Trên đường đến thành phố, chúng tôi được cô gái mặc giáp đi cùng giải thích tình hình.
“Chuyện xảy ra bất ngờ lắm. Một ngày nọ, quốc gia láng giềng của bọn quỷ đột nhiên gửi thư tuyên chiến với Vương quốc Grace của chúng tôi.”
Các hiệp sĩ khác được cử đi điều tra về “vật thể lạ rơi từ trên trời xuống”, có lẽ chính là… tụi tôi.
Chúng tôi để lại chiếc dù tại điểm hạ cánh vì nó quá nặng. Nhưng nếu họ tìm thấy nó, cũng chẳng thể liên hệ nó với chúng tôi được.
“Dù mọi chuyện xảy ra quá đột ngột… nhưng mục đích của họ là gì? Tài nguyên? Hay là lương thực?”
Tôi hỏi vậy, nhưng cô gái áo giáp chỉ lắc đầu.
“Mục tiêu của họ là đất. Tôi biết hai người nói rằng mình đến từ một quốc gia khác, nhưng ở khu vực này, đất có thể sinh sống được rất hiếm. Lãnh thổ của bọn quỷ đang bị sa mạc hóa nghiêm trọng vì một con quái thú khổng lồ tên là ‘Vua Cát’ chiếm cứ. Tuy nhiên, cũng không phải họ có thể mở rộng vào rừng Đại Ác. Vì thế… mục tiêu tiếp theo rất có thể là vương quốc của chúng tôi.”
…‘Vua Cát’, ‘Rừng Đại Ác’… Dù chưa hiểu hết, nhưng những từ ngữ đó cứ khiến tôi thấy bất an khó tả. Liệu xâm chiếm hành tinh này có thực sự đáng giá, sau khi tính tới mọi rủi ro?
Ít nhất thì… nếu đánh nhau, đối phương cũng không yếu đâu.
“Nếu họ chiếm được lãnh thổ của chúng tôi và bắt dân ta làm nô lệ, có khả năng mục tiêu cuối cùng là chiếm trọn cả khu rừng kia. Nhưng vương quốc chúng tôi có một truyền thuyết được lưu truyền qua nhiều thế hệ…”
“Truyền thuyết…?”
Không hiểu sao, tim tôi đập mạnh.
“Đúng vậy. Theo đó, khi nhân loại rơi vào nguy hiểm dưới tay Quỷ Vương, một dấu ấn sẽ hiện ra trên mu bàn tay người được chọn, và anh ta sẽ được ban cho sức mạnh kinh khủng. Sau vô vàn khó khăn, anh ta sẽ đánh bại Quỷ Vương…”
Nghe đến đây, tôi liền tháo găng tay chiến đấu ra, giơ mu bàn tay lên.
“Có lẽ… tôi chính là người được chọn?”
“…Nhìn kiểu gì thì đó cũng chỉ là dấu muỗi cắn thôi.”
Giọng của Alice cắt ngang đầy phũ phàng, nhưng tôi vẫn cố chờ đợi điều kỳ diệu từ cô gái cưỡi kỳ lân kia.
“À… dù cậu có nhìn tôi với ánh mắt đó… thì cái dấu ấn đã xuất hiện trên tay của Hoàng tử rồi.”
……Ể?
Khi thấy khuôn mặt tôi ỉu xìu như bánh bao thiu, cô hiệp sĩ lập tức chuyển chủ đề.
“Phải rồi, chúng ta còn chưa giới thiệu nhỉ! Tôi tên là Snow, chỉ huy đội cận vệ hoàng gia của vương quốc. Còn hai người tên gì?”
“Chiến binh Số 6.”
“Tôi là cô gái xinh đẹp, android hiệu suất cao, Kisaragi Alice.”
“…Tự gọi mình là gái đẹp với hiệu suất cao nghe hơi… lố thì phải.”
“Vậy sao anh lại xưng là Chiến binh Số 6? Tên thật đâu rồi?”
Nghe xong lời giới thiệu, Snow nghiêng đầu, tỏ vẻ thú vị.
“Com–ba–tan… và Kisaragi Alice? Với lại, android là gì thế?”
Có vẻ tên tụi tôi hơi khó phát âm với người nơi đây. Snow phải lặp đi lặp lại vài lần.
“Cứ gọi tôi là Số 6 cũng được.”
“Tôi sẽ rất cảm kích nếu cô gọi tôi là Alice.”
“Vậy được rồi. Nhưng hai người hiểu rõ tình hình vương quốc rồi chứ? Nếu muốn ở lại, chúng tôi sẵn sàng tiếp đón. Mà nếu không có tiền, tôi có thể giới thiệu vài công việc. Gặp được nhau thế này hẳn là duyên số rồi. Hai người sẽ không từ chối đâu nhỉ?”
…Cô ấy nói vậy với vẻ vô cùng thân thiện, nhưng sao tôi cứ có cảm giác có gì đó không ổn sau nụ cười đó.
Ngay lúc đó, Alice quay sang tôi và nói bằng tiếng Nhật:
『Này Số 6, đây là cơ hội tốt. Hãy nhờ cô ta giới thiệu công việc cho ta. Làm trong môi trường chiến đấu là cách tuyệt vời để đánh giá sức mạnh quân sự nơi này. Càng tốt nếu được vào sống trong lâu đài, dễ phá hoại từ bên trong hơn.』
『Cô đúng là đồ robot vô cảm… Nhưng cũng phải công nhận là đúng. Chúng ta cần căn cứ tạm trước khi có thể lắp máy dịch chuyển. Nếu theo dòng chảy này thì cũng chẳng cần giấy tờ gì.』
Snow nghiêng đầu thắc mắc khi thấy tụi tôi thì thầm bằng ngôn ngữ cô không hiểu.
“Xin lỗi nhé. Người này hơi ngốc, nên tôi phải dùng tiếng mẹ đẻ để giải thích rõ hơn. Nếu được, hãy cho chúng tôi công việc liên quan tới chiến đấu.”
“Này, cô có thể ngừng hạ thấp tôi mỗi khi mở miệng được không? …Thôi, kệ đi. Như Alice vừa nói, tôi nhận mọi công việc liên quan đến chiến đấu. Rất mong được làm việc cùng cô.”
Nghe tôi nói thế, Snow vui vẻ đáp lại:
“À, đúng là câu tôi muốn nghe! Tôi rất kỳ vọng vào hai người đấy! Hehe… hehehehehe…”
Không cần phải tinh ý cũng nhận ra, nụ cười đó thực sự rất đáng ngờ.
“Tôi là Snow, hiệp sĩ hộ vệ riêng của Công chúa Tirris, và là chỉ huy cận vệ hoàng gia! Tôi vừa hộ tống hai vị khách lạ đến đây. Mở cổng ra!”
Ngay khi Snow hô lên, cánh cổng thành được mở ra và lính canh cúi đầu chào cô.
“Cảm ơn cô vì đã vất vả! Còn hai vị khách… không rõ họ đến từ đâu, nhưng hẳn là đã rất mệt. Xin hãy nghỉ ngơi tại lâu đài!”
Cánh cổng mở ra, và những gì tôi thấy… trái ngược hoàn toàn với những gì mình tưởng tượng.
Sau lưng Snow đang cưỡi kỳ lân, Alice cười vui vẻ, vừa đi vừa lau khẩu súng ngắn bằng khăn như thể đang nâng niu báu vật. Nhưng rồi, ngay cả cô ấy cũng sững lại khi thấy cảnh trước mắt.
Trên đường phố, rải rác các tòa nhà xây bằng gạch đỏ cũ kỹ.
Không thấy cột điện nào cả, tức là nơi này vẫn chưa có điện.
Mọi người trên phố di chuyển đông đúc, tóc đủ màu, da đủ sắc. Có thể thấy cư dân ở đây khá đa dạng.
Cho đến giờ, tôi hiểu một điều: nền văn minh này vẫn ở mức “mặc áo giáp, cưỡi ngựa”.
Tuy nhiên…
“Này Snow, cái kia là gì vậy? Trông… giống xe tăng thì phải?”
Đúng vậy. Ngay khi bước vào thành, tôi thấy một đống kim loại màu đỏ rỉ sét nằm gần bức tường, hình dáng y như một chiếc xe tăng cũ.
“À, anh biết nó à? Đó là di tích vũ khí cổ đại từng bảo vệ vương quốc khỏi một con quỷ khổng lồ. Khi chưa có tường thành, nó từng được triển khai ngay đây để cầm chân con quỷ cho tới phút cuối. Dù có dùng ma thuật bảo tồn, như anh thấy đấy… nó cũng đã gần như tan rã.”
Nếu cái này được xem là vũ khí cổ… thì tức là ở đây từng có nền văn minh đạt đến trình độ giống Trái Đất!?
Truyện bắt đầu như một thế giới fantasy cổ điển, Quỷ Vương, truyền thuyết, rồi giờ lại nhảy sang khoa học viễn tưởng?
Khoan đã… lúc nãy cô ta vừa nói…
“Phép thuật bảo tồn”!?
“Khoan! Cô vừa nói dùng… phép thuật bảo tồn phải không!?”
“Gì vậy? Sao tự nhiên thở dốc thế? Mà tôi không biết dùng phép thuật đâu. Nên đừng có nhìn tôi kiểu thất vọng trắng trợn thế. Số người có tài phép rất hiếm. Tôi không nằm trong số đó, vậy thôi!”
Tức là thế giới này có phép thuật thật!?
Chính xác rồi.
Cô ấy từng nói “Quỷ Vương” thế này thế kia… Vậy có một hai phép thuật thì cũng không có gì lạ.
Tôi hít một hơi thật sâu, giơ bàn tay lên trời và hét:
“Explosion!!!”
……
“…Cô từng nói là đôi khi anh ta có mấy hành động kỳ lạ. Đây có phải là một trong số đó không?”
“Vâng. Thỉnh thoảng anh ta hay nổi hứng kỳ quặc thế này. Nhưng nếu được, tôi mong mọi người cứ… mặc kệ anh ta đi.”
Snow và Alice vừa liếc nhìn tôi, người đang đứng nghiêm túc trong tư thế giơ tay lên trời, vừa thì thầm to nhỏ với vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi.


1 Bình luận