Sentouin, Hakenshimasu!
Akatsuki Natsume Kakao Lanthanum
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 2: Tàn phá bọn đối thủ (Phần 1+2)

0 Bình luận - Độ dài: 2,207 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau.

“Tấn công vào tuyến tiếp tế của địch? Đúng là hèn hạ! Lực lượng bảo vệ kho tiếp tế thường chỉ toàn lũ quỷ cấp thấp, yếu ớt chẳng làm ăn được gì. Mấy người nghĩ chúng ta sẽ được ghi nhận công lao nhờ tấn công vào một chỗ như thế sao!?”

Trước cổng lâu đài hoàng gia, các hiệp sĩ xếp hàng thẳng tắp giữa sân. Còn nhóm chúng tôi thì bị dạt ra một góc.

Người đang phát biểu oang oang trước mặt đám hiệp sĩ trông như một vị tướng của vương quốc.

Chúng tôi không phải một phần trong đám đông đó. Vì bị coi là vô dụng, nên chúng tôi được quyền... muốn làm gì thì làm. Thế nên bọn tôi đang tự lên kế hoạch cho nhiệm vụ riêng.

“Chỉ huy, nếu được, em muốn chiến đấu với mấy con quái mạnh. Ông nội em từng viết trong di chúc là em nên ăn thịt tất cả ma thú trên đời để trở thành chimera mạnh nhất.”

Đứa nhỏ này... bị ám ảnh bởi ông nội à?

Nếu thật sự là vì tâm nguyện của ông ấy... thì với tư cách một chiến binh tà ác, chút lương tâm ít ỏi còn sót lại trong tôi bắt đầu lung lay rồi đấy.

“Ừm, anh cũng muốn giúp em thực hiện tâm nguyện đó lắm, nhưng... không ăn thịt mấy con đã bị người khác hạ gục được à? Cứ nhờ người ta mang xác về rồi ăn.”

“Nếu không phải thịt tươi thì không ngon đâu...”

...Trả lại cho tôi cái chút lương tâm rách nát ấy đi, đồ chimera háu ăn.

“Như Rose nói đấy. Lũ địch mạnh đều sẽ được sắp xếp ở các lực lượng tuyến đầu. Đó là nơi chúng ta nên lao tới để chặt đầu chúng. Còn đám tép riu, tôi sẽ nhờ Grimm xử lý bằng lời nguyền. Rose, theo tôi.”

Vấn đề là... ánh mắt của con nhỏ này cứ sáng rực mỗi lần nhắc đến thành tích.

Snow vẫn ngoan cố phản đối kế hoạch đánh vào tuyến tiếp tế.

Tôi giải thích bao nhiêu lần lợi ích của nó cũng vô ích. Cô ta không thèm nghe.

Chắc vẫn còn cay vụ tôi sờ ngực hôm qua.

Lúc đó, Alice nhìn đám chúng tôi tranh cãi rồi chậm rãi lên tiếng.

“Các cô đang nghĩ rằng đánh vào quân tiếp tế không được ghi nhận thành tích đúng không? Sai hoàn toàn rồi. Bởi vì ai cũng hùng hục lao lên từ chính diện nên kẻ địch đâu có phòng bị ở phía sau. Chúng sẽ lơ là tuyến tiếp tế, thậm chí còn chẳng có người hộ tống cẩn thận. Giờ tưởng tượng đi, lính tiền tuyến phát hiện nguồn tiếp tế bị cắt, phản ứng đầu tiên của họ sẽ là gì? Chính xác. Rối loạn toàn tập.”

“Ugh...”

Snow nhăn mặt trước lời giải thích của Alice.

“Thứ hai, không có tiếp tế thì bất kỳ đội quân nào cũng sụp đổ. Dù kẻ địch có thắng trận, nếu không được tiếp tế thì họ cũng chẳng thể trụ lại mà phải rút lui. Nếu ta cắt được nguồn tiếp tế, thì ngay cả khi quân ta thua trận, quân địch vẫn không thể đóng quân lâu dài. Một nhóm nhỏ như ta sẽ định đoạt cả cục diện chiến tranh. Vậy mà còn bảo đây không phải là chiến công lớn à?”

“...Hừm...”

Khó tin thật. Khi tôi nói thì chẳng ai nghe. Nhưng đến lượt Alice thì Snow lại gật gù như vỡ lẽ ra chân lý cuộc đời.

“Thêm nữa, nếu kế hoạch này thành công một lần thôi, từ lần sau địch sẽ phải chia lực canh giữ tuyến hậu cần. Tức là... lực lượng tiền tuyến của chúng sẽ giảm. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng có giá trị rồi.”

...Khoan. Mấy điều này... tôi đã nói hết rồi cơ mà?

“Giờ thì sao? Tấn công tuyến tiếp tế vừa đơn giản vừa hiệu quả. Tôi biết cô là hiệp sĩ, nhưng đã là chiến tranh thì phải biết tàn nhẫn một chút.”

“Tôi hiểu rồi... nhưng tôi vẫn thấy nó không được công nhận là thành tích lớn... Lương tôi bị cắt vì giáng chức nữa... Cứ thế này thì tôi không trả nổi tiền vay mua thanh kiếm trong bộ sưu tập... Thanh kiếm lửa yêu quý của tôi... tôi sẽ phải bán nó mất...”

Snow vừa nói vừa ôm thanh kiếm của mình vào ngực, mặt mếu như sắp khóc.

Bộ sưu tập kiếm... Cô ta là kiểu nghiện sưu tầm kiếm chắc rồi.

“Nếu lo bị đánh giá thấp thì cứ giao phần báo cáo cho anh ta. Vụ thổi phồng thành tích ấy, anh ta là chuyên gia.”

“Đúng thật... Trông anh ta đúng kiểu người vô đạo đức.”

“Cả hai người muốn tôi xử luôn bây giờ không?”

Chắc do tụi tôi lằng nhằng quá, Rose ôm bụng càu nhàu:

“Nhiệm vụ hôm nay là đánh tuyến tiếp tế đúng không? Em thường dùng hết lương để mua thịt quái vật mới chưa từng ăn. Nên giờ em hết tiền rồi. Em cũng chưa ăn gì từ sáng. Nếu giờ không được ăn thịt ma thú thì chắc em sẽ khóc mất.”

...Tôi bắt đầu tò mò về chế độ ăn uống của cô bé này rồi đấy.

“Cô muốn làm gì với mấy thứ tịch thu được thì tùy. Dù tôi không chắc có bao nhiêu là đồ ăn thật.”

“Vậy thì bắt đầu chiến dịch thôi!”

“Hả, tụi nó chủ quan thật. Không mang theo vũ khí đàng hoàng luôn. Này Grimm, dậy đi.”

Chúng tôi phục kích không xa con đường đoàn quân tiếp tế địch sẽ đi qua. Rose phải đẩy xe lăn chở Grimm đang ngủ đến tận nơi, còn Snow thì cố gắng lay gọi cô ta.

Mà giờ nghĩ lại, lúc họp bàn nhiệm vụ, Grimm cũng ngủ gật trên xe lăn y hệt.

“Ugh... Gì đấy... Mở mắt ra cái là thấy trời nắng chang chang với cánh đồng bao quanh... Có phải mọi người ghét tôi không vậy? Tôi ước mặt trời biến mất luôn cho rồi...”

Snow lay cô ta dậy, còn cổ thì lầm bầm như thể đang niệm nguyền rủa thế giới.

“Grimm, sắp chiến rồi. Tập trung. Dù chỉ là mấy tên lính quèn nhưng cũng không được chủ quan.”

Snow rút kiếm kiểm tra lưỡi.

“Nếu là lính quèn thì chưa cần đến tổng giám mục Grimm xuất trận đâu nhỉ...”

