Sentouin, Hakenshimasu!
Akatsuki Natsume Kakao Lanthanum
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 1: Gián điệp sẽ được phái đi! (Phần 3)

1 Bình luận - Độ dài: 1,651 từ - Cập nhật:

Sau khi lang thang qua một vùng hoang dã rộng lớn không dấu chân người, cuối cùng chúng tôi cũng có thể thấy thành phố kiên cố phía xa bằng mắt thường. Nhưng khi vừa tiến gần được đến mức này thì…

“Cái quái gì thế!? Cô bảo đây là hành tinh giống Trái Đất mà!? Trái Đất không có mấy thứ như thế này đâu, đồ ngốc!!”

“Bây giờ không phải lúc la hét! Rút súng ra đi! Đừng có ngập ngừng kiểu ‘nhiều quá, bắn cũng vô ích’ đấy!”

Chúng tôi bị bao vây bởi một đàn sinh vật bốn chân kỳ dị, toàn thân đen sì như mực. Nhìn như thể bọn quái ngoài hành tinh vậy.

Tôi rút khẩu súng ngắn từ thắt lưng, gào lên với Alice, người lúc đó đang trốn ra sau lưng tôi:

“Này, robot mà đi trốn sau lưng người ta là sao hả!? Mau ra đây giúp một tay đi chứ!?”

Tôi vừa cố cản một con trong số chúng tiếp cận, vừa rít lên:

“Không phải cô bảo là ‘android hiệu suất cao’ sao!? Sao giờ lại làm như người thường vậy hả!?”

“Tôi đã bảo rồi, tôi là android hiệu suất cao, nhưng là hiệu suất thực tế. Nghĩa là sức mạnh chiến đấu cũng chỉ ngang… một cô gái bình thường thôi.”

“Đồ phế phẩm!! Vậy mà còn dám xưng ‘hiệu suất cao’!? Cô nên bắt đầu nói chuyện với tôi bằng kính ngữ đi!”

Đúng lúc tôi hét vào mặt Alice thì một con thú lao thẳng tới.

Tôi cứ tưởng nó định cắn nát tôi, nhưng phần lưng của nó, nơi vốn lẽ ra chẳng có gì, bỗng mở ra một cái miệng…

“Tôi… tôi sắp bị ăn thịt rồi!!”

Tôi dùng toàn lực chống lại cái hàm khổng lồ đang từ từ khép lại.

“Alice!! Aliiiiiceeeee!! Cô không thấy sao!? Hàm nó mạnh ngang tôi đấy! Làm gì đi! Tôi sắp đuối rồi!”

Cơ thể tôi đã được cải tiến, lại mặc bộ giáp chiến đấu. Vậy mà vẫn không ăn thua.

“Cô nghĩ mấy sinh vật ở đây ăn cái gì mà khỏe vậy hả!?”

“Vì tôi là một con robot vô dụng, nên chẳng nghĩ ra cách nào đối phó cả. Xin lỗi nhé, Chiến binh Số 6. Tôi là một cô gái rất kém cỏi.”

“Xin lỗi cái đầu cô!! Làm ơn, giúp tôi đi! Tôi rút lại hết mấy lời lúc nãy!”

Ngay lúc đó, một con thứ ba lao tới.

Tôi vẫn đang chật vật giữ cái hàm của con đầu tiên, nên đành tung một cú đá ngang để đẩy lùi con khác.

“Nếu vậy thì… dùng Điểm Tà Ác của anh đi. Mua cho tôi một khẩu súng ngắn. Có nó thì tôi mới hỗ trợ được.”

“Được rồi, được rồi! Tôi cho điểm mà! Nhanh lên, lo xử tụi nó đi!”

Ngay khi Alice gửi bản yêu cầu, bọn quái xung quanh đồng loạt nhe răng và nhảy bổ vào. Và lúc đó…

“************************************!”

Một tiếng hét bằng ngôn ngữ lạ vang vọng từ phía xa từ hướng thành phố.

Tôi quay lại nhìn thì thấy một đội người cưỡi ngựa đang tiến về phía này… Không đúng, nhìn kỹ thì những con “ngựa” đó có sừng trên trán.

Chúng là mấy sinh vật giống kỳ lân, được cưỡi bởi một nhóm người mặc áo giáp, có vẻ như là kỵ sĩ của thế giới này.

Họ vừa phi ngựa tới vừa hô hào gì đó, tay cầm vũ khí, trông khá nghiêm túc.

“Cứu viện đến rồi đấy, Số 6! Tôi sẽ hỗ trợ anh! Nhưng từ giờ phải nói chuyện với tôi bằng kính ngữ, nghe chưa!”

Tôi vừa nghe thấy tiếng Alice, quay lại thì thấy cô ấy đang cầm trên tay một khẩu súng ngắn.

Nhỏ bước ra khỏi lưng tôi, bình thản giơ súng lên, và…

Đoàng!

Một phát trúng giữa trán con quái vật, khiến nó bật ngửa và lăn lộn rồi gục xuống.

Tôi lập tức nhặt khẩu súng của mình từ dưới đất, bắn thêm một phát vào con khác.

Bọn quái vật sợ hãi trước tiếng súng, chần chừ lùi lại. Nhân cơ hội đó, tôi cùng Alice xử lý hết phần còn lại chỉ trong chốc lát.

“************************!?“

Người dẫn đầu nhóm kỵ sĩ dường như là một phụ nữ. Tôi đoán cô ấy là chỉ huy.

Dù đang mặc giáp kín mít nên không nhìn rõ vóc dáng, nhưng gương mặt cô ấy… đúng gu của tôi. Vẻ đẹp cứng rắn, sắc sảo, đúng kiểu phụ nữ mạnh mẽ tôi thích.

Cô gái tóc xanh nhạt ấy nhảy xuống kỳ lân, rút kiếm ra rồi chỉ thẳng vào tôi.

“******** ngay bây giờ! Các ngươi đã làm gì ********!? Các ngươi đến từ đâu!?”

Dù không hiểu tiếng cô ta, tôi cũng đoán được là mình đang bị… tra hỏi.

“Này Alice… tôi nên làm gì đây? Cô ấy nhìn dữ quá...”

“Chờ một chút. Nghe thêm chút nữa xem cô ấy nói gì, rồi hãy tính tiếp.”

…Mà nghe thêm cũng chẳng giúp gì, vì chúng tôi đâu hiểu tiếng của thế giới này.

“Đây là ******** ở đâu? Và đừng có giả bộ ngơ ngác… Trả lời ta! Các ngươi là ai!?”

…Khoan.

“Hở? Gì thế này? Alice này… tôi nghĩ tôi bắt đầu hiểu những gì cô ta nói rồi. Không hiểu sao tôi cảm giác mình sắp đánh thức được nội tại sức mạnh gì đó. Một kỷ nguyên mới của tôi sắp bắt đầu rồi chăng…”

“Tôi không biết anh đang nói nhảm gì, nhưng có lẽ do tôi vừa tải dữ liệu ngôn ngữ địa phương vào chip trong người anh. Nhớ không? Cái chip được cài vào khi phẫu thuật tái tạo ấy?”

“…Cái gì cơ? Có thể làm vậy à? Sao không ai nói gì với tôi vậy. Nghe rợn cả da gà đấy.”

“Không phải lúc nói chuyện linh tinh đâu. Để phần này cho tôi.”

Alice nói xong thì thản nhiên bước tới.

“Thưa nữ hiệp sĩ, xin hãy bình tĩnh. Tôi xin phép giải thích.”

Không buồn để ý đến vẻ mặt tôi đơ như tượng, cô ấy bắt đầu “diễn sâu”.

“Ở đất nước của tôi, tôi từng là chỉ huy một đơn vị luôn làm việc không ngừng nghỉ để bảo vệ người dân. Nhưng trong một trận chiến, một tai nạn khủng khiếp đã khiến tinh thần tôi hoàn toàn sụp đổ. Hiện tại, Chiến binh Số 6 đây là người hộ tống tôi trên hành trình chữa lành cả thể xác lẫn tâm hồn.”

“Từ rừng gần thành phố, chúng tôi xuất hiện thì bị lũ quái vật tấn công, mất hết hành lý. Còn anh ấy, do chấn thương đầu nghiêm trọng trong trận chiến trước đó, nên hay hành xử kỳ lạ, nói chuyện thô lỗ, hay hành động thiếu suy nghĩ. Mong mọi người bỏ qua cho anh ấy với tấm lòng bao dung.”

…Tôi quay mặt đi, tránh ánh mắt đầy cảm thông từ nữ hiệp sĩ.

Và thì thầm với Alice:

“…Cái quái gì vậy? Sao tôi lại bị gán cho cái danh ngớ ngẩn đó? Cô vừa dựng lên cái lý lịch chết tiệt gì vậy hả? Có vấn đề gì với tôi à? Cô muốn bị tôi phá huỷ thật hả?”

“Tôi chỉ áp dụng theo lời khuyên từ Lillith-sama. Nghe kỹ đây, Số 6. Bộ dạng lỗ mãng, thiếu suy nghĩ của anh rồi sẽ bị người ta phát hiện thôi. Nên tôi xây dựng sẵn một nhân vật cho anh: Một người từng là anh hùng, nay bị chấn thương não sau trận chiến, nên hành xử kỳ lạ.”

“Nhờ vậy, dù anh có hỏi những điều vớ vẩn hay hành xử ngốc nghếch, họ sẽ không nghi ngờ, chỉ nghĩ anh là người đáng thương thôi.”

Cô ta nói như thể đó là chuyện hiển nhiên, mặt không biến sắc.

“Còn tôi thì… không thể nói là chị em với anh được, vì tóc anh màu đen. Nên cốt truyện hợp lý nhất là: tôi, một cô gái xinh đẹp và đáng kính, suýt bị một tên biến thái bắt cóc. Khi đó anh xuất hiện và cứu tôi. Trong lúc chiến đấu, vết thương cũ trong não anh phát tác, khiến anh thành ra thế này. Tôi cảm động, nên quyết định đồng hành cùng anh trong hành trình chữa lành."

“Thế nào? Hợp lý chứ?”

“‘Thế nào’ cái đầu cô! Cốt truyện này mà hợp lý cái gì!? Sao cứ mỗi lần kể là cô lại lồng ghép mấy chi tiết chọc tức tôi vậy!? Và tại sao tôi lại là kẻ ngu ngốc bị chấn thương não, còn cô thì là cô gái xinh đẹp và cao quý hả!?”

Dù tôi có gào lên như vậy, tôi cũng không thể phủ nhận, Alice nói đúng.

Không may là, cái thiết lập này thật sự rất hiệu quả. Nếu mọi người tin tôi bị tổn thương trí nhớ, tôi sẽ được tha thứ dễ dàng nếu lỡ hành xử khác biệt với người bản địa.

Và rồi, khi nữ hiệp sĩ nhìn chúng tôi thì thầm, cô ấy lên tiếng:

“…Tôi hiểu tình hình của hai người rồi. Bình thường tôi sẽ không tin lời ai nói rằng họ đã đi bộ xuyên qua ‘Khu Rừng Đại Ác’. Nhưng sau khi thấy cảnh này…”

Cô ấy liếc nhìn đống xác quái vật chúng tôi vừa tiêu diệt.

“Vương quốc của chúng tôi sẽ chào đón hai người. Tuy nhiên, quyết định có ở lại hay không thì nên để sau khi nghe về tình hình của vương quốc.”

Cô ấy nói rồi khẽ mỉm cười. Nhưng… vì lý do nào đó, nụ cười ấy có vẻ hơi gượng gạo.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận