“ Điều này nghĩa là gì đây?”
Cánh cửa bất ngờ bật mở. Snow cúi gằm mặt, nắm chặt tay, toàn thân run rẩy.
“...Gián điệp... Ý anh là sao?”
...Có vẻ như tôi vừa lỡ nói ra điều mà tôi không bao giờ muốn ai biết, ngay trước một người tuyệt đối không nên nghe thấy.
Giờ phải làm sao? Làm sao để thoát khỏi tình cảnh này?
Có thể giả ngu để đánh lạc hướng không?
Không, khoan đã... Tôi từng bị chấn thương đầu trong một trận chiến trước đó, có khi cô ta sẽ bỏ qua nếu cho rằng tôi lảm nhảm.
Đúng rồi, tôi là nạn nhân ở đây! Tôi phải lật ngược thế cờ mới được!
“Cô vào mà không gõ cửa à, cô không học cách cư xử tối thiểu sao? Nếu tôi đang ‘vận công’ mà bị gián đoạn thì sẽ ra sao hả!? Hoặc lỡ tôi đang thay đồ mà cô mở cửa xông vào... Đừng nói là cô đang chờ cái cảnh tượng khiêu dâm đó xảy ra đấy nhé, Ngực Bự!”
“Bỏ mấy chuyện đó sang một bên, quan trọng là... thật sự có ai thèm tin cái tên say xỉn này sao? Cô sẽ bị một gã xấu xa lừa thôi. Nên tốt nhất đừng dính dáng gì tới Số 6...”
Tiếp lời tôi, Alice lạnh lùng chen vào, tiếp tục ý tôi bỏ lửng. Nhưng rồi cô ấy im bặt khi thấy Snow cúi đầu, toàn thân run lên.
“...Này, Số 6. Vô ích thôi. Bỏ cuộc đi.”
Cái gì cơ? Nếu tôi bỏ cuộc ở đây, chẳng phải tôi sẽ bị lôi ra xử trảm vì tội gián điệp à?
Trong đầu tôi chợt lóe lên suy nghĩ rằng cái đầu của mình có thể sắp lìa khỏi cổ với tốc độ này, tôi vội nghĩ cách lừa Snow.
“Tôi sẽ không hỏi anh đến từ đâu. Đây là điều tối thiểu tôi có thể làm để đáp lại tất cả những gì anh đã làm cho vương quốc này.”
Cô ta nghiến răng, siết chặt nắm đấm.
“Rời khỏi nơi này ngay lập tức. Và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa...”
Snow nói khẽ, không hề liếc nhìn tôi dù chỉ một lần...
“ Yayyy, tôi chọn phòng đầu tiên nhé! Tôi thích căn phòng này! Weeeeeeee! Cái giường này to quá thể!”
“Này, đồ rẻ tiền, Số 6! Vậy tôi sẽ chiếm luôn phòng tắm tầng hai với phòng tắm tầng một nhé!”
Alice và tôi đã thuê được một căn nhà nhỏ làm căn cứ tạm thời.
Tuy nó chỉ là một căn nhà khiêm tốn ở ngoại ô, nhưng lại mang cái vibe cực hợp với một hang ổ của tổ chức ác độc.
“Này cô! Cô còn chẳng cần phòng tắm làm gì! Đưa phòng tắm tầng hai cho tôi!”
“Vậy thì tôi sẽ cho anh phòng tắm, đổi lại anh phải đưa căn phòng lớn đây.”
Hai đứa tôi vừa đi khảo sát căn nhà vừa cãi nhau phân chia phòng.
“Phòng này dễ đón khách của tôi... Được rồi, phòng này sẽ là phòng của Astaroth-sama. Bắt đầu gắn bảng tên lên cửa thôi. Nếu phòng của cô ấy ở gần, biết đâu tôi còn có cơ hội thấy Astaroth-sama bước ra từ phòng tắm...”
“...Tùy anh muốn làm gì thì làm. Nghĩ lại thì, Số 6, trong lúc anh bận giả làm hiệp sĩ, tôi đã gần như hoàn tất điều tra các nguồn tài nguyên và hệ sinh thái ở khu vực này.”
Ra là thế... Trong lúc tôi không để ý, Alice lại làm việc nghiêm túc như vậy.
Mà nói mới nhớ, tôi hoàn toàn quên mất chúng tôi còn nhiệm vụ này.
“Không ngờ đấy, hóa ra cô thực sự năng suất à?”
“Đó là sự thật. Anh còn định nói gì sau từng ấy thời gian? Ngoài ra, tôi cũng đã tạo được một số mối quan hệ bằng cách cung cấp các vật liệu và dược phẩm tiên tiến. Tôi bắt đầu gây quỹ bằng cách trao đổi hàng hóa.”
Không thể tin được.
“Alice-san, cho tôi xin ít tiền tiêu vặt đi. Sau khi vung tay quá trớn và thuê căn nhà này, tôi hết sạch tiền rồi.”
“...Anh không thấy nhục khi đi xin tiền một người máy sao...? Dù sao thì, dù chúng ta đã đi chệch hướng đôi chút, nhưng giờ hãy hoàn thành mục tiêu cuối cùng của nhiệm vụ.”
Nhiệm vụ cuối cùng mà chúng tôi được giao.
“...Phải rồi... Có thể lắp đặt máy dịch chuyển về Trái Đất trong tầng hầm ngôi nhà này không?”
“Mhm, có thể mất chút thời gian, nhưng nếu cải tạo nó thành phòng sạch thì chỉ cần vài linh kiện là đủ. Giờ thì bắt tay thu thập linh kiện và bắt đầu lắp đặt thôi.”