“Ê, đừng ngủ nữa!”

“Cô hét to quá đấy! Bọn chúng phát hiện rồi!”

Một đội quân địch nghe thấy tiếng tụi tôi, liền quay sang cảnh giác.

...Đó là lũ orc. Giống y như trong mấy manga fantasy ở Nhật.

Đầu heo, không mang vũ khí gì tử tế, đi bằng hai chân và kéo xe tiếp tế.

Nhưng mà... lũ orc này không phải chỉ tồn tại trong truyền thuyết Trái Đất thôi sao? Sao tụi nó lại có mặt ở đây vậy?

Thôi kệ. Không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó.

“Đã bị phát hiện rồi thì chiến thôi! Tới luôn đi mấy người!”

Tôi lao ra khỏi bụi cây, hét vang câu thoại mẫu được ghi trong sổ tay chiến binh.

“HAHAHA! Tụi bây không có cửa vượt qua đâu!”

Tôi gào lên, vừa tiến lại gần vừa liếm lưỡi dao một cách cực kỳ... kịch tính.

Tiếng súng ngắn của Alice nổ vang.

Ngay lập tức, lũ orc mặt cắm xuống đất.

“Hiyaha! Kẻ nào chống lại đều bị diệt trừ! Muốn sống thì bỏ hết đồ lại rồi chuồn đi!”

“Cút lẹ!”

Tôi hò hét theo đúng kịch bản trong sổ tay, rồi đá đổ cái xe hàng bọn orc đang kéo.

Xe bị lật chắn đường, tụi orc phía sau đứng như trời trồng.

Ngay khi Alice và tôi tấn công, bọn chúng rối loạn, la hét như heo bị chọc tiết và bỏ chạy tán loạn.

Rose chạy tới, mặt đầy áy náy:

“Chỉ huy... Anh có cần la mấy câu kỳ lạ đó không? Nhiệm vụ này vốn chỉ là tấn công bình thường thôi, nhưng giờ em cảm giác như mình đang làm đồng phạm cho một tổ chức tà ác...”

Tôi hiểu, nhưng đấy là lời khuyên trong sổ tay chiến binh, chứ không phải tôi bịa ra đâu nhé.

“À mà chỉ huy, đống đồ tiếp tế này xử lý sao đây? Nhiều quá trời!”

“Cái nào lấy được thì lấy. Còn lại thì đốt hết. Phải để lũ địch nhớ tới nỗi kinh hoàng mang tên chúng ta! HAHAHA! AHAHAHAHAHAHA!”

“Yaay, chỉ huy ngầu quá đi!”

Tôi cười phá lên ra lệnh, Rose lập tức châm lửa đốt. Nhưng rồi tôi cảm thấy có sát khí sau lưng mình.

“Chết tiệt!”

“Woaahh!”

Tôi lăn một vòng tránh đòn. Snow vừa vung kiếm sượt qua chỗ tôi đứng.

“Ê này... Cô vừa cố chém tôi à?”

“Chậc...”

“Vừa rồi cô tặc lưỡi đúng không? Cô thật sự định giết tôi đấy à!?”

Con nhỏ này bị điên thật rồi!

Tôi không thể quay lưng với cô ta thêm được nữa!

Đợi đã. Nếu đã đến mức này, có nên làm cho nó giống như một tai nạn...

“Cái gì, nhìn gì đấy? Muốn ăn đòn hả? Được thôi, nhào vô! Tôi sẽ dạy anh bài học về cái giá phải trả khi động vào ngực con gái! Tôi sẽ biến anh thành vết rỉ trên thanh kiếm của tôi!”

Ngay lúc đó...

“Ngọn lửa đỏ rực trong ta... hãy trỗi dậy! Crimson Breath!”

Rose hét lên, rồi thở ra một luồng lửa thiêu đốt toàn bộ đống tiếp tế của địch.

Trông như thể chính em ấy cũng hít phải lửa vậy.

Tôi quay sang Alice và lẩm bẩm:

(Này Alice, chiêu vừa rồi... cô bé đó không phải là chimera nhân tạo à? Sao lại có sức mạnh kiểu anime thế kia? Không lẽ loại này phổ biến ở hành tinh này sao?)

(Nếu mang cô ta về Trái Đất, anh nghĩ chúng ta có thể dùng cô ấy làm năng lượng sạch thân thiện với môi trường không? Phải điều tra cách cô ấy tạo ra lửa mới được. Thật là một cá thể thú vị.)

Lũ orc bị thiêu rụi cùng đồ tiếp tế, la hét thảm thiết như bị quay heo, mùi thịt chín bốc lên nghi ngút.

“...Chẹp...”

Rose bắt đầu nhỏ dãi vì mùi thơm. Miệng còn dính cả bồ hóng.

“Này, em đang chảy nước dãi kìa. Và dính cả bồ hóng đầy mồm. Nói lại lần nữa: Đang chiến đấy. Đừng có ăn thịt orc.”

“Á!”

Rose hoảng hốt lau miệng bằng tay áo.

Lũ orc còn lại thì cầm vũ khí ngẫu hứng rồi bắt đầu phản công.

“Này Rose, tôi muốn hỏi một điều. Câu vừa rồi với cái tư thế ‘hít lửa’ kia... có thật là bắt buộc không?”

“Làm ơn Alice-san, tha cho em đi! Chị biết rõ rồi còn hỏi! Là tại ông nội em bắt làm vậy!”

Trong lúc Rose vừa khóc vừa cãi với Alice, lũ orc lao đến vì tưởng đây là cơ hội phản công.

Nhưng Snow đột ngột xuất hiện sau lưng chúng.

Mỗi lần thanh kiếm của cô lóe lên, một con orc trúng đòn, bốc cháy và ngã vật xuống, rú lên trong đau đớn.

Đây chính là đẳng cấp kiếm sĩ hoàng gia. Tôi hơi ngạc nhiên vì kỹ năng của cô ta.

(Này Số 6, dù chỉ là con người thường, nhưng cô ta thật sự rất mạnh. Nếu phần lớn hiệp sĩ nơi đây đều như thế, việc xâm nhập sẽ khá vất vả.)

(Không đâu. Cô ta là người xuất sắc hiếm có, leo lên bằng thực lực mà không cần chống lưng. Nếu mấy người như vậy mà cũng chỉ là hạng thường thì tôi cũng không dám tưởng tượng nổi.)

Trong lúc thì thầm bàn tán, Snow quay sang nhìn tụi tôi nghi ngờ.

“Này, còn kẻ địch đó. Đừng có lo nói chuyện không đâu. Mà Grimm đâu rồi?”

...Giờ nghĩ lại, tôi thấy Rose chiến rồi. Còn Grimm thì chưa thấy dùng kỹ năng lần nào.

Tôi thật sự muốn xem thử cái gọi là “lời nguyền” của cô ta.

Người Snow đang hỏi... thì vẫn đang ngủ trong xe lăn ở mép rừng.

“…NÀY.”

Tôi và Snow cùng hét lên một lúc.

“Cô ta bảo là ban ngày không hoạt động được, nhưng thế này thì quá lố rồi. Phải xử lý nghiêm khắc mới được...”

Snow vừa nghiến răng bước về phía Grimm, tôi nhìn ra hướng khác thì...

“Nếu tụi orc chạy gần hết rồi, cứ để cô ta ngủ đi. Tôi sẽ đẩy Grimm về sau.”

Ngay khi tôi vừa dứt lời, một cái bóng lớn phủ xuống đầu chúng tôi.

Tôi ngẩng lên nhìn.

“Cái quái gì vậy?”

Một sinh vật chỉ có trong truyền thuyết ở Trái Đất.

Một con quái vật khổng lồ, được gọi là Griffin đang từ từ hạ xuống.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận