Sentouin, Hakenshimasu!
Akatsuki Natsume Kakao Lanthanum
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volume 1

Chương 6: Chiến binh sẽ được phái đi! (Phần 8)

0 Bình luận - Độ dài: 2,971 từ - Cập nhật:

“Fuhahahaha! Ta là vô địch! Ta hoàn toàn bất khả chiến bại! Đám quân Quỷ Vương chỉ là trò trẻ con!”

Ngay lúc đó, một tiếng súng vang lên. Ở phía xa, một con golem nổ tung.

Ờ thì… trời tối quá, cũng không chắc là tôi bắn trúng thật không.

“Này, đừng có cười lố thế. Thả lỏng đi, không thì lệch mục tiêu đấy.”

Alice vừa chỉnh nhẹ nòng súng, vừa nhắc tôi.

“Rồi, bắn đi.”

Tiếng nổ dội lên lần nữa.

Một con golem nữa bị thổi bay.

Tôi vốn chẳng có khả năng bắn tỉa trong tình cảnh ban đêm tầm nhìn hạn chế này. Nhưng vì Alice có hệ thống hỗ trợ ngắm bắn cực kỳ chính xác, tôi chỉ việc bóp cò.

“...Tuyệt vời thật... Vậy sao nãy giờ anh không dùng cái này? Nếu đem ra sớm thì chúng ta có lẽ thắng trận này dễ hơn nhiều rồi.”

Tirris thắc mắc. Tôi đáp lại

“Cô biết mấy game mà người ta phải nhặt huy chương để đổi lấy item xịn không? Tôi thuộc kiểu người gom hết nhưng không bao giờ xài, cứ để đó cho đẹp mắt thôi.”

“Chính vì thế mà anh chẳng bao giờ nắm bắt được cơ hội, thành ra chẳng gặt hái được chút thành công nào. Rồi, bắn tiếp đi.”

Tiếng súng lại vang lên.

Độ giật nặng nề của súng trường chống tank dội thẳng lên vai, để lại một dư âm ê ẩm trên cơ thể tôi.

“...Mỗi lần bóp cò, cứ như bị ai đó đấm thẳng vào người vậy...”

Tôi lẩm bẩm, thì từ góc phòng, Snow đang ngồi ôm gối, nghiến răng phun ra

“...Câm đi, chết đi.”

“...Ê, chẳng phải cô bảo tôi thích làm gì cũng được sao.”

“Câm đi, chết đi.”

“Rồi rồi, bắn tiếp.”

Và với tiếng nổ tiếp theo, con golem cuối cùng cũng tan xác.

“Xong rồi. Giờ chắc tình hình dễ thở hơn nhỉ?”

“Câm đi, chết đi.”

Alice vẫn dõi mắt theo bầu trời từ ban công.

“Mặc dù Thiên Vương vẫn loanh quanh đâu đó... khoan, kia có phải chúng đang bay trên trời không? Nói thật, may lắm thì bắn trúng, nhưng khả năng bắn hụt là cao lắm. Và kể cả có xả hết đạn, cũng chẳng chắc gì bắn hạ được chúng khi đang bay.”

Tirris lên tiếng, nhưng Alice đáp lại lạnh lùng

“Ngay cả nếu bắn được, cơ thể ốm yếu của anh cầm khẩu này vài phát nữa thì gãy tay mất.”

“Câm đi, chết đi.”

Ngay sau đó, Alice kêu lớn

“...Này, này! Chúng đang bay thẳng về phía này! Nhanh, mọi người quay vào phòng mau!”

Heine cưỡi trên con Griffin, Gadalkand cùng lũ quỷ lao tới như thể cưỡi gió.

Tôi quẳng súng lên vai, kéo tay Snow, người vẫn ngồi co ro ôm gối rồi lôi cô ta chạy vào trong phòng.

“Này, thế là quá đáng lắm rồi đó. Tôi có nhìn thấy cô khỏa thân đâu! Cùng lắm thì kéo quần lót xuống một chút thôi mà!”

“Câm đi, chết đi.”

Âm thanh kính vỡ loảng xoảng vang lên. Bầy quỷ đã tràn vào bên trong.

“Khá lắm đấy, Số 6! Ta nhất định sẽ giết ngươi, dù có phải bỏ mạng! Ngươi là kẻ đầu tiên dám chế nhạo và coi ta là trò hề! Ngươi cũng chính là kẻ đã tiêu diệt lũ golem kia trước khi bọn ta đến nơi! Và ngươi đã hủy diệt viên ma thạch ngay trước mắt ta!”

Khoảng mười con quỷ lao vào, gầm gừ, trong khi Heine tức giận hét lên.

“Ta nhớ ra rồi, mặt ngươi nhìn quen quen! Chính ngươi, cái tên khóc lóc ôm xác con bé đó! Ngươi có chôn nó tử tế chưa? Hay còn níu giữ nó để mà làm tình!? Vậy chính ngươi là kẻ phá hủy golem của ta? Nghe đây: tự cắt cổ chết đi còn dễ chịu hơn nhiều so với những gì ngươi sắp phải chịu đấy. Gadalkand nhân từ này sẽ để ngươi tự tử. Nếu định làm, ta cho ngươi hai phút! Bắt đầu tính! Một! Hai! Hai...”

Ngay khi hắn bắt đầu đếm, tôi chộp lấy súng trường trên vai, nhắm thẳng và bóp cò.

Như thể chỉ cần nhìn thấy nòng súng đang chĩa vào mình cũng đủ để cảm thấy nguy hiểm, Gadalkand lập tức bật nhảy tránh sang một bên. Con quỷ đứng ngay sau hắn bị thổi tung thành từng mảnh.

Viên đạn xuyên qua con quỷ đó, còn tiện tay khoan luôn một lỗ to tướng trên bức tường căn phòng.

Chứng kiến cảnh đó, lũ quỷ đang gào thét bỗng im bặt.

Bên phải phía sau tôi, Alice đã rút khẩu súng ngắn. Bên trái phía sau tôi, Snow cầm chặt thanh kiếm.

Còn phía sau chúng tôi, Tirris, thay vì chạy trốn, lại lựa chọn ở lại chứng kiến mọi thứ.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy!?”

Từ hành lang vọng lại tiếng quỷ rít gào mỗi lúc một gần hơn. Snow, không rời mắt khỏi bầy quỷ, hét lớn với những binh sĩ ở bên ngoài phòng

“Bọn quỷ đã vào trong! Mau bảo vệ bệ hạ!!”

Trong lúc đó, Gadalkand huýt sáo đầy giễu cợt.

“...Oi oi,thứ vũ khí to đùng đó là gì vậy? Chỉ vừa bị ngươi chĩa vào thôi mà ta đã thấy lạnh sống lưng rồi.”

Tôi nạp lại một viên đạn, không hề rời mắt khỏi hắn

“...Thứ này gọi là súng trường chống tank. Một món đồ chơi tuyệt vời, đủ để bắn hạ một thằng trâu bò như ngươi từ khoảng cách cực xa. Và để cho ngươi biết, đồ ngu, cô gái mà ngươi nhắc tới vẫn còn sống nhăn răng. Ngươi vừa mới thấy cô ta rồi còn gì, thứ có mắt như mù! Ngươi tự tin như thể đã giết được cô ấy? Hah, nghe y hệt một con cá bột non nớt đang gào thét đấy.”

Trước lời khiêu khích của tôi, Gadalkand ngừng cười khùng khục.

“...Ra là ngươi thực sự muốn chết đến thế? Tốt. Vậy thì-”

“‘Vậy thì ta sẽ giết ngươi!’ Đúng không? Có mỗi cái câu thoại xài đi xài lại đến mức cũ rích rồi. Nếu không muốn đầu mình bay như Grimm thì ngoan ngoãn dắt lũ quỷ bên ngoài quay lại hang ổ đi!”

Tôi vung nòng súng một vòng. Gadalkand khẽ né người theo bản năng.

“...Oi, nghe đây, thứ đó chắc chắn không bắn liên tục được. Sẽ có khoảng trống sau mỗi lần hắn khai hỏa. Nếu không thì giờ chúng ta đã bị biến thành thịt vụn hết rồi. Tất cả cùng lao vào, đừng ngừng lại dù có kẻ ngã xuống. Cắn chết hắn cho ta!”

Khỉ thật. Trái ngược với cái thân hình lực lưỡng, hắn lại khá là đầu óc.

“Số 6, ta sẽ lo đám tép riu. Ngươi xử lý bọn Thiên Vương đi.”

“Cô thôi gọi tôi là ‘Chỉ huy’ rồi hả? Định giận vụ quần lót đến bao giờ? Nhưng thôi kệ, đứng yên đó coi tôi thể hiện nè. Này Alice! Mau gửi cho tôi thanh R-Bastard!”

“...Cái gì cơ? Anh có biết mình vừa-”

Alice chưa kịp nói xong, bầy quỷ đã đồng loạt di chuyển.

“Số 6, ngay cả tôi cũng lo được bọn này! Để tôi ở đây cũng sẽ giúp ích cho anh!”

Snow cố chấp đứng sát cạnh tôi.

Tôi cứ tưởng cô ta bớt bướng được chút, ai ngờ vẫn cứng đầu như cũ vào lúc thế này.

Trong khi bầy quỷ vây lấy chúng tôi, Heine đã kết thành một quả cầu lửa trên tay.

Con Griffin quá lớn để chui vào phòng nên nó đang chờ lơ lửng ngoài ban công.

“Alice, nhanh lên! Nhanh còn kịp!!”

Trong tiếng hét đầy tuyệt vọng của tôi, Alice ném khẩu súng ngắn sang một bên rồi lôi ra tờ giấy nhớ, bắt đầu viết lia lịa.

“Nếu có chuyện gì xảy ra thì đừng có trách tôi đó!!”

Giọng Alice vừa dứt, như được bật đèn xanh, bầy quỷ đồng loạt lao vào.

Tôi chĩa súng về phía Gadalkand, nhưng hắn chỉ nhảy sang một bên, chẳng hề vội lao vào như đám quỷ khác.

Thay vào đó, tôi bắn hạ con quỷ gần nhất ngay trước mặt.

Khoảng trống đó lập tức bị lấp đầy bởi một quả cầu lửa phóng thẳng tới.

Trong khi những móng vuốt quỷ cào xé giáp chiến đấu, ngọn lửa cũng ào tới bao trùm. Tôi đá bay một con quỷ lao vào, lợi dụng lực giật để né cú hỏa cầu, nhưng một con khác đã chộp lấy ngay nòng súng.

Ngay lúc hai con quỷ nữa lao thẳng tới, một giọng nói vang lên sát tai tôi

“Số 6, cúi đầu xuống!”

Theo phản xạ, tôi rạp người xuống.

Một ánh sáng lóe lên phía trên đầu tôi.

Khi ngẩng lên, hai con quỷ đã bị chém ngang mặt, rít gào trong đau đớn trước khi loạng choạng ngã nhào.

“Đồ ngốc! Nếu tôi không phản ứng kịp thì cô tính làm gì hả!?”

Tôi gào lên với Snow trong lúc vẫn còn tức tối, thì Alice cũng hét vào mặt tôi

“Nó tới rồi! Bắt lấy, Số 6!!”

Một ánh sáng trắng loé lên ngay trước mặt tôi.

Khi nó tắt đi, một món vũ khí quen thuộc đã xuất hiện.

Tôi lập tức buông khẩu súng trường mà con quỷ còn đang níu chặt, rồi vươn tay nắm lấy thứ đang lơ lửng giữa không trung bằng cả hai tay.

Khởi động ngay lập tức, tôi vung nó chém thẳng vào con quỷ vẫn còn giữ chặt khẩu súng.

Con quỷ đã giơ súng ra chắn.

Tiếng kim loại bị cắt vang lên chói tai khi lưỡi dao rung ở tốc độ cao bổ xuống.

Khẩu súng trường bị chẻ đôi. Còn con quỷ thì tan xác cùng lúc với nó.

“...Oi, ngươi... cái gì, vừa rồi là cái gì...? Ngươi lôi nó từ đâu ra vậy...?”

Tôi mặc kệ Gadalkand đang chết sững, lắp bắp một mình. Lũ quỷ bao quanh tôi cũng đồng loạt lùi lại sau khi chứng kiến đồng bọn gục ngã.

“Đây là vũ khí cắt có cái tên dài ngoằng, Anti-Armor Severing-Type Oscillating Bastard Sword Type-R. Nói ngắn gọn thì là R-Bastard. Và vâng, đúng thế, đây là món đồ chuyên để xử lý mấy tên tép riu như mày đó, thằng ngu.”

Nói xong, tôi siết chặt thứ trông như một cái cưa máy khổng lồ, Thanh R-Bastard, thứ có thể cắt xuyên bất kỳ vật liệu nào.

Tôi chẳng rõ nguyên lý, chỉ biết động cơ làm lưỡi dao rung ở tần số siêu cao. Dù là ô tô hay thép đặc, nó vẫn bổ đôi dễ như cắt bơ. Trong đống vũ khí mà Kisaragi tự hào, thì đây chính là món tôi khoái nhất.

Tôi cắm đầu nối ngoài của R-Bastard vào bộ đồ chiến đấu của mình.

Như vậy, nguồn năng lượng của bộ đồ có thể tiếp sức cho nó.

Tuy chỉ kéo dài đúng một phút, nhưng nhờ kỹ thuật này, tôi đã từng tiễn vô số anh hùng về nơi an nghỉ. Con át chủ bài của tôi.

Với cái này, tôi sẽ không thua.

“Huỷ bỏ hạn chế!”

Ngay khi tôi hô lên, một giọng tường thuật vang trong đầu.

(Hệ thống an toàn của bộ đồ chiến đấu sẽ bị gỡ bỏ. Xác nhận chứ?)

“Này Số 6! Lần trước anh đã dùng nó để chém nát con golem rồi, đúng không!? Giờ còn nguyên bầy quỷ, lại thêm hai tên Thiên Vương nữa đấy! Anh điên à-”

Snow hét toáng lên, mặt mày hoảng loạn.

“Xác nhận.”

(Nếu bỏ an toàn, sau đúng một phút không giới hạn, bộ đồ sẽ cần ít nhất ba phút hồi phục. Bạn có chắc chắn muốn tiếp tục không?)

“Alice! Mau ngăn hắn lại! Đây vốn là vai trò của cô mà!?”

Snow vẫn gào thét.

“Chắc chắn.”

(Hệ thống sẽ tiến hành xả khoá. Nếu muốn hủy, hãy hô ‘huỷ bỏ’ trong quá trình đếm ngược. 10... 9...)

Cả căn phòng đông nghịt quỷ mà như bị đóng băng, không một ai nhúc nhích.

“Chiến binh số 6----------!!”

Heine vừa ném một quả cầu lửa thì Alice đã nổ súng ngắn bắn chặn, đồng thời hét lên.

(6... 5...)

“Quẩy lên đi Số 6!!”

Chiến hữu của tôi giơ ngón tay cái lên, cười tươi như hoa, dù cô ấy chỉ là một người máy.

(Hệ thống an toàn đã bị gỡ bỏ.)

“Tên tao là Chiến binh Số 6, thành viên Tổ chức Kisaragi vĩ đại! Thế giới này không cần đến hai tổ chức tội ác đâu, nên tao sẽ quét sạch chúng mày ngay tại đây!”

“Hah! Tới đi, con người! Tao sẽ nghiền nát mày, xé xác mày và vứt cho bầy yêu tinh ăn sạch!!”

Không còn kiên nhẫn, Gadalkand gào lên và lao tới, vung cây chuỳ kim loại nặng nề. Tôi cũng thúc bộ đồ lên giới hạn tốc độ và xông thẳng vào!

“Snow! Lùi lại! Đây sẽ là chiêu kết liễu của tôi!!”

Cây chuỳ sắt nặng trịch và R-Bastard đụng nhau.

“!?”

Cây chuỳ bị chẻ đôi trong chớp mắt, còn lưỡi kiếm của tôi thì không hề giảm tốc độ chút nào.

81a9cf18-d704-48d2-a857-0cc54244e00b.jpg

“Wa-, oi, đợi đã!”

Tôi xoay người, chém thêm một nhát nữa về phía Gadalkand.

Trong khi hắn còn đang luống cuống định mở miệng, cánh tay phải của hắn bay lên không trung.

“O-oi, Số 6!? Cái động tác kỳ lạ gì vậy!? Ít nhất thì anh cũng phải để ý xung quanh-”

Snow hét lên trong lo lắng.

“Ehh, Gadalkand!? Này mọi người! Lùi lại mau! Tránh xa hắn ra! Chạy đi-!!”

Tôi xoay tròn quanh trục, vung R-Bastard cắt phăng bất cứ thứ gì lọt vào tầm mắt.

“Ugh... UAAAAAAAHHH---AHH!! AHHHHHHHHHH!! UWAAAAHHHH!!”

Heine hét lên thảm thiết khi chứng kiến đồng bọn mình bị biến thành thịt vụn.

Tôi xoay cuồng với tốc độ kinh hoàng, không còn phân biệt nổi ai với ai…

“Đ-đợi đã, Số 6... Dừng lại...! Tôi cũng sẽ chết mất...!”

Chỉ toàn những bóng đen chuyển động loạn xạ trong tầm nhìn tôi.

“Hiiiiiik!”

Tôi không còn biết ai là ai nữa, chỉ chém tan nát tất cả thành mảnh vụn.

 Khi hệ thống của bộ đồ bắt đầu vào trạng thái hồi phục, cơ thể tôi cuối cùng mới dừng lại.

Căn phòng giờ chỉ còn lại những mảnh vụn từng là Gadalkand và đám thuộc hạ của hắn.

“Haa... Haaahhh...”

Ở góc phòng, Heine khuỵu xuống, không còn sức đứng nổi.

“...Khịt...”

Tirris thì ngã bệt xuống sàn phía sau tôi.

“Làm tốt lắm-”

Alice, từ đầu đã nhanh chân nép sát bức tường, cất giọng bình thản như khen thưởng.

Bên cạnh tôi, Snow áp trán xuống đất, hai tay ôm đầu, trông chẳng khác gì con rùa đang rút vào mai. Khi khung cảnh im bặt, cô ấy mới run rẩy ngẩng mặt lên, nước mắt dâng đầy trong mắt khi nhìn tôi.

“...Ngươi... Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi!! Số 6! Vừa rồi là cái quái gì vậy!? Tôi đã tưởng mình chết chắc rồi!! Tôi thực sự tưởng sẽ chết đến nơi rồi! Nhìn cái cảnh tượng khủng khiếp này đi! Chỉ cần trượt một nhát thôi là tôi cũng thành thịt băm như tụi nó rồi!!”

“Thì vì vậy tôi mới nói trước là sẽ dùng tuyệt chiêu, kêu cô lùi xa ra còn gì.”

“...Lần sau, tôi muốn anh báo trước ít nhất mười giây.”

Snow lau nước mắt, khịt mũi, rồi liếc sang Heine vẫn ngồi sụp ở góc.

“...Thế, định xử lý cô ta thế nào? Dùng lại tuyệt chiêu đó, biến cô ta thành thịt vụn à?”

“Hiiiik!!”

Heine tái mét mặt, mắt rưng rưng, run lẩy bẩy trước câu nói vô tâm đó.

Thực tế thì tôi chẳng còn sức mà dùng tuyệt chiêu lần nữa, nhưng có vẻ Heine không nhận ra.

“Chà, cũng chẳng có lý do gì để giữ mạng cô ta lại nhỉ...”

Alice vừa lạnh lùng nạp đạn ngắn, vừa buông lời gợi thêm áp lực.

“Á... Ắc...”

Heine run rẩy, ráng kìm tiếng nấc.

Lúc đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.

“Này, Heine.”

“V-vâng!?”

Cô ta bật dậy như cá bị chích điện khi nghe tôi gọi.

“Tôi sẽ bỏ qua lần này.”

Không khí như đông cứng lại.

“...Khịt... hức...”

Heine bắt đầu bật khóc.

“Oi, oi, tại sao lại khóc!?”

“...S-Số 6-sama... Ngay cả khi cô ấy là quỷ, chuyện này thật quá tàn nhẫn...”

“Ờ thì, cũng hơi đáng thương thật. Nhưng thôi, Heine của Lửa, cứ nghĩ là số cô đen đủi gặp nhầm đối thủ đi, rồi bỏ qua chuyện này.”

“Khoan đã, khoan đã! Tôi chỉ nói là ‘bỏ qua lần này’ thôi!”

... Đúng là tính cách và hành vi thường ngày quan trọng thật.

“Vậy rốt cuộc, anh sẽ tha cho cô ta hay là không?” - Alice hỏi thẳng.

“Không đời nào.”

Câu trả lời ngay lập tức của tôi khiến Heine lập tức tuyệt vọng.

“Ê, không phải chuyện gì khó khăn đâu, đừng nhìn tôi như phản diện số một thế chứ! Ít nhất cũng đợi tôi thật sự làm gì xấu rồi hãy nhìn tôi kiểu đó!!”

“...Vậy... tôi phải làm gì...?”

“Đình chiến. Một tháng. Đó là điều kiện để tôi tha. Nếu đồng ý, cô có thể dắt tàn quân của mình và biến đi.”

Tôi nhếch miệng cười, tuyên bố điều kiện.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận