nên giết anh từ lần gặp đầu tiên!”
“Chỉ huy! Nhưng mà... bữa tối của em! Bụng của em sắp tan biến luôn rồi! Đừng quay về tay trắng mà!”
Trong khi tôi còn đang bị đấu tố thì Heine bất ngờ phá lên cười.
“Ahahaha! Anh thẳng thắn quá mà thành ra lại hài hước! Sao anh không gia nhập Quân đoàn Quỷ Vương đi? Anh có vẻ có tài đấy. Khi phe quỷ thống trị thế giới, ta sẽ cho anh làm thủ lĩnh loài người. Còn mấy cô gái anh thích, ta sẽ ban cho luôn.”
“Tôi đồng ý.”
“Khoan đã, Số 6. Đừng trả lời nhanh như vậy chứ... Dù có hơi chậm chạp, anh vẫn là một trong những chiến binh chính của Tổ chức. Nếu có tàu chiến nhảy được sang đây thì phiền đấy.”
Heine có vẻ chú ý đến Alice sau câu đó.
“...Hả? Cô... là con người à? Nhưng sao ta lại thấy cô có mùi giống golem...?”
Cô ta lẩm bẩm điều gì đó, nhưng hình như Rose và Snow không nghe thấy.
“Vậy anh nghĩ sao? Gia nhập phe ta không?”
Tôi thật lòng cũng muốn nói “có”, nhưng ánh mắt mọi người nhìn tôi như thể sẵn sàng giết ngay nếu tôi dám đồng ý.
“Tiếc quá. Tôi đã có một bà sếp cực kỳ đáng sợ rồi.”
Tôi rút dao, sẵn sàng chiến đấu.
“...Lúc về tôi sẽ méc lại với chị ấy là anh gọi chị là sếp đáng sợ.”
“Không... Alice-san, tha cho tôi...”
Heine không hề nổi giận mà cười tươi rói.
“Chà, thoạt nhìn trông anh như kiểu chỉ nói miệng cho oai, nhưng thật ra lại là người không bỏ rơi kẻ yếu. Đôi mắt takhông nhìn nhầm đâu. Cho ta biết tên anh đi.”
Con nhỏ này bị gì vậy? Tại sao lại đánh giá tôi cao thế?
Tôi nghĩ đến mấy bà sếp ở Tổ chức Kisaragi: người thì hống hách, người thì bóc lột tận xương, có người còn suýt giết tôi bằng máy dịch chuyển.
Tôi nhớ tới cả ba người họ rồi mới quyết định.
“Tôi là Chiến binh Số 6. Cứ gọi là Số 6. Rất hân hạnh, Thiên Vương Heine của Hỏa Ngục.”
Vừa nghe tôi gọi đúng chức danh, Heine như thể sung sướng thật sự.
“Ồ ồ! Là Số 6! Đúng vậy! Ta là Heine của Hỏa Ngục! Một trong Tứ Thiên Vương!”
......
“Này Alice, cô ta giống mấy sếp bên mình đấy. Kiểu người mà nếu không gọi đúng chức danh là dỗi liền.”
“Nghĩa là chỉ cần liên tục gọi đúng chức danh, cô ta sẽ dễ điều khiển. Đúng là kiểu người bị dụ bằng lời hứa dễ dàng.”
Khi tôi với Alice thì thầm bằng tiếng Nhật, Heine bắt đầu nén lửa lại trong tay, mắt long lanh phấn khích.
Khoan đã!? Đó là... phép thuật!?
“Đang bàn tán cái gì đó? Ta đến đây, Số 6! Đừng lo, ta sẽ không lấy mạng anh đâu! Ta sẽ cho anh thấy sức mạnh của một Thiên Vương đích thực!”
Tôi dùng cả hai tay chặn đòn của Griffin, rồi lăn xuống đất né quả cầu lửa.
“Số 6! Đừng đứng lên! Ở yên đó!”
“Uwoahh!”
Tôi vừa định đứng dậy thì Griffin lại tấn công.
“Chỉ huy! Đằng sau anh!”
“AAAAHHH!”
Tôi chạy loạn tránh đòn. Heine chuẩn bị phóng chiêu tiếp theo...
“Ê! Phe mình đông hơn mà! Tại sao có mỗi tôi là người duy nhất chiến đấu vậy!? Thế này là sao!?”
Tôi hét lên trong khi né quả cầu lửa vừa làm cháy xém tóc mái.
“Lần này tôi chỉ mang theo kiếm lửa thôi! Không hợp để đánh với mấy kẻ chơi hỏa thuật đâu! Tôi sẽ đi đốt đồ tiếp tế. Mọi người lo giữ chân Heine và Griffin nhé!”
“Em sẽ gom được nhiều đồ ăn nhất trước khi Snow đốt sạch!”
Nghe mấy câu vô trách nhiệm đó, tôi nghiêm túc cân nhắc việc phản bội đồng đội.
“Ahaha! Hay lắm! Rất tuyệt! Né được ta và Griffin cùng lúc, anh là ai vậy?”
Khi tôi đang định lấy Snow làm bia đỡ đạn thì chuyện xảy ra.
Ngay lúc tôi né quả cầu lửa, Griffin gào lên đau đớn vì bị trúng đạn và ngã ra sau.
Tôi nghe tiếng súng từ phía Alice, nhưng cô ấy cũng ngã lăn vì không chịu nổi độ giật.
“Nhờ vậy tôi mới thở được chút. Mà cô yếu thật.”
“Im đi. Trong khi anh chạy loạn như gà mắc tóc, tôi vẫn tìm được khoảng trống và ra tay.”
Alice gượng đứng dậy, tiếp tục nhắm Griffin.
Con Griffin giờ rên rỉ, máu chảy lênh láng từ chỗ trúng đạn.
Heine sửng sốt nhìn Griffin, sau đó chuyển ánh mắt sang khẩu súng của Alice. Lửa trong tay cô ta tắt ngúm.
“...Một đứa nhóc như cô... đã làm chuyện này với một con Griffin? Vũ khí đó là gì? Không... hai người thật sự là ai?”
Không còn vẻ đùa cợt, Heine trở nên cực kỳ nghiêm túc. Không khí quanh cô ta thay đổi hẳn.
Tôi hiểu. Cô ta còn nguy hiểm hơn Griffin nhiều.
Alice cũng cảm thấy vậy. Cô ấy lập tức đổi mục tiêu sang Heine.
“Có vẻ tình thế đảo chiều rồi nhỉ. Tôi sẽ giành công lao lần này!”
Snow hét to, lao tới khi thấy con Griffin đang hấp hối.
Tôi còn chưa kịp mắng cô ta vì thái độ đó thì...
Một âm thanh chói tai vang lên phía sau.
Một vật thể nặng nề khổng lồ vừa rơi xuống đất.
Tôi quay lại. Một sinh vật khổng lồ sừng sững, chắn cả ánh sáng mặt trời.
“...Quái vật hạng S...”
Alice thì thầm.
Thứ vừa đáp xuống là một con quỷ khổng lồ, cao hơn 3 mét, có cánh dơi, da đen bóng và cầm một cây chuỳ kim loại.
Nó bắt đầu chầm chậm bước tới.
“Dùng Snow làm mồi nhử rồi rút! Đi thôi Alice!”
“Đã rõ!”
“Này Số 6! Đừng dùng cái thứ ngôn ngữ bí mật đó trong tình huống này! Hai người vừa bàn tính cái gì đấy hả!?”
Snow hét lên, nhưng chúng tôi mặc kệ.
Với Griffin và Heine đã đủ khủng khiếp rồi, giờ thêm con quái vật hạng S này nữa thì tôi không chơi nổi.
Đúng lúc đó...
“...Ơ... ừm?”
Một giọng nữ buồn ngủ vang lên.
Tôi nhìn theo. Ngay cạnh con quỷ là chiếc xe lăn quen thuộc, Grimm.
Dù giữa trận đánh, cô ta vẫn ngủ ngon lành. Nhưng vừa rồi đã tỉnh vì tiếng động.
Grimm dụi mắt, ngáp một cái, quay sang nhìn con quái vật và lẩm bẩm:
“Chào... chào buổi sáng...?”
Ngay lập tức, cây chuỳ kim loại nện xuống.
RẮC.
Tôi quay đi chỗ khác theo phản xạ.
Grimm mất toàn bộ phần trên từ cổ trở lên, lảo đảo rời khỏi xe lăn.
“Ơ... Grimm?”
Snow lập tức thủ thế.
“Số 6! Tôi sẽ giữ chân hắn! Mau đưa Grimm đi đi!”
Đưa Grimm đi?
Ý tôi là... cú đó là một đòn chí mạng.
“Hả!? Cô nói cái gì vậy!? Não cô có vấn đề à!? Rõ ràng cô ấy giờ chỉ còn là... một khối thịt thôi.”
Con quái vật vung chuỳ mạnh một cái để hất hết máu dính trên đó. Sau đó, hắn đá bay chiếc xe lăn của Grimm.
Chiếc xe bị đập nát, còn thi thể Grimm đổ rầm xuống đất.
“Này Heine, sao cô lại phí thời gian chơi với mấy tên yếu đuối này thế? Nếu định đụng đến con người thì cho tôi chơi với!”
“Tsk… tôi không có đùa đâu. Mà thôi, tôi chán rồi. Muốn làm gì thì làm.”
Trước khi rời đi, Heine liếc tôi một cái rồi quay lưng, như thể chuyện này chẳng còn hứng thú với cô ta nữa.
Bộ não tôi không thể xử lý nổi mọi chuyện đang diễn ra với tốc độ chóng mặt này.
Phải rồi… đầu tiên, chắc tôi nên lo cho Grimm như Snow nói.
“Này Số 6, đi thôi!”
Tôi không biết Alice đến cạnh mình từ lúc nào, nhưng cô ấy vỗ vào lưng tôi khá mạnh.
“Á! Ờ, được rồi, Snow, Grimm để tôi lo. Còn hắn để cô xử lý!”
Tôi hét lên rồi lao về phía Grimm, còn Snow thì tiến về phía trước.
“Ơ? Cái gì đây? Loài người chết dễ vậy luôn à? Chỉ mới dính một đòn nhẹ tí là lăn quay ra chết rồi sao. Đánh đấm kiểu này chán chết đi được!”
Chỉ với một cái vỗ cánh, tên khổng lồ đó đã tạo ra một cơn gió mạnh khủng khiếp.
“Ugh…!”
Snow bị thổi bay, không thể tiến lên thêm được nữa, chỉ khẽ rên nhẹ một tiếng.
“Này, loài người! Trước khi chết, ta sẽ nói cho các ngươi biết tên ta! Hãy khắc ghi nó thật kỹ! Ta là một trong Tứ Thiên Vương dưới trướng Quỷ Vương! Gadalkand của Đất! Nhớ chưa? Tốt. Giờ thì chết đi!”
Trong khi Gadalkand gào thét, Alice bắn một phát súng ngắn.
Gadalkand lập tức đưa tay lên che mặt, gầm lên rồi hất viên đạn sang bên. Sau đó, hắn dậm mạnh chân xuống đất, định lao về phía Snow.
“HƯỪƯƯƯƯƯƯ!!”
Ngay lập tức, Rose hít một hơi thật sâu.
“Woaah! Tên đáng ghét! Ngươi nghĩ mình là ai mà dám làm trò đó!?”
Ngay khi Gadalkand định lao vào Snow, hắn bị bao trùm bởi một ngọn lửa đỏ rực do Rose phun ra.
Snow tranh thủ tung đòn, vung kiếm. Ngọn lửa từ thanh kiếm của cô ấy còn mãnh liệt hơn cả lúc bình thường. Gadalkand gào lên đau đớn và phải lùi lại một bước.
Trong lúc hắn đang vỗ cánh liên tục để dập ngọn lửa đang cháy dữ dội quanh người, tôi chạy đến chỗ Grimm và bế cô ấy lên.
Có vẻ tôi đã “cứu rỗi tình hình” lần này…?
Không có phép thuật gì kỳ diệu ở đây cả.
Chỉ là... cơ thể của Grimm, trừ phần đầu, bỗng mềm oặt và ngã gục lần nữa.
(Này Alice, chuyện gì đang xảy ra vậy? Người ở hành tinh này có thể sống sót sau thứ như vậy không?)
(Suy nghĩ logic vào đi Số 6. Cô ấy chết rồi. Không còn hy vọng gì cả.)
Alice vừa nói vừa nhìn tôi đang ôm thi thể Grimm.
Khi nghe những lời đó, máu tôi sôi lên.
Grimm và tôi chỉ mới quen hôm qua.
Tôi chả biết gì nhiều về cô ấy ngoài chuyện cô ấy mặc đồ lót dây, nhưng cô ấy vẫn là một đồng đội, người mà tôi đã từng trò chuyện, từng sát cánh cùng nhau...
“Cái tên khốn đó… Tao sẽ xé xác mày ra thành từng mảnh! Alice! Snow! Yểm trợ cho tôi! Tôi không quan tâm hắn có là Tứ Thiên Vương hay gì, tôi sẽ giết hắn! Rose, Grimm giao cho em!”
Snow hơi giật mình vì tôi bất ngờ nổi giận ra lệnh.
“Được rồi! Hắn là một trong những tướng địch hàng đầu, nếu ta hạ được hắn ở đây thì đúng là thành tích lớn đấy!”
Cô ấy hét lên rồi đứng vào vị trí chiến đấu cạnh tôi.
“Hah! Bọn mày đang hào hứng cái quái gì vậy hả, loài người!? Trước khi chết ít nhất cũng nên sống vui vẻ một chút đi! Tuổi thọ tụi mày ngắn như kiến, lại còn chết dễ như ruồi!”
“Câm mồm đi,đồ khốn kiếp! Alice! Triệu hồi R-Bastard cho tôi! Tôi sẽ xé xác tên này thành từng mảnh!”
“Hiểu rồi! Chuẩn bị gửi!”
Ngay khi cả nhóm chuẩn bị xông lên đáp trả màn thách thức của Gadalkand thì...
“Ngài Gadalkand! Ngài đang làm gì ở đây vậy!?”
Một giọng nói vang lên từ trên cao.
Một con quỷ khác, chỉ to bằng nửa Gadalkand, đáp xuống.
“Ồ, là ngươi à? Ta đến vì biết thằng khốn Russell, cái tên ngạo mạn phụ trách tấn công hôm nay, chắc chắn lại làm hỏng chuyện. Trên đường tới chiến trường thì thấy Heine đang chơi với đám loài người này, tụi nó đã đánh úp đám tiếp tế đấy.”
“Heine-sama đã bước vào chiến trường rồi. Trận đánh đã bắt đầu! Còn ngài thì sao lại phí thời gian với vài tên loài người như thế này! Dù quân tiếp tế có bị tấn công thì người chịu trách nhiệm là Russell-sama. Nhưng ngài thì sẽ bị phạt vì trễ nải. Dù là người nhà, ngài cũng phải mau ra tiền tuyến!”
Nghe đến đó, Gadalkand tặc lưỡi bực bội.
“Xem ra mạng của bọn bay được tha rồi đấy, loài người. Nếu còn gặp lại, nhớ trốn kỹ vào đấy! Tạm biệt nhé! Cứ khóc lóc tha hồ khi ôm xác con nhỏ đó quay về đi!”
Vừa nói, hắn vừa bay lên không trung, miệng vẫn lải nhải không ngừng.
“Đứng lại! Tên hèn! Mày tính bỏ chạy hả!? Xuống đây mà đánh tay đôi với tao đi, đồ khốn!”
Tôi hét đến khản cổ, nhưng Gadalkand vẫn bay mất về phía chiến trường.
“Hừm… Tên đó bảo sẽ đến chiến trường, đúng không?”
“…Anh định đuổi theo hả? Không thực tế đâu. Hắn bay được còn mình thì không. Dù giờ có đi, chắc chắn cũng đến trễ. Trận đánh có khi đã xong từ đời nào rồi. Trước mắt, lo cho Grimm đi đã.”
Snow lên tiếng trong lúc tôi vẫn đang rủa thầm trong đầu.
“…Alice, thanh R-Bastard thì sao?”
“Lúc nãy tôi đã huỷ yêu cầu vì hắn đã bay lên trên trời rồi. Có cần gửi nữa không?”
“…Thôi bỏ đi. Lo xong chuyện với Grimm đã. Dù gì tên đó cũng sẽ xuất hiện lại thôi.”
Tôi rời mắt khỏi Grimm, nhìn sang Rose đang cặm cụi chất hàng tiếp tế của địch lên xe đẩy.
Thật sự rất buồn…
Dù có kỳ quái, hay ngủ ngày lười biếng, thì Grimm vẫn là một cô gái tốt, cả về bản chất lẫn vẻ ngoài.
“Snow… người chết ở vương quốc này thường được chôn hay hỏa táng vậy?”
Dù không có gì to tát, ít nhất ta cũng nên làm gì đó tử tế.
“...Hể? Khoan, cậu không nghe Grimm nói gì à?”
“…?”
Tôi ngơ ngác, Snow thì tiếp lời:
“Cậu nghĩ Grimm chết thật à? Cô ấy không chết đâu, chỉ vì cái kiểu đòn đó.”
…Hả?
Con nhỏ này đang nói gì thế?
“Tôi nói là Grimm chưa chết. Cậu đã bao giờ đọc hồ sơ của cô ấy chưa?”
Snow chỉ về chiếc xe đẩy, nơi Rose đang chất hàng. Trên cơ thể Grimm, Rose vẫn đều đặn đặt rau củ từ đống chiến lợi phẩm, đến mức có một quả bí đỏ được đặt ngay chỗ… phần đầu đã mất.
Tôi muốn ngăn lại, nhưng nhìn cảnh đó chỉ thấy thêm lú.
“Vậy… rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tôi hỏi, giọng vẫn còn run vì rối loạn.
“Tôi đã nói rồi mà, chỉ toàn mấy thành phần rắc rối mới bị nhét vào đội này. Ví dụ như Rose. Dù cô bé mang dòng máu quái vật, lại mạnh vượt trội, nhưng vì thế mà bị xã hội ghét bỏ. Luôn bị ép nhận mấy nhiệm vụ nguy hiểm. Kiểu như ‘Hãy một mình đánh thẳng vào trung tâm địch’, ‘Giết được thì giết, chết cũng được’. Bị đối xử như một món hàng dùng một lần.”
……
“Cái đất nước này đúng là… đến mức khiến tôi, một kẻ vô đạo đức, cũng trông có vẻ tử tế hơn hẳn.”
“Ừ. Mấy kẻ vô đạo đức như cậu thì đầy rẫy ở đây.”
Đồ đàn bà đáng ghét này...
“Còn về Grimm… vị thần mà cô ấy tôn thờ, Zenalith, là một trường hợp đặc biệt.”
Snow hơi do dự, rồi nói tiếp:
“Grimm là một Tổng giám mục. Ai cũng biết điều đó. Còn Zenalith là một vị thần cổ đại, chủ trì sự bất tử và tai ương.”


0 Bình luận