Dù nhiệm vụ này nghe rất quan trọng, nhưng cảm giác nó lại đơn giản đến bất ngờ.
Ngay sau khi máy dịch chuyển được lắp ráp xong, các chiến binh từ Trái Đất sẽ được gửi sang, và cuộc xâm lược vương quốc sẽ bắt đầu từ bên trong.
Với sức mạnh của chúng tôi, ngay cả Quân Đội Quỷ Vương cũng chưa chắc có cửa chống đỡ.
Nhờ vũ khí và vật tư hiện đại của Kisaragi, hành tinh này sẽ nhanh chóng bị chiếm đóng ngay.
“Lần này nhiệm vụ khá dễ thở, vì tôi không phải lo lắng chuyện sinh tồn, cũng chẳng có đạn bay tứ phía. Ờ thì... trừ một rổ cầu lửa thôi.”
Mhmm, ừm...
Vì sắp tới hồi “game over”, nên nhiệm vụ này thật sự khá vui.
“Có chuyện gì sao? Nếu anh có điều gì băn khoăn, hãy nói cho tôi biết. Tôi được tạo ra để hỗ trợ anh. Ít nhất thì tôi có thể lắng nghe.”
Alice nằm dài trên giường, thở ra một tiếng, rồi nghiêng đầu nhìn tôi và hỏi.
“...Không hẳn là lo lắng gì. Tôi là chiến binh của một tổ chức ác độc, từ trước đến giờ tay tôi đã vấy bẩn đủ loại hành vi xấu xa. Chẳng có gì lạ nếu tôi không lăn tăn chuyện xâm lược cái hành tinh này. Dù sao thì, khi trở về Trái Đất, tôi sẽ đi uống bia. Tôi chẳng có tí tình cảm lưu luyến nào với cái hành tinh chưa phát triển, đến khí đốt và điện còn không có này! Nếu xong vụ này, tôi sẽ chính thức trở thành tướng lĩnh hạng nhất!”
Alice, vẫn nằm ngửa, ngước nhìn trần nhà và đáp trong khi tôi đang mơ mộng về tương lai huy hoàng và gây ồn ào không ít.
“Vậy thì không vấn đề gì. Số 6, tôi sẽ bắt đầu cải tạo căn phòng và lắp đặt máy dịch chuyển. Trong vòng một tháng, anh nhớ đừng làm phiền tôi và cứ đi giải trí quanh vùng này cho thoải mái nhé.”
...Một tháng!?
“Tại sao lâu thế? Chẳng phải lắp xong chỉ cần vặn vài con ốc là dùng được luôn à?”
“...Anh thật sự không để ý tôi nói gì đúng không? Tôi đã giải thích lúc mới tới đây rồi. Dù máy dịch chuyển có được lắp ngay lập tức, vẫn phải mất khoảng một tháng để không gian dịch chuyển ổn định.”
Giờ nghĩ lại, đúng là cô ấy từng nói qua.
“...Tôi sẽ chán chết mất trong khoảng thời gian đó.”
“Đó là lý do tôi bảo anh đi chơi chỗ khác để khỏi làm phiền tôi... Nhắc mới nhớ, gần đây hình như có tin Quân Đội Quỷ Vương có những động thái bất thường. Tôi đoán là vì Anh Hùng đã ép được một tướng vào hang, nên một tướng khác đang gom quân để tận dụng việc hắn rời khỏi kinh đô. Lợi dụng Anh Hùng vắng mặt, chắc mục tiêu của chúng là làm mù mắt vương quốc.”
Cô ta moi thông tin đó từ đâu vậy?
Nhưng cũng đúng... Quân Đội Quỷ Vương à...!
“Đáng đời! Con mụ ngốc đó tốt nhất đừng hối hận vì đã đuổi bọn tôi đi! Mà, công nhận là tôi hơi sai khi đóng vai điệp viên, nhưng tôi đã lập được bao nhiêu thành tích cho vương quốc, ít nhất cô ta cũng nên nghe tôi trình bày tình hình chứ!”
“Một điệp viên thì ở hầu hết các quốc gia đều bị xử tử. Có lẽ, bằng cách không nghe anh nói và đuổi anh đi, đó là cách riêng của cô ấy để trả ơn. Bỏ qua chuyện đó, trong trường hợp hiếm hoi Anh Hùng thua, vương quốc này sẽ nhanh chóng sụp đổ... Anh vẫn thấy ổn với điều đó chứ?”
Lời của Alice như mang hàm ý sâu xa, như thể cô ấy đã nhìn thấu cảm xúc thật của tôi.
“...Thì sao nào? Tôi đâu phải Anh Hùng, tôi không thể giúp họ.”
Đúng vậy, tôi là chiến binh của một tổ chức ác độc. Chẳng có lý do gì phải mạo hiểm giúp người khác mà không được lợi gì. Làm vậy còn đi ngược lại nguyên tắc của tôi nữa.
Tất nhiên, trừ khi con bé đó khóc lóc chạy tới cầu xin sự giúp đỡ.
Hơn nữa, ngoài con mụ đầy “thách thức” đó, Rose và Grimm cũng là thuộc hạ của tôi.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ lý do để tôi ra tay giúp.
Khi tôi còn đang lưỡng lự...
“Này Số 6.”
Cộng sự tự nhận “hiệu suất cao” của tôi gọi tôi.
“Cuộc xâm lược mà chúng ta đang chuẩn bị... Anh không thấy có chút áy náy nếu điều đó đồng nghĩa với việc tiêu diệt những đồng minh mà chúng ta có ở đây sao?”
Cô nàng robot ấy vừa nói vừa nở một nụ cười đầy ẩn ý.


0 Bình luận